Buổi tối, dưới ánh trăng sáng ngời, Lâm Thinh Thinh từ chối bạn trai của mình, quyết định đi bộ về nhà với chị Tiểu Nhu.
Sau khi kết thúc nụ hôn đó, cô nhìn thấy Madam Mã không nói gì lại bỏ đi, mà chị Tiểu Nhu cứ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút ngơ ngác, còn xen lẫn một chút cay đắng, mãi cho đến đến khi giải tán từng người về nhà của họ. Nhưng vào lúc Madam Mã đi, mặt chị Tiểu Nhu lại đỏ lên, dường như muốn nói gì đó, rồi lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ biết mếu máo thở hắt ra. Giống như bây giờ, Lâm Thinh Thinh lặng lẽ nhìn, ánh trăng trong vắt rọi xuống gương mặt xinh đẹp, nhưng mặt mày lại có chút ủ dột, đến cả chân mày cũng nhíu chặt lại.
"Chị Tiểu Nhu, chị đang suy nghĩ gì?" Thinh Thinh nhịn không được mở miệng hỏi Lương Tiểu Nhu.
"Chị nghĩ..." Lương Tiểu Nhu nghĩ đến nụ hôn khi nãy, nhịn không được trong một lúc lại rung động, lại nghĩ đến cuối cùng cũng nhìn không ra cảm xúc trong đôi mắt của Mã Lạc Xuyên, trong lòng lại thấy bồn chồn. Ban đầu, cô còn tính lúc xong sẽ nhân cơ hội này đề nghị đưa cô ấy về, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cô ấy rồi, vẫn là không dám. Cuối cùng, cô không nói được gì, chỉ có thở dài.
Lâm Thinh Thinh cảm thấy thật không đúng, vì thế cũng nhíu mày.
Chị Tiểu Nhu thật sự thích Madam Mã?
"Chị Tiểu Nhu, chị thật sự thích....." Suy nghĩ một lúc, Thinh Thinh vẫn quyết định nói ra, nếu không treo ở trong lòng cũng không phải chỉ có một chuyện, ít nhất cũng phải hỏi cho rõ ràng. Nếu thật sự thích rồi, cô muốn thử xem có thể kéo chị Tiểu Nhu về hay không. Nhưng ai biết được cô còn chưa nói xong câu, đã bị chị Tiểu Nhu cắt ngang.
"Thinh Thinh, rốt cuộc tình yêu là gì?
Lương Tiểu Nhu quay đầu nhìn cô, hơi nâng cằm, đôi mắt long lanh, nhìn như vô tình hỏi ra, lại như thật sự nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
Haizz, chị ấy hỏi vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ chị ấy thắc mắc, muốn làm rõ tình cảm của mình đối với Madam Mã có phải tình yêu thật sự hay chỉ là ưa thích và say nắng nhất thời mà thôi?
Lâm Thinh Thinh vui mừng, cô suy nghĩ kỹ càng trong một lúc, mới trịnh trọng trả lời.
"Tình yêu, có thể là chuyện xảy ra trong chớp mắt, cũng có thể là bên nhau bền bỉ lâu dài. Nhưng cho dù nó có là gì đi chăng nữa, một khi có một người thừa nhận, sẽ không còn là chuyện của một người nữa, nó có ý nghĩa trách nghiệm và gánh vác. Sau khi chị thật sự thích một người, lòng của chị sẽ bị tác động bởi người đó. Người ấy cười, chị sẽ rất vui vẻ; người ấy khó chịu, chị sẽ cảm thấy rất buồn. Mỗi ngày đều hi vọng có thể ngây ngô ở bên người ấy lâu hơn, đến một nơi nào đó với người ấy, ở bên người ấy, mới là thiên đường của chị."
Nghe xong câu trả lời của Lâm Thinh Thinh, Lương Tiểu Nhu mỉm cười, "Trả lời hay lắm, giống y như thơ vậy." Cô ngước lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, ngày mai chắc là một ngày đẹp trời. "Em yêu A Sâm không?"
Cô bất ngờ hỏi Lâm Thinh Thinh một câu không đầu không đuôi.
Lâm Thinh Thinh không hiểu mà trả lời: "Tất nhiên là yêu..."
"Vậy em cảm thấy, tìm được một người mà mình thật sự yêu có phải là một chuyện rất khó khăn hay không?"
Lâm Thinh Thinh suy nghĩ, "Đúng là có chút khó khăn."
Hàng chục hàng trăm ngàn người trên thế giới này, có bao nhiêu người có thể xác định người bây giờ mình đang nắm tay chính là người mà mình thật sự yêu? Lại có bao nhiêu người rõ ràng không nghĩ là yêu, cuối cùng lại đang yêu nhau? Để tìm được một người mà mình thật sự yêu, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
May mắn thay, cô đã tìm được rồi.
"Sau khi tìm thấy, có nên để người ấy đi không?"
"Không nên."
Ngược lại lần này Thinh Thinh trả lời không một chút do dự, bởi vì cô nhớ lúc thích A Sâm, cũng không có dễ dàng bỏ cuộc, mà là làm tất cả mọi thứ* để theo đuổi, cuối cùng hạnh phúc ở bên A Sâm. Hạnh phúc của bản thân, phải tự mình phấn đấu.
*Câu gốc là dùng trăm phương nghìn kế.
"Vậy em cho rằng, chị nên nghe theo lý trí hay là nghe theo con tim của mình?"
Lý trí và con tim?
Lâm Thinh Thinh có chút rối rắm, lý trí và con tim dường như đều rất quan trọng. Nhưng mà, nếu như bởi vì lý trí mà xem nhẹ cảm giác chân thật sâu thẳm trong lòng mình, hình như là không đúng. Cho nên, vẫn là con tim quan trọng hơn.
"Thành thật nghe theo con tim của mình."
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trong đêm, phía trước mơ hồ nhẹ nhàng truyền đến tiếng cười trong trẻo.
"Vậy, tìm được một người mình thật sự yêu thì có phải rất đáng để chúc mừng hay không?"
"Đáng chứ... Cái đó là dĩ nhiên rồi."
"Vậy em chúc mừng chị đi." Lương Tiểu Nhu vểnh môi, từ từ nói: "Chị tìm được tình yêu đích thực của mình rồi."
Đến lúc này, Lâm Thinh Thinh chỉ cảm thấy có gì đó không đúng. Chị Tiểu Nhu, hình như đang thăm dò mình chuyện gì đó; mà mình, cũng không có làm được gì, giống như thật ngoan ngoãn mà tự mình nhảy vào trong cái bẫy.
Quên đi, nói về đầu óc, cho tới bây giờ cô gần như cũng không thể nào so thông minh và không ngoan với Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án được.
Nhưng mà......
Người mà chị thật sự yêu ấy, là ai?
Lâm Thinh Thinh nhìn chị Tiểu Nhu mỉm cười rạng rỡ, thật sự rất muốn hỏi câu này, nhưng đến cuối cùng vẫn không có nói ra. Nhưng mà, có vẻ cũng không quan trọng. Bởi vì, lúc chị Tiểu Nhu và Sếp Cao ở bên nhau, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng cười giống như vậy.
Rạng rỡ như thế, đến cả sao trên trời cũng không thể sánh bằng.
Có lẽ, Thinh Thinh nhìn thấu được gì, nhưng Lương Tiểu Nhu cũng không có đặc biệt quan tâm. Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến chỉ có mỗi băng sơn ấy mà thôi.
Vừa này nói chuyện với Thinh Thinh, đồng thời cũng đã làm cho cô hiểu ra. Thinh Thinh năm ấy không phải cũng là thầm mến bác sĩ Cổ rồi mới thành công theo đuổi hay sao. Cô bây giờ rối rắm Mã Lạc Xuyên có thích cô hay không thì có quan hệ gì, nếu như thích, thì lưỡng tình tương duyệt ở bên nhau cả đời; nếu như không thích, cô liền bày bỏ tình cảm của mình theo đuổi cô ấy, để cho tâm trí cô ấy chỉ có mỗi một mình cô mà thôi.
Mấy chuyện theo đuổi phụ nữ này, không thể làm khó Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án như cô được.
Lương Tiểu Nhu đột nhiên tràn đầy tự tin với bản thân mình, đầy mong đợi hướng tới cuộc sống tương lai.
Cô thật sự có thể tìm thấy được một sự liên kết của tâm hồn.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lương Tiểu Nhu nhìn xuống màn hình, đôi mắt ảm đạm, nụ cười cũng trở nên lúng túng.
Sao cô lại quên, cô bây giờ cũng không phải độc thân, cô có thể dùng thân phận gì, lập trường gì để theo đuổi Mã Lạc Xuyên đây?
Trên màn hình màu xanh, nhấp nháy một dòng chữ lạnh lùng.
Anh nhớ em, ngày mai cùng ăn cơm đi. Ngạn Bác.
*********
9h sáng, phòng họp MBA.
Tất cả mọi người làm vẻ mặt ghiêm túc lắng nghe sếp càng nghiêm túc hơn của bọn họ.
Đùa à, đây chính là Thanh tra Mã Lạc Xuyên nổi tiếng trong Sở Cảnh sát là lạnh lùng nhất, nghiêm khắc nhất, trong lúc cô họp tuyệt đối không thể có màn quân nhân đào ngũ, nếu không một ánh mắt phóng qua, có thể đóng băng ngay lập tức.
Kết quả là, tất cả mọi người rất nghiêm túc lắng nghe, rất cẩn thận ghi chép lại.
Nhưng người sếp tập trung nhất ở trong lòng bọn họ đứng trên bục để phát ngôn kia, tâm trạng như đang mơ màng, có chút không thể kiểm soát được.
Tối hôm qua, cô và đồ ngốc ấy thật sự hôn nhau? Cô ấy thật sự hôn mình?
Đến bây giờ còn có chút không dám tin, là "Mỹ nhân kế" của mình thành công thật sự dụ dỗ được đồ ngốc ấy, hay là cô ấy thật sự cũng...
Không thể phủ nhận chính là sự mê đắm và sáng rỡ trong đôi mắt của đồ ngốc ấy tối hôm qua, thật sự cũng làm cho mình dằn xuống không được rung động, dằn xuống không được gợn sóng nổi lên trong lòng.
Đè nén ý muốn sờ đôi môi của mình ở trong đầu, Mã Lạc Xuyên thừa nhận bây giờ lòng của cô rất rối.
Đúng vậy, rất rối, đã sớm không còn giữ được bình tĩnh như trước. Cô bây giờ, ngay cả suy nghĩ của mình, tim của mình đập cũng không thể kiểm soát được, giống như sẽ thật dễ dàng mà tức thì trôi dạt đi nơi khác.
Nhưng mà, ánh mắt Mã Lạc Xuyên trầm xuống, kỹ thuật hôn thuần thục của cô ấy tối hôm qua, thành công gợi lên khát vọng của mình, biểu hiện khá như vậy, cô ấy đối với chuyện này không phải xa lạ gì. Tuy rằng từ lúc đầu đã biết Cao Ngạn Bác là bạn trai của cô ấy, hôn môi xem như là một chuyện rất bình thường phổ biến giữa những người yêu nhau. Nhưng, chết tiệt, tự mình vẫn sẽ không nhịn được mà quan tâm, suy nghĩ đến.
Hơn nữa, ngày hôm qua... Còn là nụ hôn đầu của mình... Chuyện xấu hổ như vậy, Mã Lạc Xuyên quyết định sau này có đánh chết cũng sẽ không nói ra. Càng không nghĩ tới chính là, đồ ngốc ấy lại nắm thế chủ động...
Liên tưởng tới nụ hôn say đắm tối hôm qua, cái hôn làm cho tim mình dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ, cái hôn làm cho tim mình đập thình thịch, cô có chút thở gấp, cảm giác hai má dần nóng lên, sẽ không phải là đỏ mặt chứ...
"Madam? Madam?"
Dáng vẻ Madam hôm nay sao lại giống như có cái gì đó là lạ, vừa mới giảng đến một nữa, thì đột nhiên dừng lại, đợi một lúc cũng không có nghe thấy lại cái giọng thường ngày mà cho dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều rất lạnh lùng. Vệ Tư Tỉn ngẩng lên nhìn về hướng lão đại của bọn họ, cũng rất ngạc nhiên phát hiện, sếp của bọn họ là lạ, gò má còn có một chút ửng đỏ?
Sếp của bọn họ đang đỏ mặt? Không thể nào?!
Vệ Tư Tín cảm thấy mình nhất định là hoa mắt, Madam lạnh lùng của bọn họ không có thất tình lục dục cả ngày mặt không đổi sắc làm sao lại có thể đỏ mặt đây.
Mã Lạc Xuyên phát hiện mà ho nhẹ một tiếng, đối với bản thân mất hồn có chút tức giận. Rõ ràng bình thường chính cô rất không chấp nhận trong lúc đang làm việc mà xen lẫn tình cảm cá nhân, hôm nay tự mình lại không có làm tốt. Hơn nữa, nhiệm vụ bây giờ đang ở giai đoạn mấu chốt, thế nhưng lại không yên lòng.
Đều tại cái đồ ngốc ấy.
Vì thế, Thanh tra Mã có tâm trạng kém lặng lẽ một cách tự nhiên đem hết toàn bộ lý do sai lầm của lần này quy chụp lên trên người đồ ngốc. Sau đó, lấuy dáng vẻ bình tĩnh tiếp tục cuộc họp.
"Theo tài liệu mà hôm nay Interpol (Cảnh Sát Quốc Tế) gửi qua, đối tượng có liên hệ giao dịch với Đới Quý bên Tam Giác Vàng, mấy ngày trước đã xuất lô hàng hơn trăm triệu, có lẽ đang vận chuyển đến Hongkong. Tình hình này, Đới Quý có thể giao dịch ma túy ở Hongkong. Dựa vào tình báo lúc trước Vương Chính Hồng đưa cho chúng ta, đối tượng giao dịch với Đới Quý là tên trùm bên Malay Paccar." Nói xong, Mã Lạc Xuyên dán một bức ảnh lên trên bảng đen.
"Chỉ là mấy tháng gần đây hình như Paccar đã lặn mất tiêu." Đồng nghiệp ở dưới lập tức báo cáo.
"Có khi nào Paccar đã đến Hongkong đợi tiến hành cuộc giao dịch lớn này hay không?" Phương phi giơ tay nói ra quan điểm của mình.
Mã Lạc Xuyên nhìn qua Phương Phi ngoan ngoãn, trong mắt lóe lên một cái nhìn khen ngợi.
Ngoài việc bình thường Phương Phi hơi tăng động, đầu óc cũng rất lanh lợi, thật dễ dàng đã có thể nhìn ra điểm mấu chốt. Chỉ cần thời gian, tương lai sau này sẽ là không giới hạn.
"Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy." Mã Lạc Xuyên khẽ gật đầu, "Tài liệu của Khoa Tình báo đưa chúng ta cho thấy Đới Quý có một thói quen mỗi khi giao dịch. Đó là sẽ đích thân gặp để kiểm chứng hàng, rồi mới sắp xếp giao dịch." Cô chậm rãi lướt qua mọi người, từ từ nói: "Cho nên, thời gian sắp tới, chúng ta phải theo dõi Đới Quý và Simon suốt 24 tiếng."
"Yes, Madam!"
Hết Chương 39
Hun xong rồi mới chịu là yêu, chán chế Nhu =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play