"Ò... Nhìn cũng đẹp lắm..."
Mã Lạc Xuyên tự nhiên mà cho rằng đây là do người nào đó thành thật biểu lộ mà không hề hay biết, xem ra lúc nhỏ nhất thời có hứng đi học nhảy cũng có chút tác dụng. Khóe môi cong lên một cách hài lòng, lại đến gần thêm tí. "Thế, có thưởng cái gì không?"
Lương Tiểu Nhu giật mình, ngay lập tức có phản ứng lại, lúc này mới phát hiện người kia dường như đã dựa cả nửa người lên người cô, cơ thể mềm mại như không có xương, vai phải bị dựa vào tức thì tê dại, đẩy cũng không được không đẩy cũng không xong, giống y như lần trước ở rạp chiếu phim. Mà cũng không phải giống hệt, lần đó hai má của cô ấy cũng không quá đỏ, cơ thể cũng không có nóng như vậy, ánh mắt... cũng không có quyến rũ đến thế. Lương Tiểu Nhu cảm thấy lạ là lại phát hiện tận sâu trong lòng vẫn luôn thích cô ấy dựa vào người mình như vậy, sẽ có một cảm giác thỏa mãn không gì diễn tả được.
"Cô muốn được thưởng cái gì?"
Một mùi hương lạ thổi đến từ bên phải, không giống như mùi nước hoa đắt tiền nồng nàn mà phụ nữ thích dùng trên người, mùi hương của Mã Lạc Xuyên, đặc biệt có cảm giác mát lạnh khiến lòng người say đắm. Lương Tiểu Nhu kê mũi qua hít hà, có lẽ thật sự đã say, lại như ma xui quỷ khiến mà hỏi lại cô ấy, tự bản thân cũng không nhận thức được sự cưng chiều ở trong giọng nói của mình.
Cảm giác được tiếng của người bên cạnh chưa bao giờ dịu dàng được như lúc này, Mã Lạc Xuyên có chút ngạc nhiên ngước lên nhìn, đúng lúc lại lạc vào trong đôi mắt đen láy không nhiễm bụi trần. Cô xin thề, đây là đôi mắt đẹp nhất từ trước đến nay cô nhìn thấy. Lúc này, Mã Lạc Xuyên rất muốn đưa tay ra che khuất đôi mắt Lương Tiểu Nhu giống như sáng nay ở trong bệnh viện, nếu không trái tim của cô sẽ không đập nhanh đến mức như vậy, nhanh đến nỗi ngay cả bản thân cũng sắp không chịu nỗi.
Rồi lại không đành, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn mình như thế, không có bất cứ điều gì che dấu, dựa vào gần như vậy, rõ ràng có thể khiến hai má cô ửng đỏ, một vài tợi tóc vương bên mặt, lộ ra nét quyến rũ.
Mã Lạc Xuyên sửng sốt, đây chính là mình sao? Cái người bình tĩnh thờ ơ, đối với mọi chuyện đều không kiên nhẫn lại lười để tâm được gọi là Thanh tra Mã Lạc Xuyên đây sao? Giờ đây, lại dùng loại kế sách mà bình thường mà mình khinh bỉ nhất, bây giờ ngay cả bản thân cũng không thể không thừa nhận là đã dùng mỹ nhân kế để hấp dẫn sự chú ý của người khác đó sao?
Sau đó cười thật nhẹ nhõm, "người khác" này cũng không phải là người bình thường đâu, là đồ ngốc ở trước mặt nè. Hơn nữa, có vẻ như rất có hiệu quả. Nếu là cô ấy, thì tính sao đây?
Vì thế thả lỏng cơ thể, càng thêm thoải mái dựa vào vòng tay ấm áp của Lương Tiểu Nhu.
Mã Lạc Xuyên lại đang cười.
Mỗi lần Mã Lạc Xuyên cười, trong lòng Lương Tiểu Nhu đều run rẩy như bị sét đánh, sau đó vô thức được mà vui vẻ và si mê, giống như bản thân không còn là mình nữa, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô ấy. Bởi vì nụ cười của cô ấy, thật sự thật sự nhìn rất đẹp.
Không biết nên miêu tả như thế nào, cô ấy cười rất xinh đẹp, chỉ biết là đối với nụ cười như tảng băng được ánh sáng mặt trời hòa tan mới lộ ra này, cô hoàn toàn không có sức để phản kháng, một chút xíu cũng không có luôn.
Giống như hoa Anh Túc, sẽ khiến con người ta đắm chìm, sẽ khiến con người ta mê muội, sẽ cam tâm tình nguyện mà trở thành một người nghiện.
Lương Tiểu Nhu gần như bị nụ cười của Mã Lạc Xuyên mê hoặc, đưa tay, từ từ lại nhẹ nhàng mà mơn trớn chân mày của cô ấy, cái mũi của cô ấy, cuối cùng lặng lẽ dừng lại trên đôi môi cô ấy. Bởi vì trước đó có vận động, đôi môi Mã Lạc Xuyên bình thường có màu hơi nhạt trong lúc này lại hồng hào xinh đẹp, hơi cong lên, làm cho người ta có khát khao hôn lên đôi môi ấy.
Giật mình, Lương Tiểu Nhu hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân, từ từ cuối xuống để hôn lên, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần nhau hơn.
"Ha ha, lúc nãy Madam Mã biểu diễn quá tuyệt vời, thật sự làm cho chúng tôi mở rộng tầm mắt mà! Lại đây lại đây, chúng ta tiếp tục chơi!" Cái giọng đặc biệt lớn tiếng của Thẩm Hùng vang lên, khiến cho hai người Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên đều hoảng hốt.
Lương Tiểu Nhu nhanh chóng hồi phục tinh thần đã bị hành động của mình làm bất ngờ rối ren như tơ vò, cô đang làm gì vậy? Cô là đang làm cái gì vậy! Chẳng lẽ là muốn hôn cái người lạnh lùng Mã Lạc Xuyên này hay sao?
Chắc là do uống rượu rồi, hay vẫn là do cô ấy quá mức quyến rũ?
Chỗ của hai người là ở trong góc, lúc mọi người chơi hăng say cũng không có bao nhiêu người còn chú ý đến trong này.
Có chút xấu hổ mà nhích người ra, Lương Tiểu Nhu sờ sờ mũi, trong một lúc không dám nhìn Mã Lạc Xuyên, cầm chai bia bắt đầu uống. Mã Lạc Xuyên sửa sang lại quần áo, thật tự nhiên ngồi thẳng dậy trên sofa, thái độ vẫn điềm tĩnh, trong lòng thầm oán trách cái người tên Thẩm Hùng kia đúng là có mắt như mù.
Lương Tiểu Nhu không màng để ý mà rút bài, nhìn lá bài một chút liền đặt hết chú ý vào chuyện mới nãy. Bây giờ nghĩ đến thì tim vẫn đập nhanh, nếu thật hôn tiếp, mọi thứ cũng sẽ không giống nữa? Nhưng Mã Lạc Xuyên như vậy, làm cho cô hoàn toàn không có sức phản kháng mà.
Diễn biến của việc này dường như càng lúc càng ra khỏi phạm vi kiểm soát của mình.
Lần này Lâm Thinh Thinh cuối cùng cũng được lên làm King như ý muốn, Thinh Thinh nhìn mọi người, ngừng mấy giây ở hai người ngồi trong góc, tâm trạng nặng nề mà thở dài.
Trải qua một vòng bị trừng phạt còn làm cho Thinh Thinh có một chút ngẩn ngơ, ai cũng không nghĩ tới một người thanh cao lạnh lùng như Madam Mã lại có thể có một mặt gợi cảm như thế. Cô ở bên cô ấy, hoàn toàn là theo bước của cô ấy, không tốn chút sức lực nào, cũng không keo kiệt mà khen ngợi kỹ thuật nhảy xuất sắc của thần tượng, lại suýt chút nữa rớt cằm vì cảnh tượng sau đó.
Cô nhìn thấy gì?!
Mã Lạc Xuyên dựa vào tay chị Tiểu Nhu, thần thái quyến rũ, vẻ mặt chị Tiểu Nhu tỏ ra si mê, thậm chí còn hơi cúi người, như thể tiếp theo sẽ hôn lên.
Ở trong sự ngạc nhiên đồng thời cũng rất muốn chết là vì cô cảm thấy hình ảnh này sao mà hài hòa tốt đẹp đến thế, hòa hợp đến mức cô không nhẫn tâm phá vỡ, vì thế chỉ đành rối rắm mà há hốc miệng đứng đây, không biết làm thế nào cho đúng. May mắn sao mà anh Hùng thô kệch đúng lúc 'ngàn cân treo sợi tóc' lại phát ra tiếng làm hai người đó giật mình, hai người lập tức kiềm chế lại hành động, nếu không... nếu không hậu quả chắc khó lường!
Hơn nữa cái lần ba người cùng nhau đi xem phim cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi, hay là giữa chị Tiểu Nhu và Madam Mã thật sự có cái gì mờ ám?
Vừa rồi lúc chị Tiểu Nhu lơ đãng lật bài lên, cô lặng lẽ rướn cổ lên nhìn lén một chút, là số 5. Lâm Thinh Thinh cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở chị Tiểu Nhu một chút là chị Tiểu Nhu còn có bạn trai, chị Tiểu Nhu phải thích đàn ông, không nên thích phụ nữa. Cho nên, hình phạt của cô là......
"Số 5 với số 11 hôn lưỡi 30 giây."
Số 11 chắc là đàn ông, cho dù không phải Sếp Cao cũng được. Chỉ cần có thể để cho chị Tiểu Nhu hiểu, vậy là được rồi.
Lâm Thinh Thinh nở nụ cười tươi, nghĩ xem Sếp Cao có phải nên mời mình ăn cơm hay không, bởi vì mình đã âm thầm giúp Sếp giải quyết một tình địch lớn. Nụ cười trên mặt còn chưa tản đi hết, ngay lập tức đã đứng hình.
Bởi vì cái người đang đứng lên kia, là Mã Lạc Xuyên.
Hết Chương 37
Cám ơn em Thinh Thinh yêu dấu, nhờ có em, hai chế chuẩn bị có nụ hôn Pháp đầu tiên ihihihihihi =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play