"Vậy thì có gì đặc biệt hơn người, cô ấy là ngự tỷ, chị cũng là ngự tỷ vậy!"
"Chị?" Ánh mắt của Lâm Thinh Thinh quay lại, dùng ánh mắt xoi mói như khi đi mua đồ nhìn cô từ trên xuống dưới thật lâu mà đánh giá, lạnh lùng nói ra đả kích: "Thôi quên đi."
Lương Tiểu Nhu nổi giận: "Quên cái gì hả?! Chẳng lẽ chị không phải ngự tỷ sao?!"
Nhìn thấy chị Tiểu Nhu nổi nóng, Lâm Thinh Thinh liền lập tức nương theo: "Em không phải có ý này mà chị Tiểu Nhu. Chị xem, bình thường chị vẫn luôn rất nghiêm túc, cũng rất có khí thế, dĩ nhiên cũng là một kiểu điển hình của ngự tỷ. Chị chắc không biết, chị với Madam Mã nổi tiếng là hai Thanh tra cao cấp ngự tỷ xinh đẹp ở trong Sở cảnh sát, chứng minh là chị rất có sức hấp dẫn. Chỉ là..." Cô ấy dừng lại một chút, dưới ánh mắt muốn giết người của chị Tiểu Nhu mà nuốt nước bọt xuống, rồi mới tiếp tục nói: "Thì là, chị và cô ấy cùng xuất hiện, khí thế của chị kém hơn một xíu, xíu thôi..."
Không phải Lâm Thinh Thinh thiên vị thần tượng mà cô ấy yêu thích, thật sự thì khí chất và cả khí thế của chị Tiểu Nhu đều kém hơn so với Mã Lạc Xuyên một tí. Dáng vẻ nghiêm túc của chị Tiểu nhu cũng chỉ có thể đánh lừa người ngoài và kẻ xấu, đối với những người quen biết chị ấy mà nói, chị ấy giống như một con báo con khoác chiếc áo của lão hổ mà thôi, thật ra, chị Tiểu Nhu có thể xem như là một người dễ dàng ở chung, gì cũng được, thẳng thắng, nhiệt tình, vì bạn bè, giúp đỡ bạn bè không tiếc thứ gì, các mối quan hệ của chị Tiểu Nhu cũng rất tốt. Nhưng một người phụ nữ giống như Madam Mã, tình cờ đứng ở đó, cũng sẽ làm cho người ta thấy ớn lạnh, do đó sinh ra áp lực nhiều hơn. Vì vậy, mặc dù hai người đều là ngự tỷ, nhưng mức độ của Madam Mã đã vượt hơn một tí đi.
Lương Tiểu Nhu dằn xuống xúc động muốn vả cho một phát, hít sâu một hơi, rất nhanh lại phát hiện một điểm mấu chốt khác. "Em vừa mới nói cái gì, chị và cô ấy là Thanh tra ngự tỷ nổi tiếng? Cái này là sao?"
"Cái này mà cô là không biết à, Madam Lương?" Phương Phi vẫn đứng cách hai người không xa, trong lúc vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa hai người thì đắc ý vô cùng liền chen vào: "Hai người ở trong Sở cảnh sát đều rất nổi tiếng, một người có biệt danh là cường thần dũng nữ can thám, còn một người được gọi là là băng sơn lãnh ngạo phá án tinh. Trên các diễn đàn của Sở cảnh sát, có cái thread chuyên nói về các người, cả hai đều rất phổ biến, có rất nhiều người gửi tin nhắn vào đó. Gần đây, còn có người làm ra cuộc bình chọn so sự phổ biến của hai người, mỗi ngày đều được làm mới."
Đầu Lương Tiểu Nhu nổi lên những đường đen, đám cảnh sát này sao có thể vô vị đến như vậy, bọn họ đều rảnh rỗi không có việc gì làm sao, nhiều vụ án như vậy không quan tâm mà lại lo mấy chuyện này... Có điều...... "Vậy bây giờ, chị và cô ấy ai nổi tiếng hơn?"
Được rồi, tha thứ cho tấm lòng tham hư danh nho nhỏ của cô đi.
Không nhìn đến thái độ xem thường của Thinh Thinh, Lương Tiểu Nhu "mặt dày" hỏi Phương Phi.
Phương Phi không hề nghĩ ngợi, liền nói: "Tất nhiên là Madam nhà tôi rồi."
"Dựa vào cái gì? Tôi kém so với cô ấy à?" Mới vừa nãy còn nói không được nhắc đến cái người nhạt nhẽo kia mà bây giờ bản thân lại hào hứng lao vào, Lâm Thinh Thinh thở dài, đúng thật là phụ nữ mà, haizz!
"Ha ha, bởi vì Madam rất tài giỏi nha!" Nói đến thần tượng của mình, Phương Phi liền lộ ra nụ cười ngốc nghếch. "Madam trước khi vào MBA đã từng phá được một vụ án lớn liên quan đến tập đoàn cho vay nặng lãi ở Pháp, lúc đó cô ấy mở cuộc họp báo, tuy rằng có cả một biển người, cô ấy ngồi ở bên cạnh Phó Giám Đốc, nổi bật lại có chút tà; sau đó cô ấy đến MBA, lại vô cùng nhanh chóng phá được vụ án 150kg thuốc, vụ án này trước cô ấy đã từng có một Thanh tra theo suốt 3 năm cũng không lần ra được đầu mối, còn nữa đầu năm nay..."
"Khụ khụ." Lương Tiểu Nhu gượng gạo ho hai lần, cắt ngang bài phát biểu vô cùng đặc sắc của Phương Phi.
Đứa nhỏ này xem ra là một fan hâm mộ lớn của Mã Lạc Xuyên nha, thật tình, đúng là ủng hộ thần tượng mà. Cứ tưởng rằng quỷ nhỏ này có tác phong của trai đẹp, làm sao mở miệng ra đã giống y như bà cô, ừm, là một loại với Nhiễm Nhiễm. Mã Lạc Xuyên thật sự rất có năng lực. Có điều, sao cô lại đi so đo với cô ấy xem ai tài giỏi hơn? Cô nhạt nhẽo đến như vậy à.
"Các người đang nói chuyện gì, nói chuyện hợp ý đến như vậy?" Mã Lạc Xuyên thay quần áo xong đẩy cửa đi ra, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.
"A, Mada, chúng tôi đang nói... Ưm ưm ưm..." Phương Phi vui vẻ quay đầu lại, đang muốn nói chuyện lại lập tức bị Lương Tiểu Nhu che miệng lại, Lương Tiểu Nhu phóng ánh mắt sắc như dao qua: Không được nói, nói ra thì cô nhất định phải chết!
Lòng Phương Phi run rẩy, ánh mắt này thật sự quá sắc bén nha, không thua kém gì so với Madam bình thường thích nhất bắn ra ánh mắt lạnh như băng. Giác quan thứ sáu nhạy bén của Phương Phi cảm thấy người này cũng không phải là dạng dễ chọc vào, vì thế ngoan ngoãn gật đầu.
Lương Tiểu Nhu buông Phương Phi bị hoảng sợ ra, giả bộ thân thiết quàng vai cô ấy, cười ha ha nói: "Chúng tôi không có nói cái gì hết, chỉ là mấy chuyện linh tinh thôi, ha ha, có phải không, Tiểu Phi?"
Cô cũng không biết vì sao cô lại không muốn để cho Mã Lạc Xuyên biết bọn họ vừa nãy nói chuyện gì. Cô cũng không muốn mình ở trong lòng của cô ấy lại biến thành một người phụ nữ toan tính ham thích hư danh, đã luôn bị cô ấy mắng là đồ ngốc, nếu để cô ấy biết, có lẽ sẽ bị cô ấy khinh bỉ không ra gì luôn.
Bạn nhỏ Phương Phi bị kẹp giữa hai bên ngượng ngùng gật đầu: "Phải phải, chúng tôi chỉ nói chuyện linh tinh lan tan thôi, ha ha."
Còn Lâm Thinh Thinh lại nhún vai từ chối cho ý kiến.
Mã Lạc Xuyên nhìn cảnh tượng này lại càng thấy là "giấu đầu lòi đuôi" hơn nữa... cô không vui nhíu mày lại, khi nào thì cô ấy và Phương Phi lại thân thiết như vậy, còn gọi là Tiểu Phi?
"A, vậy sao?" Giọng điệu của Mã Lạc Xuyên trong trẻo lại lạnh lùng vang lên, ánh mắt đảo qua hình ảnh Lương Tiểu Nhu ôm lấy Phương Phi, lảng sang chuyện khác, "Lát nữa các người chuẩn bị làm gì?"
Lương Tiểu Nhu chớp mắt vài cái, lấy tay ra khỏi cánh tay của Phương Phi, vô cùng tự nhiên mà trả lời: "Đợi lát nữa, tôi và Thinh Thinh tính đi xem phim điện ảnh."
"Thật trùng hợp." Mã Lạc Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt khó hiểu. "Tôi cũng đang muốn đi xem phim điện ảnh."
Hả? Phương Phi thắc mắc, không phải nói lát nữa cùng đi ăn cơm tối sao? Phương Phi vừa định hỏi đã bị ánh mắt Mã Lạc Xuyên quét qua, rùng mình lạnh cả sống lưng. Phương Phi rất thông minh liền khéo léo thay đổi giọng điệu: "A, tôi chợt nhớ tôi còn báo cáo phải viết, nên đi trước, chào mọi người."
Hu hu, hôm nay sao cô lại luôn kề bên mấy đôi mắt như dao vậy nè, chẳng lẽ trông cô chướng mắt đến thế sao.
Lịch sự mà chào tạm biệt Lương Tiểu Nhu và Lâm Thinh Thinh Phương Phi cà thẻ xong thì trực tiếp mặc luôn cái áo gió thật cool đi luôn, dự tính thu hút vài chị em đến an ủi một chút tâm hồn bị tổn thương của mình.
Haizz, bị thần tượng ghét bỏ!
Mã Lạc Xuyên nhìn Phương Phi đi rồi sau đó khóe môi cong lên để lộ một nụ cười tinh tế, nhẹ nhàng hỏi Lương Tiểu Nhu: "Ban đầu là Phương Phi cùng tôi đi xem phim nhưng lại có việc đi rồi, thế này, tôi có thể đi xem với hai người không?"
Tình huống này là sao? Lương Tiểu Nhu có chút thắc mắc.
Tại sao Phương Phi vừa nói đi là đi, cái người luôn kiêu ngạo lạnh lùng trước mặt sao lại làm ra biểu hiện như cả người lẫn vật vô hại là có chuyện gì đây? Giọng điệu cũng hiền lành như vậy?
Còn không đợi cô suy nghĩ xem nên trả lời lại như thế nào, Lâm Thinh Thinh đã trả lời giúp cô.
"Ok, hoàn toàn không có vấn đề."
Ê ê, các người không thèm hỏi ý kiến của tôi sao?
Hết Chương 30
Đúng ra là chương 40 của Thục Nữ được post trước nhưng do có một số vấn đề nên post bù cho bên đây trước vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play