Lông mi mỏng như đôi cánh ve sầu của Mã Lạc Xuyên rung nhẹ hai lần, mở đôi mắt mỏi mệt.
Cảnh vật xa lạ, trần nhà trắng, cả căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng, đây là... bệnh viện sao?
Không có gương mặt tươi cười với đôi mắt đen sâu sắc của ai kia như dự mong đợi, cũng không có ai vui vẻ mỉm cười nói chào buổi sáng với cô, Mã Lạc Xuyên trong một lúc có chút phản ứng chậm, tỉnh táo lại thấy lòng bàn tay có chút nặng nề, rướn cổ họng hỏi, "Tiểu Nhu đâu..."
Giọng nói như mất tiếng không nói thành lời.
Người ngồi bên cạnh giường thấy cô tỉnh dậy, lập tức gọi. "Lạc Xuyên, con tỉnh rồi? Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi, con không biết đâu, con đã hôn mê suốt mấy ngày rồi. Bác sĩ nói tay trái của con bị gãy, vết thương ở ngực cũng đã xử lý tốt rồi, với những vết thương trên người con..."
Cùng lúc đến gần còn có vài gương mặt, Tiểu Khê, Từ Dung Duyệt, Phương Phi, Dật Thăng, dì Biện, thậm chí còn có cha của cô, nhưng không có gương mặt mà cô mong được nhìn thấy nhất.
Không có Tiểu Nhu của cô.
"Tiểu Nhu đâu?" Mã Lạc Xuyên nhíu mày ngắt ngang lời mẹ mình... giọng nói nhỏ đi lại mang theo một sự cố chấp. Cô nhìn Thường Vân, Thường Vân quay đầu sang chỗ khác; cô lại dời mắt qua Mã Lạc Khê, tròng mắt càng thêm sâu kín.
"À, Madam Lương, Madam Lương chị ấy..." Mã Lạc Khê ấp a ấp úng, dáng vẻ muốn nói gì lại không dám nói, Từ Dung Duyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo Mã Lạc Khê, khẽ lắc đầu.
"Tiểu Nhu không có gì chứ?" Mã Lạc Xuyên nhìn thấy phản ứng của mọi người, nội tâm liền chùng xuống. Trong đầu hiện lên một số cảnh tượng mơ hồ, tiếng nổ lớn chói tai, cái ôm ấm áp, nước biển lạnh lẽo, mái tóc đen xõa ra như tảo biển, gương mặt nhợt nhạt, còn có tiếng thở dài... Cô cố ngồi dậy, cũng không quan tâm mu bàn tay còn đang truyền nước, kéo kim ra muốn xuống giường đi tìm Tiểu Nhu, nhưng còn chưa kịp đứng vững, cảm giác choáng váng đã ập đến, Mã Lạc Xuyên ngã ngược về giường.
"Lạc Xuyên, con không sao chứ? Con bé này, vừa mới tỉnh lại sao lại xuống giường..." Thường Vân vội vàng chạy đến đỡ cô nằm lại trên giường.
"Mẹ, nói cho con biết, rốt cuộc Tiểu Nhu thế nào?" Mã Lạc Xuyên nắm lấy cánh tay bà, vẻ mặt đau khổ, khàn giọng hỏi.
Giọng điệu như vậy, con gái như vậy là điều mà Thường Vân hiếm khi nhìn thấy.
Thường Vân im lặng một lúc, mới từ từ nói: "Tay phải của Tiểu Nhu đã được chỉnh lại tốt rồi, không bị bấn đề gì lớn; Tổ Trọng án và Tổ Pháp chứng tìm được hai đứa ở bờ biển, dựa theo sếp Cao với bác sĩ Cổ căn cứ vào hiện trường phân tích mà điều tra ra được. Lúc đó là Tiểu Nhu ôm con nhảy ra cửa sổ, dưới căn phòng đó là vách núi, vốn té xuống thì chết chắc rồi, nhưng Tiểu Nhu nắm bắt đúng thời cơ, lúc hai đứa lao xuống thì cả căn phòng nổ tung, làm giảm tốc độ rơi của hai đứa, may mắn là rơi xuống biển, hai đứa mới còn sống. Nhưng mà..."
Con tim Mã Lạc Xuyên như bị câu lên, cô thở hổn hển hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Cô không dám nghĩ tiếp, thở gấp, cảm thấy sắp không thở được nữa.
Chờ đợi lúc này, dài tựa như cả thế kỷ.
Thường Vân nói tiếp một hơi: "Chỉ là trong quá trình hai đứa rơi xuống, Tiểu Nhu đụng phải đá ngầm, não bộ va đập nghiêm trọng, sau lưng còn bị bỏng, và gãy hai xương sườn, đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại, bác sĩ nói... nói Tiểu Nhu..."
"Bác sĩ nói em ấy sẽ thế nào?" Mã Lạc Xuyên càng nhíu chặt mày, vết thương ở ngực bỗng nhiên trở đau. Madam Mã luôn luôn khôn khéo giống như biến thành một cái máy copy, chỉ có thể nhợt nhạt yếu ớt lập lại lời người khác nói, nhưng chỉ thế này thôi dường như cũng đã dùng hết sức của cô.
"Nói Tiểu Nhu có thể sẽ cứ hôn mê như vậy." Thường Vân nhìn cô, thở dài rồi nói.
"Sẽ hôn mê? Như vậy không phải... biến thành người sống thực vật sao?" Mã Lạc Xuyên không tin được mà lẩm bẩm, từ từ cúi đầu, chớp mắt, mắt nhìn ga giường trắng dần trở nên mơ hồ, cô lại chớp mắt, nuốt nước mắt xuống. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Con muốn đi xem em ấy."
Lần này Thường Vân cũng không ngăn cản cô, vốn cũng không ngăn được. Bà chỉ im lặng nhìn Mã Lạc Xuyên từ từ rút kim tiêm truyền dịch, xuống giường, từng bước đi ra ngoài. Cô đi rất chậm, lưng tuy vẫn ưỡn thẳng như mọi khi, nhưng lại mang theo một nỗi đau nói không nên lời.
Chờ đến khi bóng dáng cô biến mất ở sau cửa, Thường Vân vẫn đứng yên bên giường mới thở dài một hơi, hơi nhướng khóe mắt, vỗ nhẹ ngực, ở đó trướng khó chịu, lại nhỏ giọng hỏi những người khác: "Làm như vậy, có phải hơi quá hay không?"
Những người khác trả lời lại bà bằng một gương mặt không cảm xúc, chỉ có Phương Phi ở cách xa bà nhất là nhoẻn khóe miệng, làm cái mặt quỷ.
Bọn họ là vô tội, ai bảo người nào đó nhỏ mọn muốn đòi lại công bằng đây?
Vừa ra đến trước cửa, Thường Vân nói cho cô biết số phòng bệnh của Tiểu Nhu, cũng ở tầng này, cách phòng cô không xa.
Mã Lạc Xuyên lê người đi từng bước từng bước một, tình trạng của cô thực tế cũng rất xấu, hiện tại mới tỉnh lại cần nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi, mà lúc này cô lại lê người từ từ đi đến phòng bệnh của Tiểu Nhu. Mỗi bước đi đều rất đau, nhưng cô không than van một tiếng, cũng không cắn răng, để mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mình, đau đớn len lỏi vào trong thần kinh trong xương tủy của cô, giống như một loại tự ngược.
Mà cô thật sự cảm thụ nỗi đau đầy vui vẻ này.
Cho dù như thế nào, đau đớn trên người cũng không bằng trong tim, đây mới thật sự là nỗi đau xâm nhập vào trong xương tùy, hối hận ban đầu đã không lựa chọn khác.
Mã Lạc Xuyên nhoẻn miệng cười mỉa mai.
Đoạn đường này rất ngắn, lại dường như rất dài. Nâng tay phải cầm tay nắm cửa như nặng ngàn cân, Mã Lạc Xuyên rũ mắt xuống, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng bệnh đơn, đặc biệt im ắng, có một người nằm trên chiếc giường trắng, chính xác là nằm sấp. Làn da sau lưng đã được điều trị, làn da vốn trắng nõn hiện tại bị bong tróc, quấn băng, cánh tay phải buông thỏng xuống, nhìn đến gương mặt cô ấy, đôi mắt nhắm nghiền nhợt nhạt yếu ớt, mái tóc đen dài rũ xuôi theo gối đầu trắng, đã không còn khí phách của ngày xưa, trở nên mong manh như thế.
Mã Lạc Xuyên kéo ghế dựa lại bên cạnh giường, ngồi xuống chầm chậm, lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt cô ấy, từ đôi mắt đen của cô, uốn lượn xuống cái mũi cao ở dưới, lại đến đôi môi mím khẽ, sau đó lại đưa tay sờ lên mái tóc cô ấy, thật giống như bình thường.
Lại không giống bình thường, lần này nàng cảnh sát bé nhỏ không có nổi giận đến đỏ mặt, trông hung hăng nhưng thực tế đầy e thẹn hét lên: Chị có thể đừng sờ đầu em hay không! Chị có thể sờ chỗ khác hay không!
Nghĩ tới điều này, thanh tra Mã được khen là "mặt than núi băng ngàn năm" không thể kiềm lòng mà nhoẻn miệng cười nhạt, nhưng lại lập tức rũ xuống, chuyển hóa thành nỗi tuyệt vọng trống trải.
Mã Lạc Xuyên nhìn gương mặt Lương Tiểu Nhu, nhỏ giọng thủ thỉ: "Sao em lại không tin tôi? Sao em lại ngốc như vậy, nhất quyết ở lại đó với tôi?"
Không có ai trả lời câu hỏi của cô.
"Phải, tôi sai, tôi gạt em."
Đôi mắt Lương Tiểu Nhu vẫn nhắm chặt, im lặng giống như đã chết.
"Cho nên, em như vậy là để trừng phạt tôi sao?'
Mã Lạc Xuyên vuốt ve mặt Lương Tiểu Nhu, đầu ngón tay quyến luyến, dịu dàng cưng chiều.
"Nếu em thật sự không tỉnh lại, thì tôi phải làm sao đây?"
"Bây giờ tôi phải làm sao đây?"
Mã Lạc Xuyên vùi mặt vào cổ của Lương Tiểu Nhu, hỏi một cách nghẹn ngào.
"Em ở đây."
Một giọng nói khẽ lại dịu dàng vang lên, Mã Lạc Xuyên ngẩn ra, lập tức cảm giác được một bàn tay mềm nhẹ giữ lấy ót của cô, để lại một cái hôn thật cẩn thận lại hàm chứa tình cảm dịu dàng vô hạn lên mái tóc cô.
Cả người Mã Lạc Xuyên đơ ra, tim đập thình thịch, cô cũng không dám động đậy, sợ tất cả những gì mình mới nghe và cảm nhận được đều là giả, nhưng lại thật sự không chịu đựng được, nâng đầu lên một chút, mở to mắt nhìn.
Cô gái tóc đen ấy với đôi mắt đen tròn xoe nhìn cô, khóe miệng nhoẻn lên cười, lông mi chớp nhẹ, liền lộ ra sự tinh nghịch, "Hihi, huề nhau."
Mã Lạc Xuyên ngây người.
Lương Tiểu Nhu cố gắng ngồi dậy, huơ huơ tay trái trước mắt cô, "Chị ngơ à? Ai bảo lúc đó chị gạt em? Nếu em không nhớ nhầm thì đây là lần thứ hai. Thực tế thì hôm qua em đã tỉnh rồi, sau đó nghĩ đến chuyện này thật sự là vừa tức vừa đau lòng, cho nên mới nhờ dì và mọi người giúp đỡ diễn cái màn này..."
Mã Lạc Xuyên vẫn không nhúc nhích.
Nhìn Mã Lạc Xuyên không phản ứng, nội tâm Lương Tiểu Nhu có chút bứt rứt, có phải mình đùa hơi quá rồi không? "Lạc Xuyên, chị không có giận chứ, em... Chị có biết lúc đó em sợ nhiều đến thế nào không, cho nên em rất tức giận, rõ ràng chị nói sẽ luôn ở phía sau em, nhưng lại luôn làm không được, chị bảo em làm sao có thể tin chị đây? Em thật sự không dám tưởng tượng, nếu lần này em làm theo lời chị, em sẽ phải hối hận đến mức nào..."
Những lời tiếp theo trong khoảnh khắc bị lấp mất.
Mã Lạc Xuyên đột ngột đến gần, tay cô luồn qua mái tóc Lương Tiểu Nhu, giữ cổ cô ấy kéo về phía mình, nội tâm đầy chua xót, buồn bã, đau đớn, bất lực, sợ hãi, cô hôn Lương Tiểu Nhu đầy mạnh mẽ, cạy mở hàm cô ấy, đưa lưỡi vào, say đắm nồng nàn khao khát kéo dài.
Cô chưa từng hôn cô ấy nồng nhiệt đến như thế.
Lúc Lạc Xuyên hôn Tiểu Nhu, phần lớn vẫn luôn dịu dàng đầy ắp tình yêu, khiến cho người ta như gió xuân, không nhịn được sẽ sa vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế được. Chưa từng có lần nào giống như vậy, mạnh mẽ, bùng cháy, khiến cho đôi môi cô như lửa nóng, khiến cho nụ hôn của cô quyến luyến lại đau thương, cùng với sự kích động và vui vẻ phát ra từ đáy lòng.
Trên người Lương Tiểu Nhu cũng đầy thương tích, bị cô đè xuống hôn như vậy cũng đụng đến vết thương, đau đớn trong khoảnh khắc lan ra, nhưng Tiểu Nhu cũng không nói gì, chỉ dịu dàng quàng qua eo cô, ôm chặt cô để cô càng tùy ỳ quá mức, mà bản thân đáp lại là một nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt.
Lương Tiểu Nhu biết, hai người đều muốn phóng túng, đều muốn phát tiết, muốn giải thoát áp lực tâm lý đã lâu.
Một lúc sau, hai người mới buông nhau ra, Mã Lạc Xuyên ngửa đầu lên hơi thở dốc, sau đó lại đưa mắt nhìn Lương Tiểu Nhu.
Cái nhìn này, cười như không cười, lại thật sự rất thu hút.
Nhưng Lương Tiểu Nhu rất rõ ràng, ngọt ngào vừa mới nếm qua rồi, tiếp theo đã đến lúc tính sổ! Cảnh sát Lương thông minh quyết định ra tay trước tấn công, ngồi dậy liền bĩu môi giả bộ đáng thương: "Tê, trên lưng em đau quá, đầu cũng choáng váng nữa..."
Mã Lạc Xuyên vẫn ung dung nhìn Lương Tiểu Nhu, cười khẩy, đôi môi mỏng hé mở, nhẹ nhàng nhả ra ba từ:
"Kẻ lừa đảo."
"Kẻ lừa đảo? Là đang nói em hả? Em đâu có." Lương Tiểu Nhu chớp đôi mắt đen trong trẻo vô tội.
Mã Lạc Xuyên quay đầu, từ chối nói chuyện với kẻ lừa đảo.
Lương Tiểu Nhu quay đấu lại, kề cận cô, "Được rồi, là em sai, em không nên lấy việc này ra đùa."
Cảnh sát Mã ngạo kiều* hừ một tiếng.
*Ngoại kiều: bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng, bên trong lại ngại ngùng xấu hổ.
Lương Tiểu Nhu cúi xuống nhìn cô, trên gương mặt nở một nụ cười dịu dàng. "Là em sai, tha thứ cho em đi."
Thanh tra cao cấp MBA không phản ứng.
Vào lúc Lương Tiểu Nhu ảo não vò đầu, Mã Lạc Xuyên lại bỗng nhiên quay qua, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi Lương Tiểu Nhu, nói một cách đầy nghiêm túc: "Là tôi sai, tha thứ cho tôi đi."
Lương Tiểu Nhu chớp mắt mấy cái.
Hết Chương 105
Hết đánh đấm rồi nên làm nhanh hơn tí, Tết năm này chắc là xong cục nợ này ;))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play