Editor: Ngưng_Chưa_18

=====

Một tiếng này của Ương Huyền Lẫm suýt chút nữa đã làm Kì Nguyệt hồn phách bay mất.

Tuy rằng nàng vốn là không an phận, nhưng cũng không có lá gan đi chống lại lời nói của Ương Huyền Lẫm. Huynh trưởng như cha, huống hồ đây chính là hoàng huynh mình kính trọng nhất, Kì Nguyệt chỉ có thể le lưỡi, có chút không cam lòng với lời nói của Ương Huyền Lẫm, chậm rãi lui trở về chỗ ngồi.

"Kì Nguyệt, lại đây với bản cung."

Kì Nguyệt đang mất hứng, đột nhiên nghe thấy từ phía chủ điện, Nhan Y Lam vẫn cười đến không quan tâm, vẻ mặt không chút để ý. Đôi mắt hướng về phía nàng, thanh âm tản mạn mê người.

"Để cho bản cung nhìn một cái." Nhan Y Lam hơi hơi ngồi dậy, phượng mâu cẩn thận đảo qua gương mặt non trẻ của Kì Nguyệt, thân thủ nhéo nhéo đôi má phúng phính của Kì Nguyệt, cười nói:

"Ngươi muốn làm Thái tử phi của Đại Nhan?"

Rõ ràng mới vừa rồi còn lớn lối thách thức trước mặt Khương Ngưng Tuý, nhưng giờ khắc này khi đối mặt với đôi mắt sáng ngời tựa như nhìn thấu hết thảy của Nhan Y Lam, nàng thế nhưng lại có chút xấu hổ. Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Kì Nguyệt cười đến ngây thơ, ánh mắt không ngừng rơi đến chỗ Nhan Quân Nghiêu, đỏ mặt lắp bắp nói:

"Cái đó... Ân.. Ân..."

"Tốt."

Kì Nguyệt ấp úng đáp không nên lời, không nghĩ tới Nhan Y Lam vẫn cười đến thản nhiên, nàng một tay chống cằm, một tay ung dung đánh giá Kì Nguyệt đang xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, không nhanh không chậm nói:

"Nếu là Thái tử đồng ý, bản cung cũng không có ý kiến."

"Thật sao?"

Kì Nguyệt cả kinh suýt chút nữa đứng bật dậy, hai tay nàng không ngừng bám lấy cánh tay Nhan Y Lam mừng rỡ.

"Thật."

Hoàn toàn phớt lờ biểu cảm như sét đánh của những người khác, Nhan Y Lam chỉ tuỳ ý Kì Nguyệt đang kích động nắm lấy tay mình, cười quyến rũ gật gật đầu. Nàng nói xong, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ninh hoàng hậu đang muốn nói lại thôi, cười đến dị thường mị nhiên.

"Mẫu hậu cũng nhất định là không có ý kiến."

Ninh hoàng hậu đầu tiên là nhíu mày, tức giận muốn trừng mắt Nhan Y Lam, lại ngại có Ương Huyền Lẫm ở đây, bà chỉ có thầm mắng một câu "Nha đầu chết tiệt", lạnh lùng liếc Nhan Y Lam một cái, thấy nàng cười đến minh diễm, tựa như không thèm đem bất mãn của mình để trong mắt. Trong lòng bị Nhan Y Lam chọc giận mà rất lâu Ninh hoàng hậu vẫn chưa bình tĩnh được.

Sớm nên biết tính tình bá đạo của nữ nhi nhà mình, có lẽ nhất định là Nhan Y Lam ghi hận chuyện trước đây Ninh Hoàng hậu cường ngạnh lưu Khương Ngưng Tuý ở trong cung, cho nên mới mượn dịp này để nói cho Ninh Hoàng hậu biết: cho dù là bà, cũng không có quyền vọng động đến người của nàng.

Ninh hoàng hậu bên kia đang tức giận không chỗ phát tiết, bên này Nhan Quân Nghiêu cũng chịu không nổi. Nghe thấy chính hoàng tỷ cứ như vậy đem mình bán đi, làm hắn vừa uống được ngụm rượu suýt chút nữa phun khỏi yết hầu. Hoàng tỷ thế nhưng lại đem củ khoai lang phỏng tay này ném lên người hắn. Hắn vội vàng đặt chén rượu xuống, nhăn mặt nhìn về phía Nhan Y Lam, bực bội mà không dám nói gì.

Ngược lại, Ương Huyền Lẫm đã quá biết tính tình của Nhan Y Lam, chỉ có thể quay lại nghiêm khắc nhìn về phía Kì Nguyệt cảnh cáo, đáng tiếc là Kì Nguyệt đã sớm đắm chìm trong giấc mộng hân hoan được làm Thái tử phi của Đại Nhan, làm gì còn lo lắng xem hoàng huynh nhà mình có đồng ý hay không.

Trong lúc đó, Khương Ngưng Tuý vẫn trấn định tự nhiên. Nàng đạm nhiên nhìn trò khôi hài này chấm dứt, đối với tính tình ác liệt của Nhan Y Lam nàng không còn lạ gì, cho nên ngay cả chút biểu tình ngoài ý muốn, nàng cũng keo kiệt không thèm phản ứng. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Nhan Linh Qua ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt không thể làm gì. Ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau, tiếp theo là một mảnh lặng yên.

Yến hội trải qua trận náo loạn này, mọi người đều chìm trong tâm tư của mình, rõ ràng là bữa tiệc đón chào, nhưng cuối cũng lại nghiễm nhiên thành ra một hồi náo nhiệt trầm lặng. Mắt thấy yến hội sắp chấm dứt, Khương Ngưng Tuý vẫn duy trì tư thế quỳ ngồi đã lâu, khó tránh cảm thấy đầu gối bủn rủn vô lực. Nàng không khỏi ngồi thẳng thân mình, mong muốn có thể giảm bớt áp lực cho đầu gối.

"Bắc Ương vương đường xa mà đến, nói vậy cũng mệt mỏi." Gương mặt Khương Ngưng Tuý vừa hiện ra chút không kiên nhẫn, liền nghe thấy thanh âm Nhan Y Lam vang đến bên tai. Nàng theo tiếng ngẩng đầu, đã thấy tầm mắt Nhan Y Lam lướt qua trên mặt nàng.

"Hôm nay dù sao cũng là gia yến, tận hứng là tốt rồi, cơm no rượu say, mọi người cũng không cần quá câu nệ lễ tiết."

Nhan Linh Qua nghe vậy, mỉm cười gật gật đầu, nói:

"Tỷ tỷ nói rất đúng. Còn nhiều thời gian, có lời gì cũng không cần nóng lòng nói."

"Tất cả giải tán đi." Nhan Y Lam đứng dậy phất lại nếp nhăn trên cung trang.

"Sáng sớm ngày mai mọi người còn tới bãi săn, tối nay vẫn nên sớm hồi cung nghỉ ngơi." Nói xong, Nhan Y Lam dừng một lúc, ánh mắt mang theo ý trêu tức, cười nhìn Ương Huyền Lẫm.

"Bắc Ương Vương cảm thấy sao?"

"Theo ý của nàng đi." Ương Huyền Lẫm nói xong, lại chuyển câu chuyện:

"Phượng Nghi, tối nay trăng thanh gió mát, lưu lại đây bồi cô vương ngắm trăng uống rượu."

Lời nói của Ương Huyền Lẫm tuy rằng nghe qua như là một câu mệnh lệnh đơn giản, nhưng nếu tinh tế nghiền ngẫm liền có thể hiểu ra ý cười ôn nhu sâu đậm trong đó. Rõ ràng là mệnh lệnh bá đạo, nhưng lại không gây cho người ta cảm giác không vui, khí độ của hắn làm cho lời nói ra đều tràn đầy phong độ, không chút cứng nhắc cùng thất lễ.

Khương Ngưng Tuý lúc này đã định đứng dậy chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời của Bắc Ương vương, thân ảnh hành lễ của nàng bỗng dưng dừng một chút, gương mặt rơi vào một mảnh âm u, không nhìn ra biểu tình chân thật của nàng.

Hắn gọi nàng là Phượng Nghi.

Trên đời này, ngoại trừ Ninh hoàng hậu, sợ là cũng chỉ có một mình Ương Huyền Lẫm mới dám gọi thẳng phong hào của nàng như thế.

Có đôi khi, xưng hô quả thật là một thứ kỳ diệu. Dường như chỉ cần dựa vào cách gọi không tầm thường của Ương Huyền Lẫm đối với Nhan Y Lam, đã có thể đủ hiểu sự thân cận giữa hai người bọn họ. Mà Khương Ngưng Tuý cũng là lần đầu nghe thấy, nàng chỉ nghe một cách xưng hô đơn giản như vậy thôi, cũng đủ cảm giác lồng ngực tắc nghẽn, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Nhan Y Lam còn chưa kịp đáp lời, Khương Ngưng Tuý đã xoay người rời khỏi Hàm Lương điện, thân ảnh rời đi không một chút do dự, như là không muốn nghe câu trả lời của Nhan Y Lam, lại tựa như dù trước mắt đủ loại tình cảnh, nàng cũng đều không quan tâm nữa. Nhưng chỉ có một mình Khương Ngưng Tuý biết, khoảnh khắc nàng xoay người rời đi kia, cước bộ đã bối rối đến không chịu nổi, gần như là chạy trối chết ra ngoài.

Một đường ra khỏi Hàm Lương Điện, hành lang dài âm u tựa như không có điểm cuối, cơn gió khô nóng mùa hè thổi tới, càng làm bùng lên nỗi buồn chất chứa trong thâm tâm.

======

Trở lại Chiêu Linh điện.

Khương Ngưng Túy bất giác dừng lại cước bộ, nàng hoảng nhiên ngẩng đầu, nhìn cây Mộc Lan trong viện đang phiêu diêu theo gió, nhụy hoa trắng tinh lớp lớp tựa như hoa rũ, rơi vào mi mắt mái tóc của nàng.

Khương Ngưng Túy yên lặng đứng dưới tàng cây, chóp mũi phảng phất ngửi được mùi Mộc Lan thanh nhã, nhớ tới một đêm trước đó không lâu, ánh trăng treo trên đỉnh đầu cũng sáng vằng vặc như thế, Nhan Y Lam mỉm cười thay nàng hái xuống một đoá Mộc Lan, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ cầm lấy cuống hoa, dáng vẻ mị hoặc như muốn đoạt lấy lòng người.

Hồi ức là thứ phiền nhiễu lòng người nhất.

Khương Ngưng Tuý hờ hững nâng khoé miệng, nàng nương theo ánh trăng đi vào trong điện, cúi đầu đã thấy một đạo thân ảnh đang bước từng bước tiến lại phía mình, dưới ánh trăng nhợt nhạt, đạo thân ảnh kia dần dần đem nàng bao phủ, giống như thiên la địa võng bao lây lấy nàng.

"Không phải mệt mỏi sao? Sao không tiến điện nghỉ ngơi?" Nhan Y Lam thân thủ thay Khương Ngưng Tuý phủi đi đoá Mộc lan trên tóc, nâng mi cười đến ôn nhu mà sâu nặng.

Đến khi nghe thấy thanh âm của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Tuý theo bản năng thối lui nửa bước, nàng quay lại nhìn gương mặt yêu dã mà mềm mại của Nhan Y Lam dưới ánh trăng, không tự giác nhíu nhíu mày.

"Bắc Ương Vương hẳn đang sốt ruột chờ."

Thấy Khương Ngưng Tuý thối lui, Nhan Y Lam cũng không bước tới nữa, nàng nghe vậy chỉ cười cười nói:

"So với cùng Bắc Ương vương ngắm trăng, ta lại thích cùng ngươi đối ẩm dưới trăng hơn."

"Ta không có hứng thú."

Khương Ngưng Tuý nói xong cũng không nhìn Nhan Y Lam nữa, xoay người đi đến Chiêu Linh điện. Bước trên bậc thang, Khương Ngưng Tuý đang định đẩy cửa đi vào, không biết nhớ tới cái gì, nàng nghiêng nghiêng đầu nói:

"Ta đáp ứng thay ngươi diễn nốt màn kịch cuối cùng này, với một điều kiện, sau khi Bắc Ương vương rời đi, ta có một chuyện muốn nhờ."

Lời nói lạnh nhạt của Khương Ngưng Tuý làm cho nội tâm của Nhan Y Lam bỗng dâng lên một trận khổ sở. Nay nghe được câu nói như vậy, nàng theo bản năng quay lại, đáng tiếc vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Khương Ngưng Túy.

"Chuyện gì?"

Ngón tay dừng trên cửa điện chậm rãi nắm chặt, Khương Ngưng Tuý khẽ nhíu mi, gằn từng tiếng quyết tuyệt mà trấn định.

"Để ta xuất cung."

Bốn chữ này tựa như cây đao bén nhọn nhất trên đời, chặt đứt tất cả ân oán khúc mắc giữa các nàng, cắt tất cả vấn đề quan hệ, chặt đứt cả sự quan tâm lẫn nhau của hai bên.

Những lời của Khương Ngưng Tuý làm Nhan Y Lam đau đớn còn hơn cả biểu tình lạnh lùng kia. Nàng nhíu chặtmày, tầm mắt nhìn Khương Ngưng Tuý bất đắc dĩ lại mờ mịt.

"Được." Không biết trầm mặc như vậy bao lâu, sau một hồi tĩnh mịch giằng co, Nhan Y Lam chậm rãi lên tiếng, thanh âm khàn khàn lại như sắp vỡ vụn.

"Chỉ là, ngươi dù sao vẫn là Thái tử phi, cho dù muốn xuất cung cũng cần một ít thời gian cùng lý do. Huống hồ, tất cả bên ngoài cung cũng cần thời gian an bài thỏa đáng."

Kỳ thật những thứ đó đều là lấy cớ.

Đó chỉ là cái cớ để che đi sự ích kỷ bản thân ta thôi.

Nhan Y Lam nghĩ, ý cười chua xót chậm rãi tràn ngập gương mặt xinh đẹp.

Ngươi xem, ta chính là ti tiện như thế, cho dù đã đáp ứng thả ngươi đi, nhưng cũng không cách nào làm được thản nhiên như vậy. Thế nhưng ngoại trừ như vậy, ta còn có lý do gì để giữ ngươi ở lại bên ta, cho dù phải đối mặt với gương mặt hờ hững của ngươi, cho dù những ngày chúng ta cùng vượt qua càng khiến ngươi rời xa, ta cũng không cách nào cưỡng chế chính mình lập tức thả ngươi đi, để ngươi rời khỏi ta.

Chẳng qua là, chút si tâm vọng tưởng này của ta, ngươi cũng không cần thiết phải biết. Ngưng Tuý, ta đã nói rồi, ngươi nếu là hận ta, cũng tốt. Người như ta làm sao đáng giá để ngươi thật tình đối đãi?

"Ta hiểu rồi."

Cõi lòng trống rỗng tự nhiên dâng lên đau đớn, Khương Ngưng Tuý cố ẩn đi cảm xúc sôi trào trong lòng, thân thủ đẩy cánh cửa, nhanh chóng bước vào trong Chiêu Linh điện.

Nàng không hiểu, nếu hết thảy đều là lựa chọn của nàng, vì sao khi Nhan Y Lam đáp ứng rồi, nàng lại càng cảm thấy trong lòng càng trống rỗng. Tựa như trong lòng bị đào mất một khối, nhưng nàng biết, có lẽ trên miệng vết thương vẫn còn đầm đìa máu kia, tràn đầy chữ viết, đều chỉ là tên của Nhan Y Lam mà thôi

Nghĩ như vậy, Khương Ngưng Tuý đưa tay đóng lại cửa điện, cánh cửa nặng nề vang lên một tiếng két vang dội, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nàng nhìn thấy Nhan Y Lam một mình đơn độc đứng dưới tàn cây Mộc Lan đang nở rộ dưới chân, khuôn mặt vẫn quyến rũ minh diễm như cũ, nhưng lại cô độc.

Một đoá hoa rơi xuống trên đầu vai, nhưng nàng lại quên phủi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play