Nơi địa lao âm lãnh ẩm ướt, tràn ngập hơi thở tuyệt vọng mà cũ kỹ.
Gương mặt Khương Ngưng Tuý lạnh lùng không hiện một tia biểu tình, nàng uống cạn ly rượu, ngẩng đầu nhìn Trì Uý đang khinh niết ly rượu trong tay, trong mắt chợt loé lên một tia lãnh duệ.
Đầu ngón tay nhẹ miết thành ly, Trì Uý tiếu phi tiếu ý nhìn Khương Ngưng Tuý một cái, khẽ cười nói:
"Ở đoạn đường cuối cùng này có thể được Thái tử phi tự mình đưa tiễn, cũng là đáng giá." Dứt lời, Trì Uý nâng ly lên môi, đầu tiên nhấm một hớp, sau đó cũng uống cạn chén.
Thấy Trì Uý đã uống hết rượu, Khương Ngưng Tuý cầm lấy bầu rượu lại rót đầy hai ly, thanh âm bình tĩnh nói:
"Vài ngày trước Trắc phi bị bệnh, hôn mê mấy ngày, tối hôm qua mới hồi tỉnh." Khương Ngưng Tuý nói xong, trong nháy mắt có thể cảm nhận được biểu cảm kinh ngạc của Trì Uý đang nhìn về phía mình. Nàng ngẩng đầu đón ánh mắt lãnh liệt của Trì Uý, nhẹ giọng cười cười:
"Tuy nói thân thể của nàng nay đã không còn trở ngại, nhưng là tâm bệnh khó giải, mà ngươi mới là thuốc chữa của nàng."
Nơi địa lao vĩnh viễn không biết đến ánh mắt mặt trời, lại xa cách Thiều Hoa điện của Liễu Hoán Tuyết một cánh cửa ngục thật dày, phía trên còn biết bao gông xiềng, ai cũng không thể vượt qua. Trì Uý nhìn cửa ngục trước mắt mà ngỡ xa tận chân trời. Thật ra nếu muốn phá cửa mà ra, với nàng thì không phải việc khó. Nhưng là kiếp này các nàng vĩnh viễn không thể vượt qua giới tuyến, đối với vận mệnh trước mắt, các nàng thật nhỏ bé làm sao.
Thân thủ vuốt ve cửa lao xiềng xích, Trì Úy bộ dạng phục tùng, đùa cợt cười nói:
"Vì sao muốn nói cho ta những thứ này?"
Nâng ly uống vào, hương rượu cay nồng lan tràn tới nội tâm, Khương Ngưng Tuý nâng tầm mắt nhìn về phía Trì Uý:
"Chuyện của ngươi và Trắc phi cùng thân thế thật sự của ngươi, Hoàng hậu cùng Trưởng công chúa đều đã biết." Nói xong, Khương Ngưng Tuý nâng bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt lệnh bài, giơ lên trước mặt Trì Uý.
"Ta có thể cho ngươi gặp Trắc phi một lần cuối, nhưng Trì Uý, ngươi phải đáp ứng ta, rời khỏi hoàng cung, đời này kiếp này cũng không được trở về."
Trì Uý nhíu mi, tựa như suy nghĩ lời nói của Khương Ngưng Tuý, lại tựa như đang cân nhắc lợi hại. Nàng trầm ngâm hồi lâu, mới nói:
"Tự ý thả tử tù là tử tội, cho dù ngươi là Thái tử phi, cũng sợ là khó tránh khỏi chỉ trích. Ngươi vốn là không cần hồ đồ như vậy, rốt cuộc làm thế là vì cái gì?"
Trì Uý là người của Liễu gia, năm đó là cùng với Liễu Hoán Tuyết gả tiến cung, bởi vậy mấy năm nay nàng không phải là không có cơ hội chạy ra khỏi cung, mà là thiếu khuyết một lý do để rời đi. Nàng đã định đời này kiếp này là người của Liễu gia, nếu một mình đào tẩu, tội danh đó nhất định giáng lên đầu Thái Uý, mà Liễu Hoán Tuyết cũng sẽ không tránh được bị trách phạt liên đới. Trưởng công chúa kiêng kị Liễu gia đã lâu, nay làm sao mà cam tâm buông tha một cơ hội tốt như vậy chứ?
Mà nay, nếu theo lời Khương Ngưng Tuý, cầm lệnh bài của Trưởng công chúa trong tay. Như vậy lần này nàng trốn khỏi cung, tội danh nhất định sẽ chỉ giáng lên đầu Khương Ngưng Tuý người đã đưa ra lệnh bài, không hề liên quan đến người của Liễu gia, như vậy, cũng liền giải đi cố kỵ cùng loa âu cuối cùng của Trì Uý.
"Tựa như ngươi có người không thể cô phụ." Khương Ngưng Tuý nhìn lệnh bài khắc đồ án tường phượng trong tay, mi mắt buông xuống, một mảnh trầm lặng.
"Trong hoàng cung này, cũng có người đáng giá để ta cam nguyện mạo hiểm."
Mà người này, cho dù Khương Ngưng Tuý không nói, Trì Uý cũng có thể đoán được đáp án. Đại khái cũng chỉ có vị vương giả đứng ở nơi cao đó, cao ngạo lại tịch mịch, mới có thể làm cho một Khương Ngưng Tuý thanh cao đạm mạc lại không tiếc hy sinh vì nàng.
Chống bàn đứng lên, Khương Ngưng Tuý đi đến bên người Trì Uý, giao lệnh bài cho nàng.
"Ngày ngươi bị bỏ tù, Trắc phi không tiếc vì ngươi mà quỳ mấy canh giờ trong mưa, chỉ để cầu Trưởng công chúa cho nàng gặp mặt. Ta thấy rõ, trong lòng nàng, cái gì cũng không quan trọng bằng ngươi. Cho nên Trì Uý, vì nàng mà sống thật tốt, chuyện này với nàng mà nói chính là liều thuốc tốt nhất."
Biểu tình trên mặt Trì Uý biến chuyển trong nháy mắt, khi nghe đến tên của Liễu Hoán Tuyết, một mạt động dung trong mắt kia không thể gạt được Khương Ngưng Tuý. Nói xong, Khương Ngưng Tuý thấy Trì Uý tiếp nhận lệnh bài, nàng mới thu tay, xoay người ngồi lại chiếc bàn gỗ cũ nát, tự rót tự uống.
"Sau khi đi đến Thiều Hoa điện, một đường về phía Tây, nơi đó có vài toà cung điện bỏ hoang, cũng là nơi canh phòng yếu nhất." Rượu uống vào mang hương vị chua xót, Khương Ngưng Tuý mím môi nói:
"Trì Uý, mặc kệ trong cung phát sinh cái gì, nhất định không được quay đầu."
Cửa lao bởi vì ban nãy Khương Ngưng Tuý tiến vào nên còn chưa khoá, Trì Uý chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa lao liền phát ra 'két' một tiếng, thuận thế mở ra. Trì Uý chân trái vừa nhấc, tựa như nhớ tới cái gì, nàng hồi đầu nhìn Khương Ngưng Tuý đang ngồi đưa lưng về phía mình, trầm ngâm nói:
"Lần đầu gặp Thái tử phi ở hồ Thái Dịch, ta đã biết ngươi cùng ta là một loại người, đều không thuộc về hoàng cung tàn khốc này. Ở nơi này, chính là ranh giới của chúng ta."
Đôi tay nâng chén rượu của Khương Ngưng Tuý hơi dừng lại, gương mặt ẩn ẩn một mảnh đục ngầu dưới bóng đêm nên nhìn không rõ được biểu cảm.
Thấy Khương Ngưng Tuý không nói gì, Trì Úy hướng tới nàng chắp tay một cái, nói:
"Sau này không gặp lại."
Nói xong, bóng áo trắng của nàng đảo qua cửa địa lao ẩm ướt, nhoáng một cái đã biến mất khỏi chốn đại lao lạnh lùng thâm u.
Bên tai đã sớm không còn tiếng bước chân Trì Uý, Khương Ngưng Tuý chậm rãi nâng ly rượu cuối cùng lên uống cạn, vị chua xót một lần nữa tràn ngập nơi đầu lưỡi.
Kỳ thật trước đó, Ninh hoàng hậu từng cho nàng hai lựa chọn: Hoặc là trừ bỏ Trì Uý, hoặc là thả nàng đi. Nhưng bản thân nàng vẫn không đủ quyết tâm, có lẽ Trì Uý nói đúng, ở nơi hoàng cung lãnh khốc này, mềm lòng chính là sai lầm lớn nhất. Mà nàng cũng giống như Trì Uý, là người không hợp với nơi đây.
Nghĩ như vậy, đột nhiên Khương Ngưng Tuý nghe tiếng Thanh Phù ở cửa địa lao thấp giọng gọi nàng. Nàng quay đầu lại, liền trông thấy canh ngục mang theo mấy thị vệ chạy tới, thần sắc quái dị nói:
"Nương nương, Trì hộ vệ kia..."
"Là ta thả nàng đi." Nghe thấy cai ngục cẩn thận hỏi, Khương Ngưng Tuý cúi đầu vuốt ve bầu rượu tinh tế, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng trấn định nói:
"Bất quá trong cung trước giờ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, các ngươi chỉ cần canh giữ tốt địa lao này, bất luận chuyện Trì Uý ra sao, ta sẽ một mình gánh vác, chỉ cần không hỏi nhiều, ta đảm bảo các ngươi sẽ bình an vô sự."
Cai ngục cúi đầu suy tư một phen, dù sao Trì Uý là cầm lệnh bài của Trưởng công chúa mà ra khỏi ngục, bọn họ gặp lệnh bài như thấy Trưởng công chúa, cho nên chuyện để Trì Uý đi cũng là hợp lý. Cho dù hiện tại cho người đuổi theo Trì Uý, bất luận là đuổi được hay không, kiểu gì cũng không tránh được bị khiển trách bọn họ làm việc không chu toàn. Chi bằng bây giờ cứ giả ngốc, đến lúc Trưởng công chúa truy cứu, cũng là lỗi của một mình Thái tử phi, không liên quan đến bọn họ.
Nghĩ như vậy, cai ngục chắp tay hướng Khương Ngưng Tuý nói:
"Vâng, bọn thuộc hạ xin cáo lui."
Vốn uống đã có chút men say, Khương Ngưng Tuý tính thời gian, chống bàn đứng lên, Thanh Phù chạy nhanh tiến đến, hai người các nàng vừa mới ra khỏi đại lao, đột nhiên thấy Triệu Hàng dẫn bọn thị vệ đi tới. Thấy Khương Ngưng Tuý, Triệu Hàng lập tức hành lễ:
"Thuộc hạ bái kiến Thái tử phi."
Như là đã biết trước, Khương Ngưng Tuý cũng không ngạc nhiên khi thấy Triệu Hàng đến, nàng nâng đầu nói:
"Không cần đa lễ."
"Thái tử phi, thuộc hạ phụng mệnh Trưởng công chúa, đến áp giải nương nương đến hình bộ."
"Cái gì?!" Khương Ngưng Tuý còn chưa kịp nói, Thanh Phù đã cả kinh hô lên một tiếng, nhìn về phía Triệu Hàng, vội vàng nói:
"Triệu thống lĩnh, vì sao lại áp giải nương nương của chúng ta tới hình bộ? Chẳng lẽ Trưởng công chúa cũng không nguyện gặp nương nương một lần sao?"
"Điều này..." Triệu Hàng bị Thanh Phù hỏi khó, chỉ biết nói:
"Thuộc hạ chỉ là phụng mệnh Trưởng công chúa mà làm việc thôi."
"Thanh Phù." Thấy Thanh Phù vẫn còn bàng hoàng không tin, Khương Ngưng Tuý gọi nàng một tiếng, hướng nàng lắc lắc đầu, rồi lại nhìn Triệu Hàng nói:
"Ta đi theo các người."
- ---
Phía trong Trầm Nhạn các.
Không khí trong hương lô quấn quýt, Nhan Y Lam đứng trước cửa sổ gỗ lim, ánh tà dương chạng vạng đỏ như máu, chiếu lên thân ảnh nàng một mảnh hồng quang đến chói mắt. Bích Diên lo lắng đứng phía sau, mới vừa rồi thám tử vào hồi báo nói Thái tự phi tự ý phóng thích Trì Uý ra khỏi ngục. Từ đó đến giờ đã hơn nửa nén hương, Nhan Y Lam vẫn đứng bên cửa sổ, không ai đoán được nàng đang nghĩ gì.
"Điện hạ." Nay thời gian đang giành giật từng giây, nếu muốn tìm được Trì Uý thì phải hạ lệnh ngay. Bởi vậy Bích Diên liền lên tiếng:
"Có cần phái người đi tìm Trì hộ vệ hay không?"
Tìm ư?
Nhan Y Lam nghe vậy, cười đến kiệt ngạo.
"Trừ bỏ một nơi, nàng còn có thể tới chỗ nào?" Nói xong, Nhan Y Lam xoay người lại, cước bộ hướng ra ngoài điện.
"Theo bản cung đến Thiều Hoa điện."
Dứt lời, thân ảnh của nàng dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Bích Diên, ánh mắt như đao phong bỗng hiện lên một tia do dự, truyền lệnh nói:
"Lệnh cho Triệu Hàng áp giải Thái tử phi đến hình bộ." Thấy Bích Diên gật đầu định đi, nàng chần chờ một lát, lại nói:
"Không có sự phân phó của bản cung, bất luận kẻ nào cũng không được âm thầm thẩm vấn dùng hình với nàng."
"Vâng."
- ------
Liễu Hoán Tuyết bệnh nặng một hồi, ngoại nhân mặc dù không biết rõ nguyên do, nhưng là về sau Nhan Quân Nghiêu cũng chưa hề quay lại Thiều Hoa điện nửa bước. Ở trong cung không thiếu những kẻ nịnh nọt, kể từ ngày đó, Thiều Hoa điện sớm không còn cảnh phồn hoa như trước, ngày càng lạnh lùng thâm u.
Mà nay cả Tiểu thế tử cũng bị Nhan Quân Nghiêu hạ lệnh đem đi cung điện khác, được nãi nương chăm sóc cẩn thận. Thiều Hoa điện to lớn như vậy, thoáng chốc im lặng chẳng còn một bóng người.
Nhan Y Lam đến gần Thiều Hoa điện, phất tay ngăn nội quan định thông báo, nàng một mình đứng ở nơi tiền viện trống trải, ngẩng đầu ngắm nhìn hàng chữ được khắc phía trên tấm biển, nghĩ đến có lẽ lúc trước Nhan Quân Nghiêu sở dĩ đem hai chữ "Thiều Hoa" ban cho điện danh của Liễu Hoán Tuyết, có lẽ ngụ ý mỗi thời mỗi khắc có được Liễu Hoán Tuyết, đều là thời gian tốt đẹp nhất trong đời hắn. Đáng tiếc, chung quy vẫn là một bước sai, từng bước sai. Cho tới bây giờ, cũng không thể nói rõ trong ba người bọn họ, đến tột cùng là ai phụ ai trước.
(*Thiều hoa: cảnh xuân tươi đẹp.)
Có lẽ, đều là kẻ si tình trong thế gian mà thôi.
Nhan Y Lam nhẹ thở dài, đột nhiên bên tai nghe tiếng gió dị động, nàng quay đầu nhìn theo động tĩnh rất nhỏ đó, liền thấy Trì Uý một thân bạch y từ giữa không trung nhảy xuống, dừng ở trước mặt nàng.
Gió lạnh thổi lên, cuốn rơi thật nhiều cánh hoa tươi.
ác Rbk
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT