Đi xuống cổng thành, Nhan Y Lam cúi đầu, nhìn thấy một mạt thân ảnh đang đợi ở bên ngoài bậc thang.

Xuân đến, mưa cũng nhiều, mưa phùn kéo dài huân nhiễm cả hoàng cung thành một mảnh mông lung nhã trí. Khương Ngưng Túy một thân cung trang đạm sắc, bên ngoài khoác áo lụa bạch phấn, dải lụa nơi khuỷu tay theo gió mà nhẹ nhẹ dao động, trong đạm nhã lộ ra khí chất bất nhiễm bụi trần. Nghe được tiếng vang, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, đôi mắt luôn lãnh đạm nhiễm khí ẩm sau mưa, hiển lộ ra một loại thanh lãnh xuất trần.

Bước khỏi tán ô mà Thanh Phù đang cầm, Khương Ngưng Túy mở ra áo choàng trong tay, đưa đến cho Nhan Y Lam.

Từ trước đến giờ Nhan Y Lam luôn sợ lạnh, hôm nay tuy đã vào xuân nhưng khí tức lạnh lẽo từ cơn mưa vẫn không giảm. Nghe được Nhan Y Lam chỉ mặc một bộ y phục mỏng ra khỏi cung, Khương Ngưng Túy vẫn nhớ đến vết thương của nàng, cho nên mới có hành động lần này.

"Trời mưa thấp lạnh, sao lại không đợi trong cung chứ?"

Tuy rằng trong lòng đã đại khái đoán được ý đồ lần này của Khương Ngưng Túy, nhưng Nhan Y Lam vẫn thấp giọng hỏi một câu, nhìn thấy bàn tay cầm áo choàng của Khương Ngưng Túy cứng đờ, nàng không khỏi cong cong khóe miệng, cười ranh mãnh.

"Ở trong cung có chút buồn bực, cho nên ra ngoài đi dạo một chút." Khương Ngưng Túy thuận miệng đáp, tự mình thay Nhan Y Lam phủ thêm áo xong liền xoay người định rời đi.

"Đúng lúc Bích Diên nhờ ta đưa áo choàng này cho Trưởng công chúa."

Khương Ngưng Túy thích dựng lên bộ dáng không để tâm đến người, nàng thấy cũng đã nhiều, hôm nay dáng vẻ khẩu thị tâm phi này trái lại rất mới mẻ. Nhan Y Lam nhẹ giọng bật cười, từ chối cho ý kiến nói:

"Lá gan của Bích Diên thật là ngày càng lớn, lại dám sai khiến Thái tử phi làm việc?"

Khương Ngưng Túy ngây người, sau đó thản nhiên đáp:

".....nhấc tay một cái mà thôi."

Nhìn thấy Khương Ngưng Túy vẫn còn che giấu, Nhan Y Lam cũng lười vòng vo, dứt khoát không chút nể mặt vạch trần:

"Chẳng biết khi nào, ngay cả Bích Diên cũng lười biếng, một canh giờ trước ta vừa sai nàng đi Thượng Cung cục thu xếp sự vụ, không ngờ nàng lại học được bằng mặt không bằng lòng rồi."

Khương Ngưng Túy lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu ra, lời nói dối của nàng đã sớm bị Nhan Y Lam đoán được, nàng chậm rãi dừng bước, quay đầu liếc nhìn Nhan Y Lam, nhưng không ngờ lại thấy thân ảnh Nhan Quân Nghiêu từ trên cổng thành đi xuống, nàng thu hồi tầm mắt, xoay người hành lễ:

"Bái kiến Thái tử."

Nếu Thái tử gặp được người phẩm hạnh đoan nhã xuất chúng, liền chọn một ngày nào đó liền phế truất Ngưng Túy đi.

Lời nói của Nhan Y Lam lúc nãy vẫn còn vang lên bên tai, hiện giờ nhìn thấy Khương Ngưng Túy, nhất thời Nhan Quân Nghiêu chỉ cảm thấy tâm trạng khó mà ổn định, hắn ẩn đi cảm xúc quái dị trong lòng, giơ tay lên nói:

"Không cần đa lễ."

Ba người, mỗi người một tâm tư, hiện giờ miễn cưỡng tụ họp lại, thật sự vừa lúng túng lại vừa quái dị. Khương Ngưng Túy trầm mặc nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam một cái, lại thấy người kia vẫn mang dáng vẻ nhàn nhã tự đắc, hoàn toàn không có nửa điểm không tự nhiên.

Âm thầm tính toán mượn cớ rút đi, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân, kèm theo là tiếng thở dốc vội vàng, Khương Ngưng Túy theo bản năng nghiêng đầu quan sát, nhìn thấy thiếp thân thái giám Trương Thế Toàn của Nhan Quân Nghiêu đang vội vã đi đến, nhìn thấy bọn họ liền trực tiếp quỳ xuống.

Hành lễ xong, Trương Thế Toàn lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nơm nớp lo sợ nghiêng người nhìn Thái tử, bẩm:

"Thái tử điện hạ, Trắc phi nương nương đã chuyển tỉnh, nhưng là..."

Nghe được tin Hoán Tuyết tỉnh lại, con ngươi của Nhan Quân Nghiêu sáng lên, lại nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trương Thế Toàn, trong lòng không khỏi trầm xuống.

"Nói!"

"Các Thái y không dám tự ra chủ ý cho nên bảo nô tài đến hỏi Thái tử điện hạ, đối với Trắc phi nương nương rốt cuộc là cứu hay không cứu?"

Câu hỏi thực quái dị, Liễu Hoán Tuyết hiện giờ thật vất vả mới tỉnh lại, Nhan Quân Nghiêu dĩ nhiên là phải cứu, y theo sự sủng ái của hắn với Liễu Hoán tuyết, cho dù là dốc hết dược thạch trên thế gian cũng nhất định sẽ bảo đảm Liễu Hoán Tuyết không có việc gì. Những thứ này, các Thái y cũng không phải là không biết, nhưng bọn họ lại vẫn hỏi câu này, hiển nhiên bên trong nhất định cất giấu ẩn tình khó mà nói ra.

Nhan Y Lam cũng cảm giác được khác thường, nàng giữ lại Nhan Quân Nghiêu đang định lên tiếng, chỉ hơi trầm ngâm, nghiêng đầu phân phó Trương Thế Toán.

"Không gấp, đợi hỏi qua Thái y, bản cung sẽ cùng Thái tử định đoạt." Nói xong, Nhan Y Lam nhìn Khương Ngưng Túy.

"Ngươi cũng cùng đi."

Loáng thoáng biết được chuyện này có lẽ không phải chuyện đùa, Khương Ngưng Túy vốn định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, không nói gì nhiều nữa.

- -----

Trong Minh Đức điện, một đám Thái y thần sắc dị thường, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy đoàn người Nhan Y Lam đến, bọn họ liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Nhan Quân Nghiêu từ nhỏ đã lớn lên trong cung, nhìn thấy dáng vẻ này của các Thái y, trong lòng đã có chút sáng tỏ, trái tim hắn nháy mắt treo lên, lại trầm xuống, nhưng lại không cách nào đặt xuống. Hắn thần sắc ngưng trọng nhìn đám Thái y, lòng bàn tay vô ý thức siết chặt tay vịn, trầm giọng nói:

"Các ngươi thành thật nói cho bản vương, Trắc phi rốt cuộc thế nào?"

"Hồi Thái tử, Trắc phi nương nương hiện giờ đã tỉnh, bệnh tình cũng đã được khống chế, chỉ cần châm cứu vào lần, đem độc trong cơ thể từng chút bức ra là có thể khỏi. Chỉ là..." Thái y đứng đầu nói xong, không khỏi lau cái trán đang toát mồ hôi lạnh, thanh âm dần dần thấp xuống.

"Chỉ là cái gì?" Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của các Thái y, trái tim của hắn không khỏi phập phòng, hắn hung hăn vỗ bàn một cái, trách mắng:

"Đám nô tài vô dụng các ngươi, rốt cuộc đang ấp úng cái gì, chẳng lẽ cũng không muốn sống sao?!"

Các Thái y nghe vậy, liên tục hô to mấy câu "Thái tử tha mạng", rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, run run bẩm báo đúng sự thật:

"Chỉ là lúc chúng thần bắt mạch cho Trắc phi nương nương, phát hiện chứng bệnh của nương nương vô cùng giống như triệu chứng trúng...trúng độc Tử Cà hoa."

Nhan Y Lam vốn đang cầm chung trà, cúi đầu thổi đi lớp khói bên trên, hiện nay nghe được lời của Thái y, tầm mắt của nàng từ màn hơi nước mờ ảo nâng lên, phương mâu híp lại, ánh sáng trong mắt dần lạnh xuống. Khương Ngưng Túy cũng chú ý đến thần tình lãnh liệt phút chốc đó của Nhan Y Lam, nàng tỉ mỉ hồi tưởng lại lời của Thái y, mặc dù không hiểu câu nói đó của Thái y sao lại khiến cho Nhan Y Lam không vui, nhưng trong lòng cũng bất giác mà từ từ siết chặt.

"Tử Cà hoa?" Nhan Quân Nghiêu cũng chưa từng nghe đến tên của loài hoa này, càng đừng nói về loại độc mà nó có, chỉ là điều này hiển nhiên đã không phải vấn đề mà hắn chân chính quan tâm. Sắc mặt của hắn dần dần trở nên âm mai.

"Ngươi nói là, có người hạ độc Trắc phi?"

Các Thái y lại trầm mặc, trố mắt nhìn nhau, ai cũng không dám trả lời.

Bình tĩnh quét mắt qua gương mặt trầm tịch của các Thái y, Nhan Y Lam hiểu rõ nguyên nhân vì sao bọn họ không dám nói thẳng, vì vậy, nàng ném chung trà trong tay lên bàn, trầm giọng cất lời:

"Nói đi."

Được Nhan Y Lam cho phép, Thái y dẫn đầu nơm nớp lo sợ nói:

"Hồi Trưởng công chúa, Thái tử, Tử Cà hoa sinh ở Tây Vực, dùng số lượng ít vốn không độc, nhưng nếu dùng nó rang khô rồi mài thành bột nhỏ, phối cùng hoàng tửu là sẽ đạt được công hiệu không mang thai. Nhưng loại phương pháp này mặc dù hiệu quả kỳ diệu nhưng nếu cứ uống trong một thời gian dài, không chỉ tổn thương nguyên khí nặng nề, sẽ còn sinh ra độc tính. Bởi vì loài hoa này sinh trưởng ở Tây Vực, lại không có nhiều người nhận biết hiệu dụng của chúng, cho nên vi thần không nghĩ là có người ngoài cố ý mưu hại..."

Ý nói, chính là bọn họ cũng không cho rằng đây là chủ ý của người ngoài.

Thái y còn chưa nói xong, đã bị sắc mặt xanh mét của Nhan Quân Nghiêu khiến cho sợ đến nổi không dám nói gì nữa. Đám Thái y bên cạnh nhìn thấy tình huống này, đầu lại càng cúi thấp hơn, chậm chạp không dám nâng lên.

Khó trách Thái y sẽ đến thỉnh tấu Nhan Quân Nghiêu. Giờ khắc này Khương Ngưng túy xem như đã hoàn toàn hiểu, Liễu Hoán Tuyết cũng không phải là người thích rượu, mà loại độc dược mạn tính cần dùng thời gian dài này, nếu không phải bổn ý của Liễu Hoán Tuyết, người ngoài làm thế nào có thể lừa gạt để đắc thủ chứ?

Nàng nghĩ xong, lại nhìn Nhan Quân Nghiêu giờ phút này đang rơi vào trầm mặc, vô cùng giống sự bình yên trước cơn giông bão, đôi mắt của hắn một mảnh đỏ bừng, nhìn qua vừa khiếp sợ, lại vừa không muốn tin, cứ thế, không còn giống Thái tử ngọc thụ lâm phong ngày xưa, trái lại giống như bại binh thua mất thành trì cuối cùng.

Liễu Hoán Tuyết không yêu hắn, không chỉ không yêu, còn căm ghét hắn tận xương. Hận đến ngay cả một hài tử cũng không muốn cho hắn, hận đến cho dù được thưởng thiên vạn sủng ái vào người, nàng cũng vẫn không muốn lưu lại một chút huyết mạch cho hắn.

Khương Ngưng Túy không biết nên đồng tình với một Nhan Quân Nghiêu, dường như chịu đủ đã kích đến chưa gượng dậy nổi trước mắt, hay là nên đồng tình với một Liễu Hoán Tuyết, tình nguyện để thuốc độc dần dần ngấm vào cốt tủy, cũng không muốn lưu lại con nối dõi cho Nhan Quân Nghiêu.

Có lẽ bọn họ đều đáng thương, nhưng ba năm trước, Nhan Quân Nghiêu còn có quyền lựa chọn, nhưng Liễu Hoán Tuyết thì không.

Sự trầm mặc tĩnh mịch giống như lăng trì tàn khốc nhất trên đời, vị Thái y dẫn đầu cuối cùng không nhịn được, bất chấp run giọng hỏi:

"Cho nên..." Lời là hướng đến Nhan Y Lam, dẫu sao, so với một Nhan Quân Nghiêu kích động, Nhan Y Lam lại dường như tỉnh táo trầm tĩnh hơn, tựa như một người ngoài cuộc đang đứng xem.

"Chuyện này bản cung không thể làm chủ được." Thanh âm của Nhan Y Lam không giống vẻ ngoài vân đạm phong khinh của nàng, lời nói ra tràn đầy băng lãnh, thậm chí cất giấu nguy hiểm lãnh liệt.

"Cứu hay không cứu, đều là lựa chọn của Thái tử."

Lời của Nhan Y Lam thẳng tắp đâm vào nội tâm của Nhan Quân Nghiêu, hắn hồi thần, phát hiện nội tâm đau đớn, mỗi một chút hô hấp tựa hồ cũng muốn xé rách lồng ngực.

Hắn cho là, nước chảy đá mòn, chỉ cần hắn có lòng, một ngày nào đó Liễu Hoán Tuyết sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng chưa từng nghĩ đến lại thu được một kết quả như vậy. Hắn không nghĩ ra, rốt cuộc hắn đã sai ở bước nào, mà lại khiến Liễu Hoán Tuyết cách hắn ngày càng xa, cho dù bọn họ mỗi ngày gặp nhau, cũng vẫn không thể kéo gần được khoảng cách.

Hoán Tuyết, nàng quả thật hận ta đến vậy sao? Hận đến ngay cả một hài tử cũng không muốn lưu lại cho ta?

"Cứu...." Nhan Quân Nghiêu yên lặng nhắm mắt, thanh âm khàn khàn lại không biết làm sao.

"Bản vương bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho nàng."

Hắn muốn đích thân hỏi nàng, rốt cuộc vì sao lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả cơ hội bù đắp cũng không muốn cho hắn? Hắn nhất định phải hỏi nàng, hỏi nàng...

Nghe được lời Nhan Quân Nghiêu, các Thái y rối rít lui ra, Nhan Y Lam yên lặng nhìn Nhan Quân Nghiêu một cái, sau đó đứng dậy rời đi.

Khương Ngưng Túy cũng theo Nhan Y Lam đứng lên, thời điểm bước ngang Nhan Quân Nghiêu, nàng không khỏi nhìn sang hắn một chút, lại thấy Nhan Quân Nghiêu hơi rũ đầu, tất cả biểu tình đều bị che lấp trong một tầng bóng mờ, cái gì cũng không chân thật.

Che đi cảm xúc trong lòng, Khương Ngưng Túy cũng không dừng lại mà xoay người theo Nhan Y Lam rời đi.

Mưa đã tạnh, thời tiết vẫn thanh lãnh như thế.

Hôm nay đêm đã khuya nhưng Nhan Y Lam vẫn ở Tuyên Chính điện nghị sự cùng đại thần. Từ sau khi trở về từ Đông cung, Nhan Y Lam đã bí mật truyền Hình Bộ Thượng thư, thẳng đến đêm khuya cũng không thấy trở về.

Khương Ngưng Túy ngồi bên cửa sổ, măc cho lãnh phong thổi vào Tê Loan điện trống trải, Thanh Phù đưa tay thay nàng đóng lại nửa bên cửa sổ, thấp giọng nói:

"Nương nương, ban đêm phong hàn, Trưởng công chúa chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, không bằng nương nương hãy nghĩ ngơi trước đi."

"Ta không mệt." Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Thanh Phù, nói:

"Ngươi lui xuống trước đi."

Khương Ngưng Túy không mệt, cũng không dám ngủ. Nàng biết, lần này vừa tỉnh giấc, sợ là cái gì cũng sẽ không còn như xưa nữa.

Hình bộ chịu trách nhiệm về hình phạt của trọng phạm, lần này Nhan Y Lam đặc biệt truyền Hình Bộ Thượng thư bí mật đi trước, sợ là vụ án của Trì Úy, cuối cùng đã định án rồi.

Liễu Hoán Tuyết, rốt cuộc phải đến lúc nào ngươi mới hiểu đạo lý 'Quân uy bất khả hí*' này đây? Thiên uy cuồn cuồn, há có thể mặc ngươi một tay che trời, ý đồ gạt ở giữa? Có lẽ ngươi làm như vậy, ban đầu chỉ là không muốn tiếp tục phụ Trì Úy nữa, cũng không muốn phụ bản thân, nhưng giấy chung quy không thể gói được lửa, cuối cùng cả hai bên đều phải phụ lòng.

(* Không thể đùa giỡn với uy nghi của quân vương)

Một đêm ngồi đến tận sáng, tính thời gian có lẽ Nhan Y Lam hẳn đã hạ tảo triều, Khương Ngưng Túy từ nhuyễn tháp đứng lên, hoạt động thân thể đã có chút cứng nhắc.

Nhưng mới vừa đứng dậy, Khương Ngưng Túy nhìn thấy Thanh Phù thần tình ngưng trọng đi vào Tê Loan điện, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm của nàng.

Vội vội vàng vàng đóng cửa lại, Thanh Phù thấp giọng nói:

"Nương nương, vừa rồi từ Tuyên Chính điện truyền đến tin tức, Trì hộ vệ bị xử tử hình, giờ ngọ ba khắc ngày mai sẽ mang ra Sùng Dương môn trảm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play