Khương Ngưng Tuý đã lâu rồi chưa trở về Đông Cung. Lần này trở lại, không biết có phải do đêm đông thực lạnh không mà nàng nhìn Đông Cung tráng lệ trước mặt, lại thấy áp lực đến khôn cùng.
Lúc này đã là đêm khuya, ngoài cửa Đông Cung chỉ le lói chút ánh sáng nhạt nhoà. Phượng liễn một đường đi vào Chiêu Linh Điện, cảnh vật lọt vào tầm mắt Khương Ngưng Tuý vẫn hệt như khi nàng rời đi, lặng im đến hiu quạnh.
Lục Hà cùng Xích Trúc đã đợi sẵn ngoài cửa điện, khi thấy phượng liễn dừng lại, Lục Hà lập tức bước tới mà cười đến toả nắng:
"Nương nương, ban đêm lạnh, thỉnh người nhanh vào trong điện".
Hiếm khi mới có một người hoan nghênh mình trở về, nên gương mặt băng lãnh của Ngưng Tuý cũng thoáng một chút nhu hoà. Nàng im lặng gật đầu rồi bước vào Chiêu Linh Điện.
Bên trong Chiêu Linh điện ấm áp như mùa xuân, Khương Ngưng Tuý cởi bỏ áo choàng đi vào nội điện. Thấy Xích Trúc bưng trà nóng tới, nàng tiếp nhận rồi hỏi:
"Làm sao các ngươi biết được ta trở về?"
"Hồi nương nương, là thái tử cố ý sai người đến thông báo."
Khương Ngưng Tuý diện vô biểu tình cúi đầu uống một ngụm trà nóng, trong lòng nhất thời không rõ là thấy thoải mái hay mất mát. Rõ ràng là Nhan Y Lam để nàng rời đi, nên chắc chắn cũng sẽ không hỏi đến hành tung của nàng nữa. Dù trong lòng hiểu rõ mà vẫn không tránh khỏi một tia khó chịu, lồng ngực trống trơn khiến nàng không cảm nhận được mùi vị gì.
Sau một lúc đắm chìm trong cảm xúc, Khương Ngưng Tuý mới ngẩng đầu nặng nề hỏi tiếp:
"Thái tử còn căn dặn gì không?"
"Không có." Xích Trúc nghĩ nghĩ một lúc rồi lại nói:
"Thái tử chỉ phân phó, canh giờ hôm nay đã muộn, không muốn quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nên ngày khác sẽ tới Chiêu Linh điện ạ."
Khương Ngưng Tuý cười lạnh trong lòng, ngoài mặt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi phất tay cho Xích Trúc lui ra.
Chiêu Linh điện vốn đã lạnh lẽo nay không còn bóng người, cả đại điện như càng chìm trong lặng yên. Khương Ngưng Tuý không thấy buồn ngủ, nàng một mình bước đến bên cửa sổ. Dưới ánh trăng xa xôi, một trận gió lạnh ùa vào khiến nội tâm nàng càng thêm hoang vắng.
Bỗng, tiếng tiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, giữa gió rít thảm thiết như đang khóc đang nói, khiến người nghe trong lòng trở nên nặng nề, như cuốn bị vào lạc cảnh kỳ lạ. Khương Ngưng Tuý yên lặng đứng bên cửa sổ nghe thật lâu, cho đến khi thanh âm đó im bật nàng mới đưa tay khép cửa sổ lại, xoay người tựa vào hiên cửa sổ thất thần.
Xem ra đêm nay, không chỉ có một mình nàng mất ngủ.
- ---
Thời điểm Nhan Quân Nghiêu đúng hẹn mà đi vào Chiêu Linh Điện, đã là qua ngọ thiện ngày hôm sau.
Lúc này Khương Ngưng Tuý đang yên lặng xem sách bên cửa sổ, nghe tiếng nội quan thông báo nàng cũng không vội vã đứng dậy mà vẫn chuyên chú lật xem. Cho tới khi thấy Nhan Quân Nghiêu bước vào đại điện, nàng mới hờ hững buông sách trong tay mà đứng dậy nghênh đón.
"Bái kiến thái tử."
Khương Ngưng Tuý vẫn duy trì tư thế hành lễ, mà Nhan Quân Nghiêu lạnh mắt nhìn, lướt qua nàng đi thẳng vào trong rồi phất tay ngồi xuống.
"Nàng còn biết phải về ư?"
Không khí vẫn giằng co cho đến khi Xích Trúc dâng trà lên, Nhan Quân Nghiêu khẽ lướt nhẹ trên nắp, lời nói đầy mỉa mai.
Mới trước đây, thái độ của Thái tử với nàng vẫn còn vài phần nhu tình, tuy không tính là săn sóc nhưng cũng xem như là ôn nhu. Nhưng là giờ đây ánh mắt Nhan Quân Nghiêu nhìn nàng, không những không vui mà còn là chán ghét không thèm che giấu.
"Ta dù sao cũng là người trong cung Thái tử, tự nhiên là phải về."
Đối với lời giải thích này, Nhan Quân Nghiêu chỉ cười lạnh cũng không thèm phản bác gì. Hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Khương Ngưng Tuý, lại nói:
"Nghe nói nửa đêm hôm qua có Thái y ra vào cung của Hoàng tỷ, sắc mặt nghiêm trọng không biết là có việc đại sự gì. Ngưng Tuý, việc này nàng cũng biết chứ?"
Nét mặt Khương Ngưng Túy không có gì khác thường nhưng trong lòng đều là căng thẳng, nàng lắc đầu nói:
"Việc này ta không biết."
Tựa như đã sớm đoán được thái độ của nàng, Nhan Quân Nghiêu lạnh giọng cười, không có tiếp tục hỏi nữa mà chuyển đề tài khác:
"Lại nói chuyện Doanh phu nhân bị ám hại, nàng chắc hẳn cũng biết. Nếu không tận tay bắt được hung thủ thì ta biết nói sao với Thôi gia đây. Ngưng Tuý, nàng có manh mối gì không?"
Im lặng một lát Ngưng Tuý mới nói:
"Dù sao ta với Doanh phu nhân cũng chỉ là sơ giao, lui tới gặp mặt cũng không nhiều lắm, việc này chỉ sợ khó có thể thay thái tử phân ưu."
Nhan Quân Nghiêu cười đến bí hiểm:
"Nhưng sao ta nghe nói trước đây Doanh phu nhân từng ngộ hại nàng trong Chiêu Linh điện. Lúc đó quan hệ cũng hai người hẳn là không tốt lắm."
Khương Ngưng Tuý nghe tới đây, đôi mắt thanh minh nhất thời trầm xuống, gương mặt lại đột nhiên kéo giãn, cười lên:
"Thái tử hỏi như vậy làm thần thiếp chợt nhớ tới một việc." Nàng dừng lại một chút, đôi mắt liếc qua Nhan Quân Nghiêu rồi lãnh đạm nói:
"Hôm đó Doanh phu nhân có ý hại ta, may nhờ có Trắc phi nhắc nhở ta mới không trúng kế. Sau rồi ta lại nghe hạ nhân gác cửa nói, khi ra ngoài Chiêu Linh điện, Trắc phi cùng Doanh phu xảy ra chút tranh cãi trong lời nói, hai nàng rời đi cũng không vui vẻ lắm."
"Có biết hay không cũng có gì quan trọng đâu, Thái tử thích Trắc phi như vậy, nàng được ngàn vạn sủng ái có lý gì mà phải so đo cùng tiểu nhân chứ?"
Người nói vô tâm, người nghe lại cố ý. Lời Khương Ngưng Tuý chẳng qua chỉ là câu nói nhẹ nhàng nhưng vào tai Thái tử lại thoáng có ý tứ hàm xúc. Hắn cau mày nhìn Khương Ngưng Tuý, ánh mắt sâu kín âm u cười:
"Việc này ta tự đi điều tra. Nếu thật sự có liên quan đến Hoán Tuyết, ta sẽ không bao che cho nàng ấy."
"Đó là chuyện đương nhiên." Khương Ngưng Tuý thuận miệng đáp lại, sau lại chuyển đề tài cực kỳ tự nhiên. Nàng nói:
"Mới vừa rồi lật xem lại sử ký có một đoạn đề cập tới tục danh của phụ thân. Đáng tiếc có rất nhiều việc ta đều quên cả cho nên cũng không biết ghi chép đó thật giả thế nào. Bởi vậy, thỉnh nhờ Thái tử cao minh giải thích cho nghi hoặc của ta."
Đương lúc Nhan Quân Nghiêu bối rối không tìm được 'bậc thang' để xuống, nay hắn nghe Ngưng Tuý mở lời như vậy cũng thuận theo mà nói:
"Nàng thử nói xem."
"Sách sử ghi rằng, phụ thân có một nửa binh lực Nhan quốc, hàng năm đều đóng ở nơi biên cương chủ chốt, trung dũng hộ quốc, trên chiến trường lại tung hoành ngang dọc, không nề hà vì tiên đế thống nhất giang sơn. Sau khi tiên đế băng hà, phụ thân vẫn không quên sứ mệnh bảo hộ non sông, giữ vững niềm tin yêu của dân chúng..." Khương Ngưng Tuý nói xong, trên gương mặt lãnh diễm dần cười lên:
"Sách sử nói phụ thân dũng mãnh tới như vậy, nhưng không biết là có khoa trương quá không?"
Nhan Quân Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa thâm thuý, hắn trầm giọng nói:
"Nàng là muốn ám chỉ cái gì?"
Trái lại Khương Ngưng Tuý cũng không để ý ánh mắt uy hiếp của Thái tử, nàng vẫn cười nhợt nhạt như thế, khuôn mặt băng lãnh làm người ta cảm giác bị áp bách tới mức không thở nổi.
"Nay biên giới tứ quốc đã có phụ thân tự mình thủ vệ, ba nước kia không còn ý đồ xâm chiếm, đã là đại phúc. Mà ta ở trong cung thân là Thái tử phi, phải nên tậm tâm tận lực chăm sóc Thái tử. Có như vậy phụ thân mới không còn âu lo mà an tâm đi chinh chiến."
Dù lời nàng nói có cung kính êm tai đến mức nào, nhưng ý tứ bên trong rõ ràng lại làm cho Nhan Quân Nghiêu không thể thoải mái nổi. Ý tứ của nàng chính là, đại tướng quân nay đang có nửa phần binh lực ở Nhan Quốc, số binh lực còn lại tuy nói là đóng ở kinh thành, nhưng hết thảy cũng do Nhan Y Lam nắm giữ. Đại tướng quân quyền cao chức trọng không chỉ toàn quyền nghe lệnh của Nhan Y Lam, mà còn khống chế một nửa quân lực của đất nước, cho dù hắn có mưu toan muốn hại Khương Ngưng Tuý cũng không thể không kiêng sợ Đại tướng quân. Nhà họ Khương, cho dù là không đề cập tới Nhan Y Lam mà chỉ cần bàn đến một Khương Đại tướng quân thôi cũng không thể tùy tiện trêu chọc rồi.
Nhan Quân Nghiêu suy nghĩ một hồi, mâu quang không ngừng đánh giá Khương Ngưng Tuý rồi lại trầm mặc. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn có chút nguôi giận, nói:
"Khó có được người trung thành như nàng và phụ thân nàng."
"Thái tử khen quá rồi, ta cùng phụ thân ta cũng không dám nhận."
"Mấy hôm nay trong cung phát sinh liên tiếp nhiều biến cố khiến ta sứt đầu mẻ trán, không chỉ thiếu quan tâm nàng mà còn khiến nàng phiền lòng cùng ta." Nhan Quân Nghiêu đứng dậy nhẹ nắm lấy tay Khương Ngưng Tuý, gương mặt nho nhã lại tràn đầy ôn nhu.
"Mới vừa rồi ta nói có hơi nghiêm khắc quá, mong rằng nàng không để ý."
"Trong triều còn nhiều vấn đề cần xử lý, vậy ta ngày khác lại đến gặp nàng."
Nghe thấy Nhan Quân Nghiêu phải đi, Khương Ngưng Tuý cũng không có ý giữ lại, nàng gật đầu nói:
"Thái tử đi thong thả."
Vừa ra khỏi Chiêu Linh điện, ý cười nhu hoà trên gương mặt Thái tử nháy mắt cứng lại, hắn hầm hừ phẩy tay áo, cười đến lạnh băng.
Trước kia Thái tử phi tuy tính cách yếu đuối, nhưng trong mắt hắn là không đáng e ngại. Thế nhưng giờ đây hắn nhìn Khương Ngưng Tuý chỉ càng cảm thấy, nàng ta nếu ở lại Đông cung, nhất định sẽ là tai hoạ.
Nếu Khương Ngưng Tuý vô tâm với hắn, thì hắn sẽ khiến nàng chết không có chỗ chôn!
- ----
Nghe bước chân Nhan Quân Nghiêu đi xa dần, Khương Ngưng Tuý mới hờ hững quay người trở về nội điện. Nàng khom người nhặt cuốn sử ký đặt trên nhuyễn tháp nhưng trong lòng không còn chút tâm tư lật xem.
Thái tử tuy rằng quỷ kế đa đoan nhưng cũng không đến mức lừa nàng chuyện của Nhan Y Lam. Vậy nghĩa là đêm qua xác thực có Thái y xuất hiện ở Phượng Nghi cung. Nhớ tới vết thương đến tận xương tuỷ của Nhan Y Lam, lòng Khương Ngưng Tuý bỗng chốc căng thẳng, nhưng lập tức lại kiềm chế đè xuống, thần sắc một mảnh trầm mặc.
Dù như vậy thì sao chứ? Nhan Y Lam sống hay chết đâu liên quan đến nàng, cũng đâu đến phiên nàng quan tâm. Những lời Nhan Y Lam nói nàng đều hiểu được, nàng cũng không phải loại người dây dưa không dứt, tự nhiên sẽ không làm chuyện vờ ngốc si mê quấn quýt như vậy.
Nghĩ một hồi, Khương Ngưng Tuý mới chậm rãi thở dài, không muốn nghĩ nhiều nữa. Hiện giờ, ngay cả tự thân nàng còn chưa lo được, lại như thế nào quan tâm đến người ngoài, huống chi người đó là Nhan Y Lam quyền lực đến hô mưa gọi gió. Tự giễu chính mình lo âu vô cớ xong, Ngưng Tuý chậm rãi lấy lại tinh thần nhìn ra phía cửa sổ. Từ nãy giờ, có một việc vẫn luôn tồn tại lòng nàng, càng suy nghĩ càng thấy khả nghi.
Nàng vốn tưởng chuyện Liễu Hoán Tuyết cố ý hại nàng, hẳn là Liễu Hoán Tuyết cũng sẽ báo cho Nhan Quân Nghiêu biết. Nhưng nay nàng đã hiểu tất cả mọi việc đều do Trì Uý gây nên, như vậy dù Liễu Hoán Tuyết có ngốc cũng sẽ không làm điều thừa báo việc này cho Thái tử, làm vậy chỉ tăng thêm hiềm nghi cho chính nàng.
Nếu không phải Liễu Hoán Tuyết nói, vậy làm sao Nhan Quân Nghiêu biết được?
Đôi mắt bình tĩnh của Khương Ngưng Tuý chợt loé lên, vô vàn đợt sóng kinh động dâng trào. Nàng nhìn ra cảnh tuyết rơi trắng xoá ngoài khung cửa Chiêu Linh điện, nội tâm cũng tràn đầy bất an.
Ngày đó Thôi Doanh đến Chiêu Linh điện, trừ Liễu Hoán Tuyết và Trì Uý, chỉ còn mỗi nha hoàn Hân Nhi bên người của Thôi Doanh, mà hơn nửa thời gian đó Hân Nhi đều ra ngoài lấy canh, Trì Uý thì nhất định không có khả năng phản bội Liễu Hoán Tuyết, như vậy nàng càng nghĩ chỉ rút ra được một lý do.
Sở dĩ Nhan Quân Nghiêu biết được chuyện này nhất định là bởi, hắn có nội ứng bên trong Chiêu Linh điện.
Nhưng người này rốt cuộc là ai? Ngoại trừ Nhan Quân Nghiêu ra, còn có người nào thiết lập cơ sở ngầm bên cạnh nàng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT