Động tác cúi đầu uống trà của Nhan Y Lam hơi dừng lại một chút, trong lòng lại cảm thấy có tí buồn cười. Nàng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến băng lãnh của Khương Ngưng Túy phía sau màn che, nhất thời đáy lòng lại không biết nên kinh ngạc hay là buồn cười nhiều hơn.
Hóa ra sống đến hai mươi mấy năm, hôm nay lần đầu tiên nhận được lệnh trục khách, hơn nữa còn đến từ cái tiểu nha đầu từ trước đến giờ đều vâng vâng dạ dạ không dám lớn tiếng nói chuyện, đây thật sự là một chuyện quá mới mẻ.
Nhan Y Lam đang âm thầm suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để trị Thái tử phi vô pháp vô thiên này, ngoài điện đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười thanh thúy, người còn chưa vào, thanh âm đã đến trước một bước.
"Nghe nói muội muội tỉnh rồi? Tỷ tỷ đặc biệt đến xem muội muội một chút."
Dương Tư Mị ỏng ẹo nói, nghênh ngang mang cung nữ đi vào trong Chiêu Linh điện. Chân trước vừa bước vào, ánh mắt nàng ta liền quét đến Khương Ngưng Túy đang đứng sau cửu trọng màn che, cười cười đi đến bên cạnh nàng.
"Mị phu nhân."
Dương Tư Mị lãnh đạm gật đầu với Thanh Phù cùng Lục Hà, tỏ ý các nàng đứng lên, lúc nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy liền tiếp tục trưng ra nụ cười kiều diễm, lắc lư đi đến bên người nàng.
"Muội muội lúc trước rơi xuống nước, sau khi tỷ tỷ biết được cũng rất lo lắng. Hôm nay thấy muội muội bình yên vô sự làm cho tảng đá lớn trong lòng tỷ cũng được đặt xuống."
Dương Tư Mị mặc dù ngoài miệng nói lời quan tâm nhưng ngữ khí cũng không có bao nhiêu chân tình thật ý, khuôn mặt nàng ta được tô điểm rất kiều mỵ diễm lệ, khóe mi chân mày đều mang theo thái độ nghênh ngang, ngay cả ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy cũng mang theo mấy phần kiêu căng ngạo mạn.
Quan tâm thì chưa tới nhưng ý tứ chạy đến xem nào nhiệt, giọng khách át giọng chủ, Khương Ngưng Túy đã phát giác ra.
Bên này Khương Ngưng Túy còn chưa tỏ thái độ gì nhưng Lục Hà từ trước đến giờ tính tình xúc động hấp tấp là người thứ nhất nhìn không nổi. Nghĩ đến Dương Tư Mị nàng ta bất quá chỉ là một thị thiếp của Thái tử, ỷ vào bản thân sinh được tiểu thế tử nên ngay chốn Đông cung chỉ cao khí ngang, hung hăng càn quấy, không chỉ không đặt Thái tử phi tính tình mềm yếu vào mắt mà còn dám dùng tỷ muội tương xứng, rõ ràng là dĩ hạ phạm thượng chiếm hết tiện nghi của Thái tử phi.
"Mị phu nhân, lá gan của ngươi thật lớn, Trưởng công chúa vẫn còn ngồi tại chủ điện, ngươi lại dám không hành lễ?"
Nếu là ngày thường, nghe thấy một cung nữ dám cả gan nghiêm thanh lệ trách với mình, Dương Tư Mị thế nào cũng phải dạy dỗ nàng đến không thể kêu cha gọi mẹ, nhưng lúc này Dương Tư Mị làm sao còn nhớ được những thứ này, nàng nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của Lục Hà, thấy Nhan Y Lam đang lười biếng nghiêng người tựa vào ỷ tháp, nét ngông cuồng trên mặt Dương Tư Mị lập tức biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một mảnh xám như tro tàn.
"Thiếp thân từ nãy đến giờ chỉ một lòng quan tâm đến thương thế của muội muội, không nhìn thấy Trưởng công chúa, nhất thời sơ suất, xin Trưởng công chúa thứ tội." Dương Tư Mị hai ba bước liền phóng đến trước người Nhan Y Lam cung cung kính kính hành lễ, trong lòng lập tức kêu không ổn, trên trán cũng đồng thời hiện lên một lớp mồ hôi lạnh.
Nhan Y Lam tựa như mắt điếc tai ngơ, nàng vẫn tiếp tục chơi đùa với ly trà trong tay, tùy ý Dương Tư Mị ở phía dưới cong người hành lễ không dám nhúc nhích. Hồi lâu, nàng mới khẽ cười.
"Xem ra Mị phu nhân thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn, ngay cả quy củ đều quên. Bản cung mới vừa nghe ngươi dùng tỷ muội tương xứng với Thái tử phi, nếu là như vậy, bản cung là hoàng tỷ của Thái tử phi, cùng ngươi đều là tỷ tỷ của Thái tử phi, vậy không biết giữa chúng ta, ai lớn ai nhỏ đây?"
Dương Tư Mị tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến nổi cho rằng những lời này của Nhan Y Lam là thật muốn cùng nàng thân cận như tỷ muội, đây chẳng qua là đang mắng nàng không biết lớn nhỏ mà thôi. Phía sau lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh, suýt chút nữa nhịn không được đã quỳ sụp xuống đất.
Thái tử phi mặc dù vào cung bất quá chỉ nửa tháng ngắn ngủi nhưng người trong cung có ai không biết, vị Trưởng công chúa tính tình người sờ không thấu này đối với Thái tử phi có bao nhiêu thiên vị, không chỉ có sinh hoạt thường ngày hết sức quan tâm mà ngay cả thiếp thân nha hoàn của Trưởng công chúa là Bích Diên cũng thường xuyên ra vào Chiêu Linh điện, phần tình cảm nóng hổi đó ngay cả Thái tử cũng đều không bằng.
Chẳng qua biết thì biết vậy, nhưng Trưởng công chúa bận bịu chính sự, ngày thường cũng đều cực kỳ ít đặt chân đến Chiêu Linh điện, các nàng cơ hồ chưa từng gặp qua Trưởng công chúa, huống chi Thái tử phi xưa nay tính tình nhát gan, thường xuyên bị khi dễ cũng sẽ không lên tiếng phản kháng, cho nên lá gan của các nàng cũng dần dần lớn lên.
Ở đây, đương nhiên người kiêu căng lớn lối nhất chính là Dương Tư Mị. Chỉ là xui xẻo, lần này mệnh của nàng lại không tốt, vừa vặn lại để nàng ở Chiêu Linh điện gặp phải Nhan Y Lam.
"Thiếp thân đáng chết." Dương Tư Mị run rẩy, không nhịn được đưa tay lau cái trán ẩm ướt.
"Chẳng qua là ngày thường thiếp thân có thói quen cùng Thái tử phi thân cận, lại thấy Thái tử phi nhỏ hơn thiếp thân vài tuổi cho nên mới dùng tỷ muội tương xứng."
"Ân." Nhan Y Lam khó hiểu cười đáp một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy vừa mới bước ra màn che thờ ơ đứng một bên nhìn, hỏi:
"Ngưng Túy, có chuyện này sao?"
Nghe Nhan Y Lam hỏi như vậy, trong lòng Dương Tư Mị không khỏi ẩn ẩn thở nhẹ ra một hơi, tuy nàng đoán không ra tâm tư của Nhan Y Lam, nhưng tính cách của Khương Ngưng Túy nàng lại biết rất rõ, y theo những hiểu biết đó, Khương Ngưng Túy nhất định sẽ không tố khổ với Nhan Y Lam, chỉ biết một mực nhẫn nhục chịu đựng.
Chẳng qua là lần này nàng hiển nhiên đã đoán sai. Khương Ngưng Túy lúc này đã từ trong cuộc đối thoại đoán ra thân phận của Dương Tư Mị. Nàng trí thân sự ngoại* nhìn Dương Tư Mị, nhàn nhạt nói:
(*Chỉ đứng ở ngoài nhìn chứ không muốn can thiệp.)
"Ta cũng không nhớ có chuyện này."
Sau khi Khương Ngưng Túy lạnh lùng ném lại một câu đó, Dương Tư Mị mới vừa thở phào nhẹ nhõm thoáng, trái tim lại nhảy lên đến cổ, lần này nàng cũng không còn đứng vững được nữa, đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, luôn miệng nói:
"Thiếp thân biết sai, mong rằng Trưởng công chúa nhìn vào phân thượng của thần nhi mà tha cho thiếp thân một lần."
Nghe Dương Tư Mị mang tiểu thế tử ra, Nhan Y Lam nhẹ cười, trong nụ cười còn lẫn vài tia lãnh khốc.
"Một phu nhân nho nhỏ cũng dám phách lối như vậy, ngang ngược không để ai vào mắt, xem ra bản cung hẳn nên thay Thái tử dạy dỗ thật tốt." Dương Tư Mị giờ phút này càng run rẩy lợi hại. Thanh âm của Nhan Y Lam vừa từ tốn lại lười biếng.
"Có điều hôm nay bản cung mệt mỏi, chuyện này cứ giao cho Thái tử phi xử trí đi."
Thấy Nhan Y Lam giống như một người chủ vô trách nhiệm đem chuyện đẩy đến trên người mình, Khương Ngưng Túy đang muốn cự tuyệt, ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhan Y Lam đứng lên, vừa nhẹ nhàng phẩy nếp áo do lúc ngồi bị nhăn vừa hướng nàng nói:
"Trước khi Thái tử trở về, mọi chuyện của ngươi đều do bản cung phụ trách, một lát có chuyện gì cần thì cứ nói với Bích Diên, Bích Diên sẽ tự thay ngươi an bài thỏa đáng."
Nhan Y Lam nói xong, để lại Bích Diên, một mình rời khỏi Chiêu Linh điện.
Nhan Y Lam vừa đi, Dương Tư Mị vẫn còn đang quỳ liền thở phào một hơi, đáng tiếc nàng vẫn không dám đứng dậy, đây cũng không phải sợ Khương Ngưng Túy mà ánh mắt lại rơi trên người Bích Diên. Người sáng suốt đều nhìn ra được, mục đích Nhan Y Lam lưu lại Bích Diên không phải là vì Khương Ngưng Túy có chuyện gì cần, mà bất quá chính là cơ sở ngầm của Nhan Y Lam ở nơi này, nhắc nhở Dương Tư Mị nhớ kỹ những điều nàng vừa nói, không nên vọng động bất kỳ tâm tư gì khác.
Nhan Y Lam phất tay áo bỏ đi vô cùng thoải mái, nhưng Khương Ngưng Túy lại cực kỳ đau đầu. Nàng cúi đầu nhìn Dương Tư Mị vẫn còn quỳ không dám đứng lên, đạm nhạt cất lời:
"Ta không thích đem chuyện làm quá phức tạp, cho nên chỉ có hai câu muốn nói cho ngươi, ngươi nhớ kỹ là được."
Ngữ khí đạm nhiên cũng không có bất kỳ tình tự nào, nếu thật muốn nói có cái gì thì chẳng qua là cảm thấy phiền toái không kiên nhẫn mà thôi. Dương Tư Mị cắn răng, trả lời.
"Thái tử phi thỉnh nói."
"Trong cung chưa bao giờ có quy củ nào nói thị thiếp của Thái tử đến tẩm cung của Thái tử phi lại không cần thông truyền trước, càng không có việc thấy Thái tử phi có thể không hành lễ, cho nên sau này ta hi vọng ngươi có thể hiểu quy củ một chút, không cần phiền ta lần sau lại phải đến dạy ngươi." Giọng điệu bình bình, nhưng bên trong lại mang theo khí thế lẫm liệt lạnh băng, không có nửa điểm thương lượng đường sống.
"Còn nữa, lần sau cứ trực tiếp gọi xưng hào của ta là được, thân phận chúng ta không giống nhau, tỷ muội tương xứng chung quy không thích hợp, nghe vào rất không thoải mái."
Làm Thái tử phi, phẩm giai của Khương Ngưng Túy ở trước mặt Dương Tư Mị cao không chỉ nhất đẳng. Nghe nàng nói như vậy, thân thể Dương Tư Mị không khỏi run lên, giận đến giọng cũng phát run.
"Thiếp thân nhớ kỹ."
Không bận tâm đến thanh âm cắn răng run rẩy của Dương Tư Mị, Khương Ngưng Túy xoay người đi vào bên trong nội điện, nhàn nhạt nói:
"Lui ra đi."
Chưa bao giờ nghĩ đến, Thái tử phi xưa nay luôn ngoan ngoãn vậy mà sẽ dạy dỗ làm nhục nàng ở ngay trước mặt mọi người. Dương Tư Mị cho đến lúc đứng dậy vẫn còn chưa hoàn thần, thất hồn lạc phách đi ra ngoài điện. Bích Diên vẫn luôn yên lặng đứng ở một bên, cho đến giờ phút này, nàng mới bước lên trước mấy bước, xin chỉ thị.
"Thái tử phi nếu không có phân phó gì khác, nô tỳ xin được cáo lui trước."
Khương Ngưng Túy lúc này đã đi đến phía sau bình phong, nghe thấy lời Bích Diên, nàng khẽ lên tiếng xem như là cho phép.
Theo tiếng bước chân Bích Diên ngày càng xa, Khương Ngưng Túy nhớ tới mới vừa rồi Nhan Y Lam rõ ràng phân phó Bích Diên ở lại chỗ này, nhưng đến khi nàng xử lý Dương Tư Mị xong, không cần nàng mở miệng Bích Diên liền tự giác rời đi, căn bản không có ý định tiếp tục lưu lại. Xem ra, Nhan Y Lam cố ý lưu Bích Diên, trái lại giống như đang bảo vệ mình, ít nhất đủ chấn nhiếp Dương Tư Mị, không để cho nàng ta tùy ý làm bậy.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả bản thân Khương Ngưng Túy cũng bị dọa nhẹ. Vị Trưởng công chúa này mới lúc nãy còn dùng mọi cách gây khó khăn đùa bỡn nàng, có thể bỏ qua cho nàng đã là không dễ, làm sao còn có lòng tốt bảo vệ nàng. Nói chung thật sự là quá mệt nên mới sinh ra ý tưởng hoang đường như vậy. Khương Ngưng Túy nhắm hai mắt, không suy nghĩ thêm nữa, những chuyện này không có chút ý nghĩa nào.
Lúc này Thanh Phù đã phân phó người chuẩn bị xong dục dũng* cùng nước ấm, nàng đi đến bình phong, nhẹ giọng nói:
(*thùng nước tắm.)
"Nương nương, nước ấm đã chuẩn bị xong, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa."
Khương Ngưng Túy gật đầu, tùy ý Thanh Phù thay nàng thoát hạ tầng sa y bên ngoài, tiếp theo là đan phượng hà y*, cuối cùng đến khi trút bỏ tầng khố yếm bên trong cùng, sắc mặt Thanh Phù đột nhiên cứng lại, ánh mắt cuống quít dời đi nơi khác, ngay cả động tác trên tay cũng cứng ngắc rối loạn.
(*Áo có thêu hình mây ngũ sắc.)
Sự thất thố của Thanh Phù thành công thu hút chú ý của Khương Ngưng Túy. Nàng xoay đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thanh Phù một cái, nào ngờ Thanh Phù nhìn thấy tầm mắt lạnh lùng của nàng càng cả kinh, vội vàng cúi đầu, thậm chí không dám đối mặt cùng nàng.
Nỗi nghi ngờ trong lòng Khương Ngưng Túy chợt tăng, nàng có chút bất an theo tầm mắt vừa nãy của Thanh Phù nhìn xuống. Không nhìn thì thôi, vừa chạm đến cảnh tượng trước mắt, người tâm tư trầm định như nàng cũng không khỏi ngừng thở một cái, đầu óc sau đó trống rỗng.
Trên người nàng, từ ngực kéo dài một đường đến bắp đùi trong, tất cả đều hiện đầy dấu vết có chút nhạt, nhìn kỹ một chút thì đó rõ ràng chính là vết hôn ngân ái muội. Những dấu vết này nhìn qua còn rất rõ ràng, vẫn chưa hoàn toàn biết mất, chắc hẳn cũng chỉ mới lưu lại trong mấy ngày gần đây thôi.
Không phải nói nửa tháng trước Thái tử đã lên đường xuất cung rồi sao? Nếu vậy những vết hôn ngân này là như thế nào? Thái tử phi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?
Nếu bị người khác biết, vậy thì bất luận là luật pháp ở triều đại nào, tội tư thông nhất định là tử tội phải chém đầu!
Tất cả những suy nghĩ này toàn bộ lấp kín trong đầu Khương Ngưng Túy. Lúc này Thanh Phù cũng đã chú ý đến vẻ mặt lạnh đến sắp kết băng của Khương Ngưng Túy, nàng càng cúi đầu thấp hơn, ngay cả hô hấp cũng bất giác không dám thở mạnh. Khương Ngưng Túy bất động thanh sắc quan sát sắc mặt trắng bệch của Thanh Phù, trầm giọng hỏi:
"Đây là có chuyện gì?"
Ai ngờ, lời này vừa hỏi ra, Thanh Phù vốn dĩ bị dọa đến hốt hoảng lại càng thêm kinh hoàng thất thố, cả người mềm nhũn quỳ sụp xuống, run rẩy hô:
"Nương nương bớt giận."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT