Khói nhẹ lượn lờ nhàn nhạt tỏa ra từ trong hương lô, mùi nguyệt lân phiêu tán đến từng ngóc ngách trong điện.
Khương Ngưng Túy một mình đứng bên cửa sổ, trên người nàng vẫn là bộ phi sắc phượng y được mặc trong buổi yến hội, y sam đỏ thẫm được ánh trăng thanh hàn ngoài cửa sổ chiếu rọi, nguyệt quang ánh bạc, tản ra một loại khí tức cự nhân ngàn dặm.
Thanh Phù từ ngoài đại điện bước nhanh vào, lặng lẽ đi đến phía sau Khương Ngưng Túy nhưng không dám lên tiếng. Từ sau khi Khương Ngưng Túy tỉnh lại, không chỉ không nhớ rất nhiều chuyện mà ngay cả tính tình cũng trở nên bất đồng rất lớn. Bình thương nàng luôn là dáng vẻ sung nhục bất kinh*, đạm mạc sơ ly, làm cho người ta có cảm giác lãnh mạc thanh cao.
(*Không quan tâm hơn thua.)
"Tình hình thế nào?"
Thanh Phù giật mình hồi thần, trên mặt thoáng qua một tia do dự, sau đó thành thực trả lời:
"Các thái y vẫn còn trong Phượng Nghi cung chữa trị cho Trưởng công chúa, nghe nói vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là..." Thanh Phù hơi chần chờ nhìn Khương Ngưng Túy một cái.
"...Chẳng qua là nô ty đã hỏi thăm, tay trái của Trưởng công chúa thương đến gân cốt, sợ là sau này sẽ để lại bệnh căn."
Khương Ngưng Túy nhớ lại khoảng khắc thích khách huy kiếm đâm đến, Nhan Y Lam từng dùng tay ngăn cản thích khách rút kiếm bỏ chạy. Có thể làm được đến một bước kia, nhất định phải hạ mười phần tàn nhẫn. Từ trước đến giờ Khương Ngưng Túy biết Nhan Y Lam đối đãi với người khác đều là tâm ngoan thủ lạt, nhưng lại chưa từng biết nàng đối với bản thân còn ngoan độc hơn.
Khương Ngưng Túy từ bên cửa sổ xoay người lại, nói:
"Bãy giá Phượng Nghi cung."
"Nương nương không thể đi." Thanh Phù vội vội vàng vàng ngăn cản Khương Ngưng Túy, cũng không quan tâm đến quy củ mà gấp gáp nói:
"Thái tử đã dặn dò, thích khách có thể lẩn vào cung nhất định trong cung có nội ứng đang ẩn náu. Trước khi Triệu thống lĩnh còn chưa xác nhận toàn bộ thích khách đã bị tiêu diệt thì vì lý do an toàn, ai cũng không thể bước ra tẩm cung của mình nửa bước."
Lục Hà là người sốt ruột nhất, nghe Khương Ngưng Túy cùng Thanh Phù nói chuyện, rốt cuộc cũng không thể ngồi yên liền lập tức vội chen vào.
"Nương nương, Trưởng công chúa tối nay vì người mà đã bị thương nặng, chúng ta sao lại có đạo lý không đi?"
Khương Ngưng Túy hơi cúi đầu.
Tình huống hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm nàng dẫu sao cũng đã từng tự thân trải nghiệm qua, nếu nói trong lòng không còn sợ hãi thì đó là chuyện không thể nào. Chỉ là...
Ánh mắt nàng nhàn nhạt quét qua vết máu đã sớm khô trên tay áo.
"Truyền lệnh của ta, lập tức lên đường đến Phượng Nghi cung."
Thanh Phù vốn còn muốn khuyên mấy câu nhưng ngẩng đầu đã thấy Lục Hà bước ra ngoài theo lời Khương Ngưng Túy phân phó, nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Phượng liễn đã đợi ở ngoài điện. Lúc Khương Ngưng Túy bước ra, Lục Hà không biết là nhìn thấy gì, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Khương Ngưng Túy nghi ngờ, thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại, phát hiện trên hành lang đen nhánh, Nhan Quân Nghiêu một thân thanh y đang đi hướng đến chỗ các nàng.
Nhanh chóng khống chế tâm tình xao động, Khương Ngưng Túy hành lễ nghênh đón thân ảnh Nhan Quân Nghiêu.
"Thái tử."
Nét mặt Nhan Quân Nghiêu vẫn mang theo ôn nhu như thế. Hắn tiến đến nâng Khương Ngưng Túy dậy, nói:
"Muộn như vậy, nàng muốn đi nơi nào?"
"Trưởng công chúa bị trọng thương, cho nên..."
"Ngưng Túy, ta không phải đã nói rồi sao?" Khương Ngưng Túy còn chưa nói xong, Nhan Quân Nghiêu đã trước một bước cắt lời nàng. Thanh âm vẫn ôn nhuận nhưng bên trong lộ ra sự ẩn nhẫn không vui.
"Hiện giờ nội cung nguy cơ tứ phía, tự tiện hành động có thể sẽ đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm. Huống chi, ta nghe nói thương thế của hoàng tỷ đã được khống chế, nàng không cần phải lo lắng."
Quan hệ của Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu từ trước đến giờ đều rất tệ, điểm này Khương Ngưng Túy biết, nhưng dẫu sao cũng đều là do Hoàng hậu sinh ra, Khương Ngưng Túy không ngờ đến thái độ Nhan Quân Nghiêu đối với hoàng tỷ của mình của mình lại lạnh lùng như vậy, thậm chí thờ ơ đến mức lãnh khốc vô tình.
Khương Ngưng Túy nhất thời không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn Nhan Quân Nghiêu, đôi mắt bình tĩnh lộ ra ánh sáng lạnh lùng làm cho Nhan Quân Nghiêu sinh ra một cổ cảm giác không được tự nhiên vì bị người nhìn thấu.
"Nếu đã như vậy, đám thích khách làm thế nào vào cung? Là nhận lệnh của ai nhân cơ hội làm loạn? Mục tiêu của bọn họ là ai? Những chuyện này Thái tử đã tra ra được chưa?"
"Những chuyện này ta đã phân phó thống lĩnh ngự lâm quân Triệu Hàng toàn quyền tra rõ."
Khương Ngưng Túy hơi nhếch môi, cười đến băng lãnh.
"Hiện giờ Trưởng công chúa bị thương nặng, trong cung phát sinh chuyện như vậy, nhất thời liền như rắn mất đầu. Vào lúc khẩn yếu như thế này, cho dù là Ngô vương cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ biến động được bình định, Thái tử lại sao có thể ở Đông cung làm như không nghe không thấy không hỏi chứ?"
Những lời của Khương Ngưng Túy giống như là đang chất vấn, đây đối với Nhan Quân Nghiêu mà nói chính là đại tội vô lễ, nhưng từng chữ từng chữ của Khương Ngưng Túy tựa như châu ngọc, giống như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp ghim vào lòng hắn, làm cho hắn một chữ cũng không đáp được.
"Ngô vương vừa hồi cung liền phát sinh chuyện như vậy, cho dù lần ám sát này không liên quan đến Ngô vương, nếu ngày sau Ngô vương có lòng truy cứu, Thái tử muốn lấy gì trả lời cho hắn? Những thứ này Thái tử đã nghĩ đến rồi sao?" Khương Ngưng Túy hướng Nhan Quân Nghiêu cúi người, nhàn nhạt tiếp lời:
"Ta có nhân tình ta phải trả, Thái tử cũng có chuyện Thái tử phải làm, còn về an nguy của ta cũng sẽ không nhọc Thái tử phí tâm."
Khương Ngưng Túy nói xong cũng không tiếp tục lưu lại mà dẫn Thanh Phù cùng Lục Hà tự ý rời đi. Nàng đi không nhanh nhưng mỗi bước đều rất kiên quyết. Ánh trăng chiếu xuống làm cho quanh thân nàng tản ra vầng đỏ ửng nhàn nhạt, xa xa nhìn đến, tựa như được sinh ra từ trong dục hỏa.
Nhan Quân Nghiêu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó phân phó thiếp thân thái giám Trương Thế Toàn bên cạnh:
"Truyền Lục hoàng tử cùng Thái úy vào điện, bản vương có chuyện quan trọng muốn bàn luận." Nói xong, ánh mắt Nhan Quân Nghiêu lại một lần nữa rời vào thân ảnh đang khuất xa dần của Khương Ngưng Túy, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Đám người Khương gia, người nào cũng đều mắt mờ hết rồi, cũng không biết hoàng tỷ của hắn quá giỏi lung lạc lòng người hay đám người Khương gia trời sinh đều là ngu trung!
- ---
Cho đến khi Khương Ngưng Túy đã lên phượng liễn, Thanh Phù cùng Lục Hà vẫn có chút chưa kịp hồi thần, hai người các nàng xoay đầu trố mắt nhìn nhau.
Trong ấn tượng của các nàng, Thái tử phi những khi ở trước mặt Thái tử đều không có nửa phần vượt qua quy củ, từ trước đến giờ đều là bảo sao nghe vậy, làm sao sẽ giống như bây giờ, không chỉ công khai kháng lại ý chỉ của Thái tử mà còn dám can đảm lên tiếng giáo huấn, điều này thật sự là....quá làm cho người khác ngoài ý muốn.
Phượng liễn dừng ở bên ngoài Phượng Nghi cung. Tiểu thái giám gác cửa nhìn thấy người đến là Khương Ngưng Túy cũng không hỏi gì mà trực tiếp thỉnh nàng đi vào, một đường dẫn đến Tê Loan điện.
Khương Ngưng Túy đứng ở cửa đại điện một lúc lâu, đến khi Bích Diên phát hiện động tĩnh đi ra, nàng mới chậm rãi bước vào trong điện. Lúc này bên trong rất yên tĩnh, các thái y đều đã rời đi, toàn bộ đại điện tràn ngập mùi vị huyết tinh nhàn nhạt trộn lẫn với huân hương lan tỏa, bất giác làm cho Khương Ngưng Túy cau mày.
"Hoàng hậu nương nương vừa mới rời đi, Trưởng công chúa đang nghỉ ngơi bên trong." Bích Diên một bên nhẹ giọng nói, một bên dẫn Khương Ngưng Túy vào, thần sắc thoáng do dự, mấy phen chần chừ, cuối cùng nàng dừng bước, hướng Khương Ngưng Túy cung kính cúi người, nói:
"Thái tử phi, thân thể Trưởng công chúa từ trước đến nay không tốt, hôm nay tay trái cùng trên vai lại bị thương nặng, sâu đến thấy xương, hi vọng Thái tử phi đừng nói đến những chuyện đả thương tinh thần của người."
Khương Ngưng Túy trong lòng đau xót nhưng gương mặt vẫn lãnh đạm.
"Tính tình nàng ta làm bằng sắt, ta làm sao có thể đả thương tinh thần nàng được chứ?"
Thanh Phù cười khổ, còn muốn nói chút gì nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ cùng tiếng ho khan rõ rệt của Nhan Y Lam sau bình phong. Chẳng qua là vết thương lúc trước hao tổn quá nhiều thể lực của nàng, ngay cả tiếng ho nhẹ này cũng lộ ra hư nhược.
"Không sao, ngươi lui ra đi."
Nhan Y Lam dù sao cũng có ân với nàng, lúc Khương Ngưng Túy nói những lời đó thật ra cũng có chút hối hận, không nghĩ Nhan Y Lam lại dường như không chút nào để ý, trực tiếp cho lui Bích Diện, vẫy tay gọi nàng đến.
Khương Ngưng Túy đi qua bình phong, nhìn thấy Nhan Y Lam đang tựa vào nhuyễn tháp, phi sắc váy dài xõa trên đất, tóc đen như mực, góc nghiêng khuôn mặt tựa như mẫu đơn mới hé, trong nét yêu dã lộ ra một cỗ kiên định.
Trong điện ánh nến lay động, cả căn phòng một mảnh mờ tối, càng thêm phác họa dáng người đơn bạc của Nhan Y Lam, hợp thành một bức họa cực kỳ xinh đẹp lại pha chút hiu quạnh. Khương Ngưng Túy đột nhiên sinh ra ảo giác rằng tất cả những thứ trước mắt chẳng qua chỉ là hoang vu ảo cảnh, người trong bức họa tựa hồ đã vô cùng mệt mỏi, hoa đã nở, rõ ràng cần phải vui vẻ thoải mái mà nghỉ ngơi trở về với đất, thế nhưng lại phải mạnh mẽ chống đỡ điêu linh, tất cả cao ngạo cường thế cũng chỉ là một vỏ bọc ngụy trang hoàn mỹ, vì che giấu nội tâm tịch mịch mệt mỏi.
Trong lòng tựa hồ bị cái gì hung hăn cắt xẻ, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của Khương Ngưng Túy lay động, thoáng cái vẫy ra một mảnh gợn sóng dồn dập. Bước chân nàng hơi dừng một chút, bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, sự khác thường trong lòng rất lâu cũng không thể bình phục.
Áp chế xuống sự khác lạ đó, Khương Ngưng Túy chậm rãi đi đến nhuyễn tháp cạnh Nhan Y Lam, nhẹ giọng hỏi:
"Nghe Bích Diên nói, vết thương của ngươi sâu đến thấy xương, sợ là phải nằm nghỉ ngơi."
Nhan Y Lam nhẹ giọng cười khẽ, âm sắc có chút khàn khàn nhưng vẫn lộ ra hấp dẫn mị hoặc.
"Vậy ngươi phải hàng đêm ngủ cùng bản cung."
"..."
Sự quan thiết cùng khác thường lúc trước thoáng chốc hóa bọt nước, Khương Ngưng Túy lập tức sinh ra ảo giác, nếu cái tai họa như Nhan Y Lam này đi mất, vậy thì thế giới liền sẽ trở nên thanh tĩnh tốt đẹp biết bao.
Nhan Y Lam nghiêng người tựa trên nhuyễn tháp, hiện giờ đi đến gần, Khương Ngưng Túy mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt đến kinh người, hô hấp lúc sâu lúc cạn. Khương Ngưng Túy nhạy bén nhận ra, thầm suy đoán, vết thương nhất định là rất đau đớn khó nhịn. Đáng tiếc, cổ đại không có thuốc giảm đau, vết thương nặng như vậy chỉ có thể bằng ý chí của bản thân cường nhẫn.
"Tại sao?" Trong đại điện đăng hỏa hôn ám, chỉ có ánh nến bên trên đài chập chờn lay động, vẻ mặt của Khương Ngưng Túy trở nên dao dộng bất định, lời nói ra cũng rất nhẹ rất cạn.
"Tại sao phải cứu ta?"
Nhan Y Lam không nói lời nào, đôi mắt yêu nhiên lười biếng thẳng tắp nhìn Khương Ngưng Túy, thần sắc bên trong có chút dao động, tựa hồ chứa đựng từng mảnh thâm tình, nhưng thoáng một cái lại dường như cái gì cũng không có. Chỉ có ánh nến chậm chạp lay động, chiếu ra một mảnh trầm mặc.
Rất lâu vẫn không nhận được câu trả lời của Nhan Y Lam, bầu không khí không biết tại sao bắt đầu trở nên quái dị phiến tình. Khương Ngưng Túy đang định xoay người rời đi, đột nhiên cổ tay bị người nắm lấy, thoáng chốc liền bị kéo lại khiến cho nàng bất ngờ không kịp đề phòng nghiêng người ngã về sau.
Thân thể vừa ngã ngồi vào nhuyễn tháp, người bên cạnh cũng theo đó mà nghiêng đến, trực tiếp đặt đầu nằm trên đùi nàng.
Khương Ngưng Túy sắc mặt cứng đờ, nhìn chăm chăm Nhan Y Lam đang nằm trên đùi nàng, lãnh thanh nói:
"Thỉnh Trưởng công chúa đứng lên."
"Thân thể bản cung rất đau, ngươi nếu có chút lương tâm thì đừng động loạn nữa."
Gương mặt Nhan Y Lam không có một chút huyết sắc, đôi môi vốn đỏ bừng hiện giờ tái nhợt. Khương Ngưng Túy phức tạp quan sát sườn mặt Nhan Y Lam, do dự hồi lâu, hai tay dừng lại trên không trung, cuối cùng cũng buông tha ý định đẩy người kia ra.
- ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT