Lực đạo lần đẩy ra này làm thân người Nhan Y Lam chao đảo một cái, không khỏi lui về sau mấy bước.

Nhan Y Lam vỗ nhẹ hồ cừu khoác trên vai, cuối cùng thấp giọng giễu cợt, thanh minh trong mắt không lẫn nửa điểm men say, ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy hiện ra mấy phần hài hước.

"Lá gan thật là càng ngày càng lớn."

Khương Ngưng Túy tất nhiên cũng biết lúc nãy mình dùng sức hơi quá, nhìn thái độ của Nhan Y Lam, nàng cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhẹ giọng tạ tội.

"Nhất thời tình thế cấp bách, mong rằng Trưởng công chúa thứ tội."

"Hoàng cô cô, hoàng cô cô." Lúc này thanh âm hào hứng của tiểu thế tử lại chen vào, hắn đem Lười nhi đưa đến cho nãi nương ôm, sau đó vươn cánh tay chạy đến trước mặt Nhan Y Lam.

"Hoàng cô cô không thể thiên vị, con cũng muốn ôm."

Nhan Y Lam cũng chỉ điểm nhẹ đầu tiểu thế tử một cái, buồn cười nói:

"Nhóc con không lo học cho tốt, nếu để phụ vương ngươi biết ngươi ở chỗ bản cung làm nũng, nhất định sẽ giậm chân tức giận a. Để xem lúc đó hắn sẽ phạt ngươi thế nào."

Vừa nghe đến tên của Nhan Quân Nghiêu, tiểu thế tử nhất thời run run một chút, quả nhiên không còn tiếp tục ồn ào đòi Nhan Y Lam ôm. Hắn bĩu môi nhìn Nhan Y Lam, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Hừ! Không ôm thì không ôm, hoàng cô cô thiên vị."

Nghe tiểu thế tử lẩm bẩm, Nhan Y Lam chẳng qua cũng chỉ cười một tiếng. Từ lúc nàng nắm quyền đến nay, có loại hiểu lầm cùng phê bình ngầm nào mà nàng chưa từng nghe qua, so với những lời đồn nói bóng nói gió kia, lời tố cáo của tiểu thế tử thật sự không là gì.

"Vậy thì nhanh theo mẫu phi của ngươi trở về cung đi..." Nhan Y Lam miễn cưỡng khoát tay.

"...Tránh cho một lát Thái tử lại đến chỗ bản cung đòi người."

"Vậy..." Đôi mắt to to của tiểu thế tử xoay tròn một cái, tầm mắt không nỡ rơi vào trên người Lười nhi, dè dặt hỏi:

"Hoàng cô cô, ngày mai con có thể đến được không?"

Nhan Y Lam nâng mắt liếc nhìn Khương Ngưng Túy, sau đó tầm mắt lại quay trở về trên người tiểu thế tử, hỏi:

"Ngươi còn muốn đến sao?"

"Tất nhiên."

Câu trả lời của tiểu thế tử hoàn toàn nằm trong dự liệu của Nhan Y Lam. Nàng xoay người ngồi lại trên bàn đá nhấp một ngụm rượu, mang chỗ thú vị nhất nói ra:

"Vậy phải hỏi mẫu phi của ngươi."

"Tại sao phải hỏi mẫu phi?" Tiểu thế tử nào biết tâm tư thiên hồi bách chuyển của Nhan Y Lam. Hắn chỉ nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:

"Con chỉ cần nói với Trắc phi nương nương một tiếng, người thương con như vậy nhất định sẽ dẫn con đến.

"Nhưng mà bản cung thích mẫu phi của ngươi hơn."

Nhan Y Lam nói chuyện giống như là đang mua đồ trong chợ, không nhanh không chậm còn mang theo một loại ngữ khí trả giá. Lời này của nàng vừa nói ra, Khương Ngưng Túy vốn là vẫn đứng ở trong điện trí thân sự ngoại, đột nhiên đầu óc liền ngừng trệ. Nàng vội vàng thu hồi tầm mắt thưởng thức hoa mai, xoay đầu không hẹn mà gặp đối diện với tầm mắt của Nhan Y Lam, tiện thể thu hết tiếu ý giảo hoạt trong mắt người kia.

Không đoán được Nhan Y Lam lại giở thủ đoạn gì, Khương Ngưng Túy vừa muốn mở miệng cự tuyệt, không ngờ tiểu thế tử đã trước một bước, vô tri vô giác đến ngây thơ đáp:

"Không sao, mẫu phi cũng giống như vậy." Lời này nói ra vô cùng kiên định, vô cùng trôi chảy, tựa hồ căn bản không nhận ra được Khương Ngưng Túy lúc này trong lòng đang dùng mọi cách để kháng cự.

"Vậy...." Biểu tình chống cự cùng không biết phải làm sao trên mặt Khương Ngưng Túy tuy đã được giấu dưới thần sắc đạm nhạt kia, nhưng vẫn không thể chạy khỏi đôi mắt của Nhan Y Lam. Nàng cười đến giống như yêu nghiệt, hỏi tiếp:

"Vậy nếu mẫu phi của ngươi không chịu mang ngươi đến đây?"

Tiểu thế tử vẫn ngây thơ, sảng khoái đáp, không chút nào ý thức được hắn đã đem người mà hắn luôn mồm gọi 'mẫu phi' bán ra ngoài.

"Vậy con sẽ khóc lóc ầm ĩ, quấn lấy mẫu phi để người dẫn con đến."

Khương Ngưng Túy sững sờ đứng một bên suýt chút nữa thì choáng váng, nàng muốn đi ngăn cản tiểu thế tử nhưng đã không còn kịp, chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh, nhìn hai người trước mắt 'trao qua đổi lại' cứ thế tùy tiện đem nàng bán đi. Nhìn thế nào, tiểu thế tử cũng không giống hài tử của Thái tử, trái lại rất hợp với Nhan Y Lam. Khương Ngưng Túy cứ thế suy nghĩ đến, dường như đã có thể nhìn thấy dáng vẻ sau này của tiểu thế tử.

"Tốt." Nhan Y Lam hơi kéo dài âm cuối, ánh mắt nhẹ nhàng lướt đến trên người tiểu thế tử nở nụ cười, không rõ là thật lòng hay giả ý.

"Ngươi trái lại thông mình thức thời hơn nhiều so với phụ vương của mình."

Lời của Nhan Y Lam vào tai Khương Ngưng Túy giống như có ngụ ý khác, tỉ mỉ ngẫm lại liền không khó phát giác sự mỉa mai trong đó. Nhưng tiểu thế tử dĩ nhiên nghe không hiểu, trái lại còn cảm thấy mình nhận được lời khen của Nhan Y Lam, cái đuôi của hắn suýt nữa thì vểnh lên tận trời, hắn tiếp tục truy hỏi:

"Thật sao? Hoàng cô cô, con thật sự thông minh hơn phụ vương?"

Tiểu hài tử vĩnh viễn đều ngây thơ đơn thuần.

Nhan Y Lam đặt ly rượu xuống, nhìn sự mong đợi cùng hưng phấn lóe lên trong mắt tiểu thế tử. Đôi mắt luôn mang yêu dã cùng trêu tức của nàng thoáng hiện một mạt nhu nhuyễn, cười nói:

"Thật."

Nhận được lời khen ngợi từ người có quyền cao chức trọng như Nhan Y Lam, trong lòng tiểu thế tử khỏi phải nói vui vẻ thế nào, hắn hưng phấn cười lên. Khương Ngưng Túy đứng ở một bên nhìn hồi lâu, đột nhiên nhớ đến mẹ nàng đã từng nói, phàm là người đối xử với hài tử luôn ôn nhu tử tế, vậy thì trái tim của người đó nhất định còn tồn tại một phần mềm mại, sẽ không phải là một người lãnh khốc vô tình.

Chỉ là không biết, những lời này dùng trên người quyền khuynh triều dã như Nhan Y Lam có phải cũng sẽ giống như vậy hay không. Có lẽ trong lòng Nhan Y Lam vẫn còn một cấm địa nhu nhuyễn, có lẽ nàng ta cũng không đơn thuần là lãnh khốc vô tình giảo trá như vẻ bề ngoài, có lẽ...nàng ta chung quy cũng bất quá chỉ là một người phàm, không tránh thoát khỏi phiền não tổn thương, trái tim cũng nhất định có một mặt yếu ớt.

Phát giác bản thân bắt đầu nghĩ về những chuyện, những người không quan trọng, Khương Ngưng Túy vội vàng hồi thần, nghiêng đầu nhìn thấy Nhan Y Lam một mình ngồi dưới gốc mai tự rót tự uống, thần tình uể oải, dung mạo bị một loại tịch đạm bao phủ lộ ra chút mùi vị tịch liêu, tựa như thiên địa vạn vật trong thế gian này ở trong mắt nàng bất quá cũng chỉ là những thứ vụn vặt để lấp đi chỗ trống, hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Nhận ra được sự quan sát của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam quay đầu nhìn lại, tịch liêu trong mắt liền được giấu đi thật sâu. Nàng kéo khóe môi, cười cười nhìn người kia, lắc lư ly rượu trong tay.

"Còn chưa chịu đi? Chẳng lẽ là muốn bồi ta nhất túy phương hưu*?"

(*Không say không về.)

Khương Ngưng Túy lập tức mím chặt môi, thần tình đạm nhạt lộ ra một chút kháng cự, vội vã cáo lui, dẫn tiểu thế tử rời đi Phượng Nghi cung.

Rượu trong ly đã lạnh, Nhan Y Lam lại dường như chưa từng phát hiện, im lặng cúi đầu nhẹ nhấp một ngụm, vị đắng hòa cùng hương khí của hoa mai tràn ngập trên đầu lưỡi, nhiễm tiếu ý bên môi cũng trở nên có chút chát.

Nhớ đến thân ảnh vội vàng rời đi của Khương Ngưng Túy lúc nãy, đáy lòng Nhan Y Lam bỗng nhiên buồn cười. Nàng hất đi một nửa ly rượu đã lạnh còn dư lại, nhìn chúng thấm vào trong lớp tuyết thật dày sau đó biến mất không một dấu vết.

Trước kia, nhìn thấy dáng vẻ ôn nhuận nhu nhuyễn của nàng ấy, bản thân luôn muốn dùng mọi cách ái hộ thương tiếc, không muốn nàng ấy ở trong hoàng cung này chịu một chút tổn thương nào. Nhưng hôm nay nhìn thấy nàng ấy, nhìn thấy thái độ lãnh đạm không còn giống như xưa lại không nhịn được muốn trêu chọc nàng ấy, đùa bỡn nàng ấy. Dường như chỉ có khi nàng ấy cũng không thoải mái giống như mình, bản thân mới sẽ không lộ ra cô đơn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mình, ôm lấy những thứ không cách nào nói ra, một mình điêu linh.

- ---

Khương Ngưng Túy rời khỏi Phượng Nghi cung, ôm tiểu thế tử ngồi lên phượng liễn trở về Đông cung.

Phượng liễn dừng ở bên ngoài Thiều Hoa điện. Vừa hạ liễn, Khương Ngưng Túy đã thấy Liễu Hoán Tuyết khoác áo choàng thật dày ra nghênh đón, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi gò má hiện lên chút ửng hồng vì bệnh. Nhìn thấy Khương Ngưng Túy dẫn tiểu thế tử đi đến, đôi mắt giống như vầng trăng khuyết chống đỡ tinh thần cười lên, cúi người hành lễ nghênh đón Khương Ngưng Túy.

"Làm phiền tỷ tỷ." Liễu Hoán Tuyết trước phân phó nãi nương nhanh chóng ôm tiểu thế tử vào điện để tránh cảm lạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Ngưng Túy, nói:

"Hại tỷ tỷ vì ta mà phải đi một chuyến này."

Khương Ngưng Túy nhìn dáng vẻ của Liễu Hoán Tuyết dường như là bệnh không nhẹ. Lúc trước Khương Ngưng Túy vốn dĩ đối với lời giải thích của nàng vẫn có vài phần hoài nghi, hôm nay nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sự nghi ngờ trong lòng cũng vơi đi hơn phân nửa. Khương Ngưng Túy nhàn nhạt cười một tiếng.

"Bất quá chỉ là chuyện nhỏ, Trắc phi không cần đa lễ."

Liễu Hoán Tuyết dùng khăn lụa che lấy miệng ho nhẹ một trận, sau đó gật đầu nói:

"Bên ngoài trời lạnh, tỷ tỷ nên cẩn thận." Nói xong, nàng xoay ngươi muốn phân phó hạ nhân dâng trà cho Khương Ngưng Túy.

"Ta không vào đâu." Khương Ngưng Túy ngăn Liễu Hoán Tuyết.

"Ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, chờ mấy ngày nữa khỏi bệnh rồi chúng ta lại nói tiếp."

Liễu Hoán Tuyết cũng không tiếp tục kiên trì nữa, thấp giọng đáp:

"Ân."

Sau khi cáo biệt Liễu Hoán Tuyết, Khương Ngưng Túy mới vừa bước ra Thiều Hoa điện liền đối diện một thân ảnh bạch y xuất trần đang từ bên kia đi đến.

Trên hành lang dài, nữ tử mặc bạch y tố nhã như tuyết, trong quang cảnh mùa đông như hiện giờ lại càng đặc biệt mờ ảo xuất trần. Nàng thẳng tắp đi đến chỗ Khương Ngưng Túy, đến lúc tới gần, Khương Ngưng Túy mới có thể nhìn thấy rõ dung mạo của người kia. Khuôn mặt tinh trí như họa, một thân bạch y càng làm cho nàng nhìn qua giống như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần, nếu không phải giữa chân mày ẩn giấu một mạt nhuệ khí lãnh liệt, Khương Ngưng Túy quả thật sẽ cho rằng người mình đang nhìn thấy trước mặt bất quá chỉ là mộng cảnh trong tranh.

"Trì hộ vệ."

Thanh Phù dẫn đầu lên tiếng, gọi tên của nữ tử trước mặt.

Vừa dứt lời, Trì Úy đã đi đến trước người Khương Ngưng Túy. Nàng cúi người hành lễ, thanh âm thanh lãnh như ngọc, không mang theo một chút dây dưa.

"Thuộc hạ bái kiến Thái tử phi."

"Đứng lên đi."

Khương Ngưng Túy có chút hiếu kỳ, từ trước đến giờ nghe nói trong cung canh giữ nghiêm mật, hộ vệ nhiều như mây nhưng nữ hộ vệ....nàng trái lại lần đầu nghe thấy, cũng là lần đầu thấy trong nội cung.

Khương Ngưng Túy bất giác nhìn Trì Úy nhiều thêm mấy lần. Đến khi nàng muốn rời đi, đột nhiên lại nghe tiếng của tiểu thế tử vang lên phía sau, tiếp đó là thân ảnh của hắn theo hành lang dài chạy đến chỗ nàng.

Tiểu thế tử thở hồng hộc chạy đến bên người Khương Ngưng Túy, cười khanh khách nói:

"Mẫu phi, con có thứ muốn tặng cho người."

Trì Úy nghe vậy, xoay người đối mặt Khương Ngưng Túy, hành lễ nói:

"Thuộc hạ còn có chuyện quan trọng trong người, xin cáo từ trước."

"Ân."

Khương Ngưng Túy gật đầu, nhìn thân ảnh thanh lệ của Trì Úy dần biến mất trong Thiều Hoa điện, nàng lúc này mới hồi thần nhìn về phía tiểu thế tử, hiếu kỳ hỏi:

"Ngươi tặng cho ta cái gì?"

Tiểu thế tử cố làm ra vẻ huyền bí, trong tay áo xoay xoay một lúc, cuối cùng hắn lấy ra một cây phượng trâm tinh xảo tựa như là hiến bảo đột ngột nhét vào tay Khương Ngưng Túy.

"Làm bừa." Lúc nhìn thấy rõ cây phượng trâm mà tiểu thế tử đưa cho nàng, giống như đúc cây kim phượng giáo châu bộ diêu mà nàng cài mấy ngày trước, Khương Ngưng Túy không khỏi nhíu mày, nhẹ trách tiểu thế tử.

"Ngươi trộm cây trâm của ta lúc nào?"

"Đây không phải là trộm ở chỗ của mẫu phi!" Tiểu thế tử vốn là muốn làm cho Khương Ngưng Túy vui vẻ, không ngờ lại bị mắng. Hắn khịt khịt mũi, bĩu môi, vô cùng không vui nói:

"Cái này là của hoàng cô cô, con vừa tìm được ở chỗ của hoàng cô cô."

- ---

Chuyên mục giới thiệu nhạc:

Tui cảm thấy bài này rất hợp với tình tiết trong chương. Nếu thích mọi người có thể nghe thử ^w^

Tui đã dán bài nhạc ở đầu chương rồi á.

https://www.youtube.com/watch?v=Y5BB2mpTXow

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play