"Vừa rồi bản cung đã cho hoàng thúc cơ hội, tiếc là hoàng thúc vẫn luôn không tin."
Nhan Y Lam nói rất nhẹ, nhưng Mẫn Nam vương chỉ cảm thấy ngực như bị tảng đá nghìn cân đè ép, nặng đến không thở nổi. Hắn mạnh tay vén rèm xe, chỉ thấy Triệu Hàng suất lĩnh một nhánh quân đội tinh nhuệ, sớm đã âm thầm bắt toàn bộ phục binh mà hắn thiết lập, quả thật là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn, hắn bỗng nhiên quay đầu, thấy Nhan Y Lam miễn cưỡng ngồi trong xe, gương mặt đẹp đến quá phận không chút rung động, hắn không khỏi nộ khí bừng bừng, phất ống tay áo.
"Hay, hay cho Trưởng công chúa ngươi! Ngươi lại đem bản thân làm mồi, bày một hiểm cục như thế, ta trước đó còn đang suy đoán, lúc ngươi xuất cung có hơn mười ám vệ đi theo, sao thời khắc mấu chốt lại mất tung ảnh, thì ra mọi thứ đều đã được ngươi tính toán hết, vì để ta cho rằng bản thân ngươi bị thương mệt mỏi đào mệnh, cố ý khiến cho ta thiếu cảnh giác, rơi vào ván cờ của ngươi. Chỉ trách ta ban đầu có mắt như mù, dưỡng hổ vi hoạn, hiện giờ rơi vào tay của ngươi, ta không còn gì để nói."
Đối mặt với sự lên án của Mẫn Nam vương, Nhan Y Lam bất vi sở động, nàng khẽ nâng mắt, nhẹ giọng nói:
"Những lời bản cung vừa nói đều là thật tâm, trước đây hoàng thúc có ân với bản cung cùng Thái tử, bản cung quả thực vẫn luôn ghi tạc trong lòng, nếu hôm nay hoàng thúc chưa từng âm thầm cấu kết với Ngô vương, mưu đồ soán vị, bản cung có thể không truy cứu các hành động ác bá của hoàng thúc mấy năm nay ở ngoài cung, thậm chí có thể để ngươi an hưởng tuổi già, hoàng thúc vốn nên có lựa chọn tốt hơn."
Mẫn Nam vương toàn thân nhịn không được mà phát lạnh, vì che giấu sự thất kinh của mình, hắn cười ha hả, chỉ vào Nhan Y Lam quát lên:
"Chuyện đến bây giờ, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin lời ngươi sao? Mấy năm nay ngươi cố ý giả vờ bất hòa cùng Thái tử, bí mật quan sát các thế lực kết đảng trong triều, từ sau chuyện của Lục hoàng tử, các thế lực phân cư trong triều đã sớm bị ngươi diệt trừ hầu như không còn, ta bất quá chọn hạ thủ trước một bước, mưu tính đường sống cho bản thân mà thôi."
"Đại Nhan đến tận lúc này cũng không phải thiên hạ của một mình bản cung, nếu hoàng thúc đã được hưởng vinh hoa phú quý, sao không bình bình tịnh tịnh mà an hưởng quãng đời còn lại." Nhan Y Lam bỗng nhiên nâng mắt, hàn liệt bức người, nàng chậm rãi nói rõ:
"Huống hồ, trước đây lúc bản cung chấp chưởng Đại Nhan, thế lực đơn bạc, lại bất quá chỉ là nhất giới nữ lưu khó thành đại sự trong mắt hoàng thúc, hoàng thúc muốn phủ nhận, ngươi khi đó ủng hộ ta thượng vị không phải có mưu đồ khác sao?"
Mẫn Nam vương thần sắc đại biến, hắn trừng mắt nhìn Nhan Y Lam, trong mắt dường như có lửa giận hừng hực đang thiêu đốt, nhưng không cách nào phủ nhận lời nàng.
Hoàn toàn chính xác, trước đây giữa Nhan Y Lam cùng Ngô vương, Mẫn Nam vương sở dĩ lựa chọn nàng, bất quá là bởi vì nhìn nàng tuổi tác còn trẻ, lại là một nữ tử, sau này nhất định chuyện lớn nhỏ trong triều đều sẽ ỷ lại vào hắn, hắn bất quá là lựa chọn một con rối mà hắn tự cho là có thể khống chế, nhờ vào đó đạt đươc dã tâm độc tài triều chính. Tiếc là, hắn thiên tính vạn tính, chỉ không tính được Nhan Y Lam lại có lòng dạ thâm sâu cùng sáng suốt như thế, trừ nịnh thần, túc triều chính, thiết huyết thủ đoạn không thua bất luận nhất đại quân vương nào, hắn từng bước bị Nhan Y Lam loại bỏ khỏi việc chính sự, đến sau cùng, vì tự bảo vệ vài phần thể diện cuối, hắn chủ động thỉnh lệnh tạ quyền quy phủ, biểu hiện không thể tham sự vào việc trong triều.
Thấy Mẫn Nam vương trầm mặc, Nhan Y Lam cười nhạt.
"Bản cung từng nói, bất luận ai muốn mệnh của bản cung, cũng phải xem bản lĩnh của hắn, đã có can đảm nhảy vào vũng bùn này, hoàng thúc nên có chuẩn bị đầu một nơi thân một nẻo."
"Người người trên đời đều biết, trước đây phụ tá Trưởng công chúa đăng vương vị, trên danh sách công danh, tên ta phải viết đầu tiên." Âm thầm làm bản thân tỉnh táo lại, Mẫn Nam vương nhìn Nhan Y Lam, lành lạnh cười.
"Trưởng công chúa nếu giết ta ở đây, ngày mai toàn bộ bách tính Nhan Quốc đều sẽ biết Trưởng công chúa vong ân phụ nghĩa, không niệm thân tình hoàng thất."
Nhan Y Lam cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt phượng sắc bén như đao phong lạnh lùng nhìn Mẫn Nam vương, lát sau, nàng bật cười.
"Hoàng thúc mấy năm nay tùy ý vơ vét của cải, bách tính oán than khắp nơi, bản cung nhớ đến ân phụ tá năm đó của hoàng thúc, có nhiều bao dung, nhưng nếu hoàng thúc không biết thu liễm, trái lại càng làm chuyện thêm trầm trọng, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, bản cung chỉ có thể nhịn đau định tội."
Lời nói không mang chút tình cảm, Mẫn Nam vương đứng không vững nữa, hắn to giọng quát mắng:
"Thì ra mấy năm nay ngươi vẫn luôn tính toán ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Mẫn Nam vương đột nhiên nổi loạn, Nhan Y Lam chỉ cảm thấy trước mặt có một cổ chưởng phong lãnh liệt đánh đến, một đạo hàn quang từ đỉnh đầu bức ra, khoảng khắc điện quang hỏa thạch, Nhan Y Lam bản năng nghiêng người đón lấy thế tiến công kia, tay trái chế trụ cổ tay cầm chủy thủ của đối phương, bẻ ngược về trước, Mẫn Nam vương bị đau lập tức buông ra, chủy thủ vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, sau đó rơi vào tay Nhan Y Lam. Trở tay cầm lấy chuôi đao, Nhan Y Lam đứng dậy đặt nó trên cổ Mẫn Nam vương, thân đao ánh ra đôi mắt lạnh lùng của Nhan Y Lam, ngay cả lời nói cũng trở nên khát máu.
"Nếu hoàng thúc còn không biết thức thời, đừng trách bản cung không niệm tình xưa, xử hoàng thúc tội chém cả nhà, tịch biên gia sản, cũng tránh để hoàng thúc quá mức cô đơn trên đường hoàng tuyền."
Mẫn Nam vương chấn động, ánh sáng trong mắt lúc này đã tắt hẳn, hắn từ bỏ chống cự, mặt xám như tro tàn, giống như con thú bị nhốt lại chỉ có thể thúc thủ chịu trói, hắn suy sụp nói:
"Ai làm người đó chịu, Dương nhi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, là vương đệ của Trưởng công chúa, ta chỉ hi vọng Trưởng công chúa có thể niệm thân tình, tha chết cho hắn."
"Vương đệ?" Nhan Y Lam cúi đầu lặp lại lời Mẫn Nam vương, vén rèm xuống ngựa, nàng quay đầu nhìn Mẫn Nam vương, thờ ơ tuyệt tình cười.
"Đáng tiếc ở trong lòng bản cung, chỉ có một người đệ đệ là Thái tử."
Dứt lời, Nhan Y Lam cũng không nhìn đau đớn lóe lên trong mắt Mẫn Nam vương, nàng chậm rãi thả xuống rèm xe, đi đến phía Triệu Hàng, chân vừa nhắc, liền nghe được thanh âm giãy dụa của Mẫn Nam vương trong xe ngựa vang lên, hắn cấp thiết đi ra vén rèm xe, không chịu từ bỏ hi vọng mà nhìn thân ảnh Nhan Y Lam, đỏ mắt chỉ trích:
"Tất cả những chuyện Trưởng công chúa làm hôm nay, quả thật là vong ân bội nghĩa, một ngày nào đó nhất định sẽ gặp báo ứng!"
"Hoàng thúc có biết, bản cung cũng muốn làm một quân vương tốt có thể an thiên hạ, lại có máu có thịt." Vết thương trên vai vốn đau nhức vô cùng, lúc này tựa hồ cũng bắt đầu hô ứng tình cảm trong lòng nàng mà càng phát đau, nàng nghiêng đầu, hướng về phía xe ngựa, mỉm cười.
"Nhưng vì Đại Nhan, cuối cùng là không có biện pháp lưỡng toàn."
Huống hồ, từ sau khi Nhan vương băng hà, Nhan Y Lam thân làm Trưởng công chúa chấp chưởng Nhan Quốc mấy năm nay, cơ hồ có lẽ đã không nghĩ ra được, rốt cuộc sẽ còn có báo ứng gì, có thể tàn nhẫn hơn tất cả những chuyện nàng đã trải qua.
Thấy Nhan Y Lam chậm rãi đi đến, bạch y trên người nhiễm một mảnh lớn máu tươi, Triệu Hàng cả kinh, vội vã muốn xuống ngựa kiểm tra. Nhưng Nhan Y Lam chỉ chậm rãi lắc đầu, dùng ánh mắt chỉ thị cho hắn, Triệu Hàng ngầm hiểu, lập tức nâng tay lên, vô số mũi tên nhất tề ngắm vào xe ngựa, chỉ nghe Triệu Hàng phát lệnh, hơn mười nhánh mũi tên như sao rơi phá không mà đến, mạnh mẽ ghim vào xe ngựa, Mẫn Nam vương dù chấp cánh cũng khó thoát.
Nơi chân trời vầng minh nguyệt thanh lãnh sáng ngời, Nhan Y Lam bất giác che mắt, ánh quang bàn bạc tuy đạm nhưng cũng lóe mắt, trong nhất thời dường như muốn đâm đau mắt nàng. Giữa thiên địa dường như thoáng chốc chỉ còn lại một mảnh bao la, Nhan Y Lam dù mở hai mắt cũng chỉ nhìn thấy một đoàn hôn ám, con đường dưới chân giống như xoay tròn theo.
Cơn đau quanh thân bắt đầu kêu gào, thân hình tự nhiên cũng trở nên chậm chạp, con người càng ở lúc mệt mỏi trầm trọng, càng sẽ nhớ chút chuyện như có như không. Hiện giờ trong đầu Nhan Y Lam không khỏi nghĩ đến một người một việc, nàng thật sự hiếu kỳ, lúc này đây Khương Ngưng Túy có thể thành thật nghe lời của mình hay không, hay là chỉ coi những gì mình căn dặn như gió thoảng bên tai.
Nàng lại có chút....muốn đến gặp nàng ấy.
"Hoàng tỷ."
Ý thức lúc thanh lúc đục, Nhan Y Lam đột nhiên nghe được tiếng gọi quen thuộc, giương mắt nhìn, chỉ thấy Thái tử mang theo một đám binh mã, cấp thiết ra roi hướng đến chỗ mình.
"Hoàng tỷ." Ban đầu vừa nhìn đến bạch y trên người Nhan Y Lam đều bị máu tươi nhiễm đỏ, Nhan Quân Nghiêu thân hình đột nhiên bất ổn, hầu như từ trên ngựa nhảy xuống, đi nhanh đến bên cạnh Nhan Y Lam.
"Nhanh, nhanh hộ tống Trưởng công chúa hồi cung!"
Nhan Y Lam gương mặt tái nhợt, tóc dài bị mồ hôi thấm ướt dính phía sau cổ, bờ môi không chút huyết sắc giật giật, lên tiếng cũng là một câu trách cứ bất đắc dĩ.
"Ngươi đến làm gì?"
"Nghe cung nhân nói hoàng tỷ một đêm không về, ta thật sự lo lắng, cho nên..."
Thân hình hơi lảo đảo, Nhan Y Lam không có cách với Nhan Quân Nghiêu, ngực đau đến sắp nứt, nàng chỉ phải từ từ nhắm hai mắt, nói nhỏ:
"Nếu ngươi xuất cung, trong cung lúc này ai tới chủ trì đại cục...? Ngươi muốn cho Ngô vương làm thay ngươi, hay là Mẫn Nam vương?"
Cảm giác được sức lực của Nhan Y Lam từng chút từng chút mài mòn, Nhan Quân Nghiêu lòng chợt lạnh, hắn vội vươn tay đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng, lo lắng nói:
"Trong cung ta sớm đã nghiêm mật an bài, không chút sơ hở, chỉ là ta thật sự lo lắng an nguy của hoàng tỷ, cho nên mới phải hành sự lỗ mãng."
"Mà thôi, nếu đã đến, có mấy chuyện ngươi phải chắc chắn nhớ kỹ." Nhan Y Lam hơi dừng lại, nàng thấp giọng ho khan một tiếng, gằn từng chữ:
"Một, phong tỏa tin tức Mẫn Nam vương đã bị xử quyết tại chỗ, nghìn vạn lần không được kinh động Ngô vương. Hai, bản cung muốn ngươi mang tin tức ta bị thương nặng truyền khắp kinh thành, tốt nhất phải huyên náo đến mọi người đều biết. Ba, thay bản cung....mang Ngưng Túy về..."
Nhan Quân Nghiêu ghé sát vào người Nhan Y Lam, liên tục gật đầu, đến tận câu nói sau cùng, hắn mới nghe ra hơi thở mong manh suy yếu của Nhan Y Lam, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, trong lòng mờ hồ nảy lên dự cảm bất thường.
"Giang sơn Đại Nhan này, những chuyện bản cung có thể làm cho ngươi...đều đã làm rồi. Từ nay về sau....e là phải tự Thái tử học gánh vác..." Lời của Nhan Y Lam đột nhiên gián đoạn, khóe miệng thấm chút tơ máu, nàng theo bản năng che lại, nhưng đau đớn sau lưng hầu như đã mài mòn chút thanh minh cuối cùng của nàng, trước mắt một mảnh sương mù, nàng đã khó có thể tiếp tục chống đỡ.
"Bản cung thật sự...có chút mệt rồi...."
Nhan Quân Nghiêu vòng tay ôm lấy Nhan Y Lam vào ngực, cảm giác được hoàng tỷ của mình khí lực đang dần yếu đi, lòng hắn đau sót, cuống quýt lên tiếng:
"Hoàng tỷ không thể ngủ."
Tầm mắt ngày càng khó có thể tập trung, một điểm sáng còn lại trong mắt chiếu ra sắc xanh nơi chân trời, mơ hồ trở thành một mạt lam sắc xa đến không thể chạm vào. Khép lại hai mắt, một khắc cuối cùng khi ý thức trôi đi, bên tai Nhan Y Lam bất giác nhớ đến một giọng nói thanh lãnh lại lưu luyến.
"Nhan Y Lam, người như ngươi, lãnh mạc vô tình như thế, làm sao có thể khiến người ta cùng ngươi bạch đầu giai lão...."
...
Có lẽ thật sự là không thể, cho nên ông trời đã định phải phạt ta, rời đi trước ngươi một bước.
Có lẽ như vậy....cũng tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT