Nụ cười này của Nhan Y Lam suýt nữa đã câu mất cả hồn của quan sai.

Đôi mắt càn rỡ của hắn đảo quanh trên người nàng, nước miếng cũng sắp chảy ra.

"Tiểu thư dáng vẻ tốt như vậy, nhất định không phải cô nương nhà tầm thường."

"Quan gia quả thật có ánh mắt tốt." Nhan Y Lam lại hơi nghiêng người, mị nhãn khẽ nhướng.

"Gia phụ theo mua bán, hai năm trước mới đến kinh thành, chỉ là trong nhà quản giáo quá mức nghiêm khắc, khó có được xuất môn một chuyến, không ngờ lại trùng hợp gặp được quan gia ở đây, quan gia nói xem, có phải là duyên phận không?"

Ánh mắt của quan sai như dính vào trên mặt Nhan Y Lam, vốn dĩ nghe không tập trung, huống hồ lời của Nhan Y Lam rõ ràng là thầm trêu chọc hắn, thiếu điều không đem tim hắn vắt ra nước. Nghe vậy, quan sai liên tục gật đầu.

"Đúng đúng đúng, tiểu thư nói rất đúng."

Nhan Y Lam nếu đã có ý định xuất mị hoặc sẽ có bao nhiêu câu người, người bên ngoài không biết nhưng Khương Ngưng Túy lại rất rõ ràng, cho nên lúc này nhìn nhất cử nhất động của Nhan Y Lam, lại nghiêng đầu lạnh lùng nhìn quan sai, bất giác sinh ra vài phần đồng tình.

Tuy rằng Nhan Y Lam trời sinh có một túi da yêu diễm, thế nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tiêu thụ nổi, giống như hoa hồng có gai, nếu ai muốn hái về thưởng thức, thường phải trả giá đại giới xuất huyết.

Nhan Y Lam người này, bất luận người nào muốn có được nàng, nhất định phải tự thương ba phần.

Tự mình rót một chén rượu cho quan sai, Nhan Y Lam một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ta cùng gia phụ mới đến kinh thành, còn không hiểu được quy củ nơi đây, không biết quan gia ở đây thu tiền thương gia, là phụng ý chỉ trong cung?"

Quan gia tuy là bị sắc đẹp mê mụi đầu óc, nhưng tâm tư vẫn là cẩn thận, hắn nghe được câu hỏi của Nhan Y Lam, chỉ hàm hồ cười cười.

"Ở kinh thành này, có một số việc cũng không phải người trong cung có quyền lực làm chủ."

"Ah?" Mắt thấy quan sai ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong chén, Nhan Y Lam lại lười biếng cười thay hắn rót đầy.

"Nghe ý của quan gia là có người khác rồi? Nhưng kinh thành này cũng không thiếu người có quyền thế, nhưng dám can đảm một tay che trời như vậy cũng không nhiều."

Vài chén rượu vào bụng, quan sai cũng có chút say, phòng giới trong lòng cũng dần đặt xuống, hắn nghe vậy, ưỡn ngực nói:

"Vậy tiểu thư đến kinh thành mấy năm, có nghe nói đến Mẫn Nam vương."

Mẫn Nam vương?

Khương Ngưng Túy hơi nhíu mày, tầm mắt của nàng không tự chủ liếc nhìn Nhan Y Lam, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất tường.

Đối với người này, Khương Ngưng Túy cũng có chút nghe danh.

Nghe nói trước đây Nhan Y Lam tuy có thể bước lên hoàng vị, công lao của hoàng thúc Mẫn Nam vương không thể thiếu, lúc đó trên dưới triều đình ủng hộ lập Ngô vương lên ngôi, Nhan Y Lam mới đăng cơ cản trở trùng điệp, nếu không có Mẫn Nam vương ở bên cạnh phụ tá, Nhan Y Lam sợ là cũng khó mà đi đến hôm nay. Hơn một năm trước Mẫn Nam vương ốm nhẹ, đột nhiên hướng Nhan Y Lam từ quan, thương cảm Mẫn Nam vương tuổi tác cao, cho nên Nhan Y Lam đặc biệt miễn sự vụ lớn nhỏ cho hắn, ân chuẩn hắn trở về vương phủ ở ngoại ô kinh thành di dưỡng thiên niên.

Chỉ là không nghĩ đến, hơn một năm nay, hắn tuy ở vùng ngoại ô nhưng thế lực phân bố trong cung lại không chút suy yếu.

"Tự nhiên là biết." Nhan Y Lam cười nói.

"Nghe nói Trưởng công chúa có thể đăng cơ, công lao của Mẫn Nam vương vô cùng vĩ đại."

Lại thêm một chén rượu vào bụng, mấy tên quan sai đó đều như máy hát, cái gì cũng phun ra.

"Trưởng công chúa cái gì, nếu không có Mẫn Nam vương của chúng ta giúp đỡ, Trưởng công chúacó là cái thá gì? Không ngại nói cho tiểu thư, trong kinh thành này, vương gia chúng ta muốn làm gì, đừng nói là Trưởng công chúa, cho dù là tiên vương cũng không dám ngăn cản!"

Khương Ngưng Túy chung quy luôn yên tĩnh không nói, cho đến giờ phút này, nàng mới làm như bất thình lình bị sặc, đặt chén rượu trong tay xuống, ho nhẹ, ánh mắt nhìn Nhan Y Lam lại bao hàm ý nhạo báng.

Trong cung đã nhìn quen dáng vẻ một mực tôn kính lúc mọi người nhìn Nhan Y Lam, bây giờ nghe được có người không biết sống chết ngay trước mặt cười nhạo nàng, mặc kệ trong đó có bao nhiêu tính chân thực, chỉ là nghe thôi, Khương Ngưng Túy đã cảm thấy thực mới mẻ lại đặc biệt thống khoái.

Đem ý tứ trong mắt Khương Ngưng Túy nhìn hết, Nhan Y Lam không giận mà còn cười, nàng vẫn thưởng thức rượu, chậm rãi nói:

"Bản cung cũng không biết, vương thúc có bản lĩnh lớn như vậy."

Lời nói rất nhẹ, đại để chỉ có ba người bọn họ nghe được, đáng tiếc quan sai bị Nhan Y Lam chuốc cả một bầu rượu lớn, sớm đã có chút không tỉnh táo, cho nên tự nhiên không thể nghe hiểu lời của Nhan Y Lam. Thấy Nhan Y Lam đột nhiên ngồi thẳng người, hắn vẫn không biết sống chết nghiêng người đến gần nàng, tựa như chỉ cần ngửi hương khí tản ra trên người nàng, hồn cũng đã bị câu đi hơn nửa.

"Đó là đương nhiên, vương gia chúng ta năm đó có ân phụ tá đối với Trưởng công chúa cùng Thái tử, trước đến nay ở trong cung luôn nhất ngôn cửu đỉnh." Quan sai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một đôi mắt đầy háo sắc nhìn chăm chăm Nhan Y Lam, không chỉ có thân thể càng tiến gần, tay cũng bất giác hướng đến thắt lưng nàng.

Mắt thấy tay của quan sai đang có ý không quy củ, đôi mắt luôn đạm mạc Khương Ngưng Túy mơ hồ hiện lên lãnh ý, mâu sắc hơi trầm xuống. Vốn định mở miệng ngăn chặn, lại tựa hồ nhận ra gì đó, cuối cùng cười từ bỏ.

"Nhất ngôn cửu đỉnh?" Tinh tế nhẩm lại câu nói của quan sai, ánh mắt Nhan Y Lam thoáng chốc lãnh liệt như băng, một lúc lâu sau mới bật cười.

"Đáng tiếc thiên hạ này còn chưa tới phiên hoàng thúc làm chủ."

Quan sai vẫn bị vẻ ngoài yêu dã của Nhan Y Lam mê hoặc, không ngờ lúc này thấy dáng vẻ sắc bén của nàng, nhất thời bị chấn nhiếp, tay vẫn vươn đến trên người Nhan Y Lam, quên thu hồi.

Tiếu ý đột nhiên thu liễm, chỉ nghe quan sai kêu thảm một tiếng, Nhan Y Lam chẳng biết lúc nào đã rút ra chiếc đũa gõ trong lon gỗ trên bàn, tóm lấy bàn tay mang ý đồ bất chính của hắn trên không trung, động tác nhanh như thiểm điện, đến lúc mọi người kịp phản ứng, đôi đũa đã xuyên qua lòng bàn tay hắn, đóng dính trên bàn.

Biến cố đến quá nhanh, mấy tên quan sai phía sau khi phát hiện bất thường liền vội vã rút dao muốn chạy đến, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn đám người đó, quát lạnh:

"Ai dám làm càn!"

Thanh âm không lớn, lại lộ ra mệnh lệnh lạnh băng, khiến vài tên quan sai trong chốc lát suy đoán không ra thân phận của nàng, chỉ có thể rút đao thủ tại cửa đề phòng, không thể thả các nàng rời đi, lại không dám quá mức lỗ mãng, lo lắng các nàng thật sự là đại nhân vật khó lường. Chậm rãi đứng lên, Khương Ngưng Túy đi về hướng đám quan binh kia, lúc đi ngang qua Nhan Y Lam, nàng đột nhiên nở nụ cười, cũng là vô cùng lạnh.

"Nhẫn không được thì quên đi, không cần miễn cưỡng."

Nhan Y Lam vốn vẫn còn nhẫn nại cảm giác ghét bỏ trong ngực, hiện giờ nghe được lời Khương Ngưng Túy, hàn quan trong mắt thoáng chốc như ngựa thoát cương, lướt qua một tia tiếu ý khát máu.

Tiếng tên quan sai phía sau cầu xin tha thứ lọt vào tai, Khương Ngưng Túy vờ như không nghe thấy, nàng đi đến trước mặt mấy tên quan sai đang cầm đao, nghiêng đầu gọi Bích Diên nghe tin chạy đến ngoài cửa, lấy một tấm lệnh bài từ trong tay nàng, giao cho một tên quan sai trong đó.

"Chuyển cáo Mẫn Nam vương, chủ tử chúng ta ngày khác chắc chắn đăng môn bái phỏng." Khương Ngưng Túy nhàn nhạt cười, giữa mi mục mang theo uy nghi.

"Còn có, chủ tử chúng ta lần này bí mật xuất cung, không quá hy vọng quá nhiều người biết, các ngươi rõ chưa?"

Mấy tên quan sai nhất thời dường như còn không hiểu rõ ý trong lời Khương Ngưng Túy, bọn họ hai mặt nhìn nhau, đến tận khi cúi đầu nhìn hai chữ 'Phượng Nghi' khắc trên lệnh bài, bọn họ mới tỉnh cơn mơ, sắc mặt chuyển thành trắng bệch, muốn quỳ lạy, lại nhớ đến lời lúc nãy của Khương Ngưng Túy, chỉ có thể ý vị gật đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lấp miệng mấy tên quan sai xong, Khương Ngưng Túy đi thẳng ra ngoài tửu quán cùng Bích Diên chờ chốc lát, mới thấy thân ảnh Nhan Y Lam đi ra.

"Giải hận rồi?" Đưa cho Nhan Y Lam một tấm khăn gấm sạch sẽ, Khương Ngưng Túy nhẹ giọng hỏi.

Không tiếp lấy tấm khăn kia, Nhan Y Lam cầm tay Khương Ngưng Túy, nói:

"Ta nghĩ là ngươi sẽ ngăn ta."

"Tại sao phải ngăn ngươi?" Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, cười thản nhiên.

"Chuyện Trưởng công chúa làm, chính là chuyện ta muốn."

Câu trả lời này khiến Nhan Y Lam cười khẽ, nàng nắm tay Khương Ngưng Túy đi về, dọc đường cả hai đều không nói thêm gì, đến khi ngồi vào xe ngựa, Nhan Y Lam lúc này mới hỏi:

"Đang suy nghĩ gì?"

Ngước mắt nhìn Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy cười nói:

"Ta đang suy nghĩ, thì ra Trưởng công chúa cũng không phải thật tâm muốn cùng ta dạo phố."

Lời này cũng không mang bao nhiêu ý trách cứ, nếu thật muốn nói, bất quá là chút trêu chọc mà thôi. Nhan Y Lam nhịn không được vươn tay điểm nhẹ lên trán Khương Ngưng Túy.

"Ai nói?"

Đẩy tay Nhan Y Lam ra, Khương Ngưng Túy nói:

"Mẫn Nam vương mấy năm nay trắng trợn thu gom tiền Trưởng công chúa không phải không biết, vì sao lại muốn nhắc lại chuyện xưa lúc này?"

"Đôi khi, nếu muốn trừ sạch một số người, cần phải có lý do." Nhan Y Lam bỗng nhiên bật cười, đôi mắt đen láy đột nhiên phát sáng thần kỳ.

"Mà lý do này, bây giờ dùng, vừa đúng thời cơ."

Khương Ngưng Túy hơi ngẩng ra, nàng bình tĩnh nhìn Nhan Y Lam, từng chữ nói rõ:

"Trưởng công chúa muốn trừ bỏ Mẫn Nam vương?"

Tựa vào xe ngựa, Nhan Y Lam có chút lười biếng, ánh mắt lại hàm chứa sát ý thấu xương, nàng cười nói:

"Ta lần này xao sơn chấn hổ, nếu như hắn biết thu liễm, ta vẫn sẽ cố kỵ ân tình năm đó, sẽ không đuổi tận giết tuyệt với hắn."

Lý do chân chính khiến Nhan Y Lam tức giận, muốn loại trừ để thống khoái vị vương thúc này nhất định không phải chỉ đơn giản vì hắn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bách tính, nhưng thấy nàng có vẻ mệt mỏi, dường như không muốn nói nhiều, Khương Ngưng Túy cũng hợp thời không hỏi lại. Mặc dù không nói gì, nhưng đáy lòng chung quy có chút lo lắng, rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, nàng thanh âm bình bình nói:

"Xem ra trong cung lại có một tràng tinh phong huyết vũ rồi."

"Bất luận thế nào, ta đều sẽ bảo hộ ngươi bình an." Xe ngựa lúc này đã lững thững ngừng lại, vén rèm nhìn thì ra đã đến phủ Tướng Quân phủ.

"Ngươi tạm thời ở ngoài cung chờ ta, chờ khi trong cung thái bình, ta sẽ đón ngươi trở về."

Đối với sự an bài của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy cũng không tình nguyện, thế nhưng nàng chung quy không phản bác, vẫn theo lời Nhan Y Lam mà xuống xe, đứng bên ngoài cửa xe ngựa, nàng hỏi:

"Trưởng công chúa muốn hồi cung rồi sao?"

Cách cửa sổ xe dùng đầu ngón tay vuốt ve gương mặt Khương Ngưng Túy, sườn mặt của Nhan Y Lam ẩn trong xe ngựa, chỉ nghe nàng khẽ cười một tiếng.

"A, trước khi hồi cung, ta còn muốn đi đến một chỗ trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play