Lời của Nhan Y Lam không khác nào là đang biết rõ còn cố hỏi.

Khương Ngưng Túy căn bản không có quyền phản đối, huống hồ, sau khi nghe được câu trả lời của Nhan Y Lam, Chân thị đã đích thân phân phó quản gia đi thu xếp chuẩn bị.

Nhìn dáng vẻ bận ngoài vội trong của Chân thị, Khương Ngưng Túy quay đầu liếc nhìn Nhan Y Lam ngồi ở chủ vị chỉ cười mà không nói, nhất thời đoán không ra trong lòng nàng lại đang có ý xấu gì.

Chuẩn bị xong tất cả, Chân thị lại ngồi xuống, bà nhìn Nhan Y Lam, gương mặt đoan nhã muốn nói lại thôi, do dự mãi, cuối cùng mới mở miệng:

"Thần phụ có mấy lời muốn nói, không biết Trưởng công chúa có nguyện ý lắng nghe hay không?"

Ngữ khí của Chân thị vừa chần chờ, lại trầm định, không chỉ là Khương Ngưng Túy, ngay cả Nhan Y Lam cũng bất giác hơi nghiêm mặt, gật đầu đáp:

"Phu nhân mời nói."

Được Nhan Y Lam cho phép, Chân thị lại không vội mở miệng mà chỉ quay đầu căn dặn:

"Ngưng nhi, Trưởng công chúa khó có được lưu lại một đêm. Quản gia làm việc chung quy khiến ta lo lắng, con thay ta trông coi cho kỹ, đừng chậm trễ." Đây rõ ràng là đang muốn để Khương Ngưng Túy rời đi.

Khương Ngưng Túy nghe được, trong lòng hiểu rõ, nàng đứng lên đáp:

"Nữ nhi hiểu." Nàng xoay người rời đi, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Nhan Y Lam.

"Có mấy lời, thần phụ chôn dưới đáy lòng đã rất nhiều năm, vẫn không có cơ hội trò chuyện cùng Trưởng công chúa, Sơ Ảnh năm đó..."

Khương Ngưng Túy chậm rãi khép cửa, ngăn cách đoạn đối thoại bên trong, không tiếp tục nghe nữa, cũng không muốn nhìn nhiều. Bất luận trên mặt Nhan Y Lam xuất hiện biểu tình gì, cũng đều là thứ nàng không muốn thấy.

Ở trong phủ mấy ngày nay, Khương Ngưng Túy cũng nghe thấy ít nhiều sự vụ lớn nhỏ trong Khương gia, biết được quản gia đã ở trong phủ nhiều năm, cơ hồ là nhìn hai tỷ muội Khương Ngưng Túy lớn lên, cho nên làm chuyện gì cũng đều chu đáo nhanh chóng hơn Khương Ngưng Túy, cũng không có gì cần nàng đến xem.

Đến tận khi quản gia bố trí xong tất cả, đi đến hỏi ý kiến Khương Ngưng Túy, nàng mới thấy sắc trời bên ngoài đã âm trầm, cặn dặn nói:

"Vào thu rồi, ban đêm lạnh, Trưởng công chúa xuất cung ăn mặc đơn bạc, thỉnh cầu quản gia đổi tấm chăn trên giường dày hơn chút."

"Vâng." Quản gia liên tục gật đầu, sau đó cười nói:

"Thái tử phi có lòng."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, quản gia nói xong liền ấn theo phân phó của Khương Ngưng Túy mà chuẩn bị, Khương Ngưng Túy vẫn đứng tại chỗ ngây người hồi lâu, trên mặt hơi nóng. Giờ khắc này, Khương Ngưng Túy lại cảm thấy có chút may mắn Nhan Y Lam không ở đây, nếu lời này để nàng ấy nghe được, không chừng nàng ấy lại cười nhạo mình thế nào.

Đợi sau khi quản gia lại bố trí thỏa đáng, Khương Ngưng Túy phái đi tất cả hạ nhân cùng quản gia trong tiểu viện, một mình đứng ngây người dưới trăng.

Sen trong hồ ở tiểu viện đã sớm héo, gió đêm xào xạc, ánh trăng thanh lãnh soi chiếu xuống mặt nước lăn tăn, Khương Ngưng Túy cúi đầu, nhìn thân ảnh của chính mình lay động trong nước, cơn gió thổi qua, hình ảnh của nàng càng trở nên chập chờn mơ hồ.

Lúc Nhan Y Lam đi đến tiểu viện, thấy bóng lưng đứng bên bờ hồ xuất thần của nàng. Sườn mặt không chút tì vết, bạch y phản chiếu ánh trăng lạnh lạnh, quanh thân tựa hồ cũng lộ ra một cỗ khí tức đạm bạc xa cách, chung quy khiến người khác có loại cảm giác lãnh mạc thanh cao.

Thân thể đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, Khương Ngưng Túy kinh ngạc hoàn hồn, bản năng vươn tay muốn tránh khỏi đôi tay đang ôm nàng.

"Ngưng Túy."

Nhan Y Lam cúi đầu che ở bên tai Khương Ngưng Túy, thanh âm rất trầm, cũng rất nhẹ, giống như đôi tay đa tình đang khay gảy lòng nàng, nhiễu đến cả trái tim Khương Ngưng Túy đều bắt đầu run rẩy.

Hai tay muốn đẩy người kia ra, vừa nâng lên lại hạ xuống, Khương Ngưng Túy hơi cúi đầu, nàng cắn môi chế trụ trái tim đang đập loạn như ma của mình, lãnh tĩnh nói:

"Đây là Tướng Quân phủ, Trưởng công chúa không nên quá tùy ý làm bừa."

"Đêm cũng đã khuya rồi." Nhan Y Lam cọ má vuốt ve mái tóc có chút lạnh của Khương Ngưng Túy, sủng nịch cười.

"Tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta."

Lời này thật khiến người suy nghĩ ám muội, lại qua giọng nói trời sinh gợi cảm của Nhan Y Lam, thật sự vô ý cũng có thể phiến tình hơn mấy phân.

Đáng tiếc Khương Ngưng Túy lại cứ không ăn nổi bộ dáng này của Nhan Y Lam, nàng đối với những lời này không chút động lòng, bất động thanh sắc chuyển trọng tâm câu chuyện.

"Trưởng công chúa sao lại trở về nhanh như vậy?" Lời vừa ra, Khương Ngưng Túy cũng có chút hối hận.

Đôi khi, ngươi càng muốn giả vờ bản thân không để tâm, kết quả sẽ càng ở ngôn hành cử chỉ mà bán đứng chính mình. Khương Ngưng Túy chính là ví dụ tốt nhất. Rõ ràng không muốn nghĩ về cuộc nói chuyện của Chân thị và Nhan Y Lam, nhưng thực sự kết quả luôn không như mong muốn.

"Toàn bộ suy nghĩ đều là người, khiến ta một chút biện pháp cũng không có." Ngữ khí nghe như là oán giận, lại như đang làm nũng, mang theo một chút ảo não, từ miệng Nhan Y Lam xuất ra, dĩ nhiên không có nửa điểm không ổn.

"Ngưng Túy, đây đều là lỗi của ngươi."

Những lời này tuy là thật, nhưng lại cũng không phải toàn bộ, Khương Ngưng Túy hiểu rõ, cũng không có ý truy căn cứu để. Có lẽ vì dáng vẻ của Nhan Y Lam trước mắt, Khương Ngưng Túy chưa từng được thấy qua, đáy lòng nàng có chút thích Nhan Y Lam như vậy, liền cũng dung túng sự cố ý giấu diếm của nàng.

Bất giác cong khóe môi, Khương Ngưng Túy dùng một ngữ điệu ôn nhu mà bản thân nàng cũng không nhận ra, nói:

"Trưởng công chúa có phải có chút không nói lý hay không?"

Đối mặt với sự châm biếm của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam chỉ cúi đầu chôn ở trên vai nàng cười khẽ, nàng tự tay ôm chặt Khương Ngưng Túy, cảm thụ được sự ấm áp khi ôm nhau. Ngắn ngủi phân ly lần này, đúng là khiến Nhan Y Lam lần đầu tiên hiểu rõ, phân lượng cùng ý nghĩa của Khương Ngưng Túy trong sinh mệnh của nàng.

"Một khắc đó, khi tiễn ngươi xuất cung, ta liền hối hận."

Khương Ngưng Túy nghe vậy, thấp giọng nói:

"Ta biết."

"Mấy ngày ngươi rời đi, ta không có lúc nào là không lo lắng cho ngươi."

Khương Ngưng Túy cười khẽ.

"Ta biết."

Nhan Y Lam từ hõm vai của nàng ngẩng đầu lên, bật cười.

"Vậy ngươi còn biết cái gì?"

Nhẹ xoay người lại, Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Y Lam, từng chữ rõ ràng:

"Tất cả những gì Trưởng công chúa muốn nói, ta đều biết."

Nhan Y Lam nhướng mi.

"Có một việc, ngươi nhất định không biết."

Khương Ngưng Túy nghi hoặc ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy ý cười ranh mãnh của Nhan Y Lam, đáy lòng đột nhiên có đáp án, chỉ là, muốn thối lui thì đã quá trễ, Nhan Y Lam sớm có chuẩn bị, còn không đợi nàng phản ứng, một giây kế tiếp đôi môi của Nhan Y Lam đã tiến đến

Cái hôn nháy mắt áp đến này nồng nhiệt lại triền miên, tựa hồ có thể thiêu hủy tất cả lý trí cùng tự giữ của Khương Ngưng Túy, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, đến lúc hoàn hồn, nàng cảm giác được mỗi một tấc trên cơ thể đều run rẩy, lý trí từng chút nứt toạc vỡ tan, biết rõ ràng không nên buông thả bản thân chìm trong hơi thở của Nhan Y Lam, nhưng khi ý thức được, hết thảy đều đã không còn kịp rồi.

Khương Ngưng Túy cảm thấy giờ khắc này, nàng giống như là con rối trong tay Nhan Y Lam, nhất cử nhất động đều theo sự khống chế của nàng.

- ---

Khoảnh khắc cửa phòng bị Nhan Y Lam đóng lại, đạo phòng tuyến nơi đáy lòng kia tựa hồ cũng theo đó đứt đoạn, thấy Nhan Y Lam bức đến gần ép nàng vào trên sàn tháp mềm mại, thân thể rơi vào một mảnh lạnh lẽo, lý trí bay bổng lúc này mới thoáng tỉnh lại.

Nghiêng đầu tách khỏi nụ hôn của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy hai tay chống trước ngực nàng, xoay người đẩy Nhan Y Lam ra.

"Trưởng công chúa, nơi này chính là Tướng Quân phủ." Ngụ ý, nơi này không phải hoàng cung, ngươi tốt nhất không nên làm bừa.

Nhan Y Lam chống khuỷu tay nâng người, ngẩng đầu hôn lên môi Khương Ngưng Túy, nụ cười yêu nhiêu mỹ lệ.

"Bây giờ nói những thứ này, Ngưng Túy, có phải đã quá muộn hay không?"

Ánh nến lờ mờ, dưới bầu không khí như vậy khó tránh khỏi có chút phiến tình, Khương Ngưng Túy từ trên cao cúi người nhìn Nhan Y Lam, cũng không phải lần đầu biết được Nhan Y Lam có bao nhiêu xinh đẹp, thế nhưng đây là lần đầu, Khương Ngưng Túy chân thực bị vẻ ngoài của Nhan Y Lam mê hoặc.

Nghĩ đến thế nhân thường nói phong hoa tuyết nguyệt, hồng nhan họa thủy, liền chính là dùng để hình dung một nữ tử như Nhan Y Lam.

Chỉ là lặng lẽ ngưng mắt nhìn Nhan Y Lam như vậy, đáy lòng Khương Ngưng Túy liền sinh ra một loại rung động xa lạ, lý trí không thể khắc chế xung động khiến nàng nhất thời không biết làm sao, muốn dời đi ánh mắt không tiếp tục nhìn nàng ấy nữa, thế nhưng thân thể lại không theo ý của nàng, làm ra chuyện ngược lại.

Chưa bao giờ lại cảm thấy may mắn bản thân sinh ra có một túi da tốt như bây giờ, biết rất rõ Khương Ngưng Túy giờ khắc này đang phiền muộn cái gì, nàng lại cười càng thêm ý vị thâm trường, dường như muốn cười thẳng vào lòng Khương Ngưng Túy.

Nhan Y Lam rõ ràng là đang mê hoặc Khương Ngưng Túy, đáy lòng càng biết rõ điểm này, ánh mắt lại càng không cách nào đè xuống ý thức đang di chuyển của nàng. Cũng không biết Khương Ngưng Túy là đang buồn bực bản thân hay là đang oán giận Nhan Y Lam cố ý dụ dỗ nàng, nàng đột nhiên cúi người xuống, khẽ mở hàm răng, nghiêm khắc cắn lấy cánh môi của Nhan Y Lam.

Đau đớn đột ngột khiến Nhan Y Lam không khỏi nhíu mày khẽ hút một ngụm khí, đau ý rõ rệt cũng không mài mòn tâm tình tốt của nàng hiện giờ, trên đời này không có gì thú vị hơn so với việc nhìn thấy một Khương Ngưng Túy trước giờ luôn tự giữ ổn trọng, lúc này lại ảo não mất khống chế, nàng một tay khẽ ấn cổ Khương Ngưng Túy xuống, khiến nụ hôn càng thêm sâu, một tay cầm lấy cổ tay Khương Ngưng Túy, dẫn dắt nó đến đoạn gấm trói buộc bên thắt lưng.

"Cởi nó ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play