Một ván cờ đã đi đến hồi kết, Nhan Y Lam cười nói:
"Xem ra lần này là bản cung thua rồi."
Ngô vương từ bàn cờ ngẩng lên, lắc đầu nói:
"Bản vương thấy, Trưởng công chúa tựa hồ tâm tư cũng không đặt trên bàn cờ."
Thắng thua đã định, Nhan Y Lam không hề dự định tiếp tục kháng cự, nàng ném quân cờ trong tay, nói:
"Nào có, tài đánh cờ của Ngô vương tinh xảo, là bản cung tài nghệ không bằng người, rất xấu hổ."
Nhan Y Lam nhớ rõ lúc tiên đế còn tại thế, rất thích đánh cờ cùng Ngô vương, cũng thường trước mặt bọn họ khen Ngô vương lo xa nghĩ rộng, tâm tư cẩn mật, là nhân tài khó có được. Nhưng Nhan Y Lam từ nhỏ lại không có hứng thú với thứ này, tiên đế coi trọng nàng, đạo trị quốc, tam cương ngũ thường, phàm là những thứ hoàng tử nên học, tiên đế đều chẳng keo kiệt mà dạy nàng, đáng tiếc, nàng ngoại trừ việc cưỡi ngựa, săn thú, vũ đao lộng thương, còn lại cái gì cũng không dụng tâm.
Ngô vương không cho là đúng, nâng chén khẽ nhấp một ngụm trà.
"Là Trưởng công chúa khiêm nhường rồi."
Nghe Ngô vương nói lời khiêm tốn, Nhan Y Lam mỉm cười.
"Khi còn bé, phụ hoàng thường dạy chúng ta chơi cờ đối cờ, phải biết được nên lấy hay bỏ, đôi khi từ bỏ lợi ích trước mắt là vì thu được thắng lợi cuối cùng. Người thành đại sự, cũng là như vậy."
Đôi mắt của Ngô vương khẽ híp, như hiểu như không mà nói:
"Giáo huấn của phụ hoàng, bản vương khắc trong lòng."
"Nhưng bản cung cảm thấy, Ngô vương cũng không hiểu rõ ý tứ trong lời này." Nhan Y Lam liếc mắt nhìn Ngô vương, ý vị thâm trường nói:
"Bản cung luôn thưởng thức Ngô vương, bởi vì Ngô vương không chỉ có dã tâm, còn có cùng thủ đoạn. Nhưng bây giờ xem ra, Ngô vương lại vì một tòa thành trì mà từ bỏ toàn bộ thiên hạ sao?"
Ngô vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Nhan Y Lam.
"Bản vương nô độn, không rõ ý của Trưởng công chúa, cũng xin Trưởng công chúa nói rõ."
Nhan Y Lam đơn giản làm rõ:
"Ngưng Túy rời cung đã lâu, mẫu hậu có chút tưởng niệm, nếu đã bái tế Sơ Ảnh, nàng cũng nên hồi cung rồi."
Sắc mặt Ngô vương như thường, trả lời:
"Trưởng công chúa nói rất đúng, chỉ là hiện nay Thái tử phi trở về Tướng Quân phủ, lại đúng ngày giỗ Sơ Ảnh, tâm tình khó tránh khỏi bi thống, Trưởng công chúa không thể thư thả vài ngày, để nàng cùng phu nhân gặp nhau nhiều một chút sao?"
"Trong cung có quy củ trong cung, sao có thể cho phép nàng tùy ý làm bừa?" Nhan Y Lam không chút lưu tình.
Ngô vương nhếch miệng cười.
"Nếu bản vương nói, đây là ý của Thái tử phi thì sao?
Bàn tay nắm ly trà siết chặt, Nhan Y Lam cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt bảo Ngô vương nói tiếp.
"Xem ra Thái tử phi thật sự quên rất nhiều chuyện cũ, lần này hồi phủ cùng phu nhân nói chuyện phiếm, lại hỏi phu nhân rất nhiều chuyện liên quan đến Sơ Ảnh." Ngô vương cố ý dừng lại, khóe mắt của hắn đảo qua bên người Nhan Y Lam, tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm chút thay đổi, đáng tiếc Nhan Y Lam vẫn chỉ cười, thậm chí ý cười càng yêu dã.
"Nàng tuổi còn quá nhỏ, những chuyện đã qua cũng không phải thứ nàng hiểu được, trong thoáng chốc khó có thể tiếp thu, cũng là không thể tránh được."
Thanh âm cùng lời nói của Ngô vương dường như lướt qua bên tai Nhan Y Lam, tựa như ngăn cách nàng cùng bốn phía, nháy mắt như giữa thiên địa hàn lãnh.
"Dù sao, đột nhiên để nàng biết được tỷ tỷ của nàng là chết trong tay Trưởng công chúa, sự thực này nếu là đổi lại bất cứ người nào, sợ rằng cũng đều sẽ hận thấu xương a!?"
Nội tâm dường như bị lợi kiếm xuyên thủng, không thể không lần nữa nhắc đến đoạn chuyện cũ khiến Nhan Y Lam lòng đau như cắt, cảm thụ máu chảy đầm đìa cũng không gì hơn chuyện này. Nhưng cho dù là đau đớn cùng cực, nàng vẫn có thể treo một ý cười lương bạc trên môi, khiến người ta không tài nào nghĩ ra nàng là chân tình hay giả ý.
"Ngô vương nhọc lòng như vậy, là muốn có được cái gì?"
"Bản vương cái gì cũng không muốn." Ngô vương lạnh giọng cười, giơ tay thu đi từng quân cờ trắng mà Nhan Y Lam vừa dùng, thu vào hũ.
"Chỉ là có vài thứ, nếu bản vương không chiếm được, Trưởng công chúa cũng không xứng có được. Trưởng công chúa trước đây nếu có thể vì Đại Nhan mà quyết tự tay từ bỏ Sơ Ảnh, vậy ngày hôm nay, Trưởng công chúa phải đoán được có quả báo này."
Cho dù che giấu thế nào, vết sẹo mà Nhan Y Lam đã từng chôn sâu tận đáy lòng bây giờ đều bị Ngô vương công bố khắp thiên hạ, lòng nàng giống như bị vật gì nặng nề mà nghiền áp, nơi dòng máu ôn nhiệt du tẩu đều là một mảnh lạnh lẽo. Loại đau đớn này, loại rét lạnh này, y hệt khoảnh khắc năm đó khi biết được Khương Sơ Ảnh đã chết.
Nhan Y Lam không muốn tranh luận chuyện gì, cũng không có ý giải thích, ánh mắt sắc lạnh như đao, nhìn về phía Ngô vương đều là băng sương.
"Đáng tiếc, Ngô vương chưa từng hiểu được Sơ Ảnh, bây giờ cũng không hiểu được Ngưng Túy." Nhan Y Lam nhẹ bật một tiếng cười, mang theo mỉa mai.
"Ngô vương nói dối cũng không quá cao minh rồi."
Khương Ngưng Túy làm sao có thể bởi vì những thứ gọi là chân tướng này mà hận nàng chứ? Khương Ngưng Túy thậm chí đều chưa từng trách nàng. Bởi vì trong thế giới của Khương Ngưng Túy, nàng ấy có lẽ sẽ làm khó rất nhiều người, lại chỉ không học được làm khó nàng, nàng ấy sẽ chỉ làm khó chính bản thân mình.
Rõ ràng hiểu rõ, biết rõ như vậy, lại khiến lòng Nhan Y Lam bỗng dưng một trận đau đớn, như muốn bổ trái tim nàng ra.
Ngô vương hừ lạnh.
"Cái gọi là hiểu rõ của Trưởng công chúa, bất quá là đang lợi dụng sự si tâm của các nàng thôi. Sơ Ảnh cũng vậy, Thái tử phi cũng thế, chẳng qua đều chỉ là một quân cờ trong tay Trưởng công chúa, vì đạt được mục đích, lúc không cần thiết Trưởng công chúa nhất định sẽ không chút lưu tình vứt bỏ các nàng."
"Vậy thì sao?" Nhan Y Lam ngẩng đầu nhìn Ngô vương, thản nhiên nói:
"Cho dù là quân cờ, các nàng vẫn là thuộc về bản cung."
Ngô vương phất tay áo đứng lên.
"Theo ngươi, nàng sớm muộn cũng sẽ có một ngày đi theo con đường của tỷ tỷ nàng. Ngươi sẽ hủy nàng."
Đối mặt với sự chỉ trích như cuồng phong của Ngô vương, Nhan Y Lam chỉ khẽ cười.
"Dù là hủy, Ngưng Túy cũng chỉ có thể hủy trong tay bản cung." Thấy biểu tình thoáng chốc lạnh băng của Ngô vương, Nhan Y Lam câu khóe môi, nàng theo Ngô vương đứng dậy, chậm rãi đi đến bên người hắn.
"Ngô vương nếu hành động theo cảm tình, tất cả những thứ mấy năm nay khổ tâm gây dựng sẽ theo nước chảy về biển Đông. Ngô vương không giống với bản cung, đại giới như vậy, Ngô vương thật cam lòng sao?"
Lời nhắc nhở của Nhan Y Lam dễ hiểu tột cùng, Ngô vương trầm mặc, chỉ dùng một đôi mắt dị thường sắc bén nhìn Nhan Y Lam, hắn đột nhiên cười lạnh.
"Là bản vương mạo phạm."
"Bắc Ương vương đã rời đi nhiều ngày, Ngô vương cứu quốc có công, nên trọng thưởng, tất cả cứ theo điều kiện mà trước đây Ngưng Túy đáp ứng với Ngô vương mà ban cho." Nhan Y Lam nói, tự tay đè lên bả vai Ngô vương, gằn từng chữ:
"Ngô vương cũng nên trở về Đông Sở rồi nhỉ."
Lực đạo trên vai theo từng lời của nàng mà từng chút từng chút nặng thêm, khiến áp lực mang cho Ngô vương cũng theo đó tăng lên, Ngô vương không thể không ghi những lời đó trong lòng. Ngô vương bất động thanh sắc lui lại hai bước, không những không giận mà còn cười nói:
"Bản vương hiểu rõ."
Nói xong, Ngô vương phất tay áo bỏ đi.
Thấy Ngô vương rời đi, Bích Diên từ phía sau Nhan Y Lam đi ra ngoài, sắc mặt ngưng trọng nhìn bóng lưng Ngô vương, nghiêng người lo lắng.
"Sự hiểu lầm của Ngô vương với điện hạ quá sâu, mấy năm nay vẫn ngầm ý đồ mưu phản, bây giờ thời cơ chín muồi, nô tỳ lo lắng hắn sẽ không từ bỏ ý đồ."
Bích Diên lo lắng cũng không phải không có đạo lý, Nhan Y Lam hiểu rõ, cũng không nguyện nói thêm gì. Nàng xoay người ngồi lại ghế, trong lòng nhất thời tâm tư vạn thiên.
Lại thay Nhan Y Lam đổi một tách trà nóng, Bích Diên cúi đầu nhìn Nhan Y Lam, nghi ngờ nói:
"Trải qua mấy năm, Ngô vương vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Sơ Ảnh tướng quân năm đó, cũng hận lầm điện hạ nhiều năm. Điện hạ vì sao không giải thích cho mình?"
"Có gì khác biệt chứ?" Nhan Y Lam chậm rãi nhắm mắt.
"Sơ Ảnh là vì sao chết, đối với hắn mà nói không hề có sự khác biệt, thứ hắn chân chính ghi hận là Sơ Ảnh chết."
Sau đó, Nhan Y Lam không nói gì nữa, thế nhưng Bích Diên đều hiểu.
Cái mà Ngô vương hận chính là Khương Sơ Ảnh năm đó đã chọn Nhan Y Lam, cam tâm tình nguyện vì Nhan Y Lam mà chết, cho dù Khương Sơ Ảnh thật không phải bị Nhan Y Lam giết chết, nhưng trong lòng Ngô vương, kết quả cuối cùng mà nói vẫn không hề khác biệt.
Bích Diên nói:
"Nhưng trong lòng nô tỳ luôn lo lắng, cũng không biết Thái tử phi bây giờ thế nào?" Dù sao, về chuyện năm đó, Khương Ngưng Túy rốt cuộc có thể tiếp nhận bao nhiêu, đây vẫn là một vấn đề khiến người ta lo lắng.
Ngưng Túy.
Lời của Bích Diên đã nói lên lo lắng sâu nhất trong lòng Nhan Y Lam, chậm rãi gọi tên Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam phút chốc đứng lên.
"Bản cung muốn đích thân xuất cung, đi Tướng quân phủ một chuyến."
"Điện hạ?!" Bích Diên vừa sợ vừa vội, nàng nhanh chóng nói: .
Truyện Việt Nam"Bây giờ tình hình ngoài cung không rõ, sợ rằng Ngô vương có bẫy, lúc này xuất cung thật sự quá nguy hiểm."
"Bản cung hiểu rõ." Không biết là nhớ đến chuyện gì, Nhan Y Lam khẽ cười, ba nghìn lạc hồng ngoài cửa sổ cũng không bì kịp nhu tình thoáng qua trong mắt nàng lúc này.
"Nhưng bản cung muốn tự mình đi tiếp nàng hồi cung."
Tựa hồ chỉ cần nghĩ đến biểu tình kinh ngạc không giữ được bình tĩnh lúc Khương Ngưng Túy thấy nàng, Nhan Y Lam cũng đã có chút không thể chờ đợi.