Kỳ Nguyệt đứng giữa hai người, nàng đầu tiên quay sang hỏi Giang Hành, sau đó lại hướng ánh mắt nghi hoặc vào Nhan Linh Qua.

"Hồi Kỳ Nguyệt công chúa, Tần Tụng tướng quân ở ngoài thành có mật hàm quan trọng cần thuộc hạ tận tay giao cho bệ hạ." Giang Hành dừng một chút, nhãn thần có thâm ý đảo qua Nhan Linh Qua, chắp tay nói:

"Việc này vạn phần khẩn cấp, không được chậm trễ, nhưng Tịnh vương phi lại lấy lý do là bệ hạ đã ngủ, ngăn thuộc hạ ngoài cửa, thuộc hạ trong tình thế cấp bách, nên mới vô ý va chạm với Tịnh vương phi."

Giang Hành nói như vậy, Kỳ Nguyệt cũng bất giác cảm thấy khó hiểu.

Từ trước đến nay, Nhan Linh Qua đối xử với mọi người luôn ôn hòa, tính tình cũng nhu đạm như nước, trong suốt bốn năm gả vào Ương Quốc, nàng cơ hồ chưa từng thấy Nhan Linh Qua nổi giận với bất cứ ai. Giang Hành bất quá cũng chỉ là một hạ nhân, cho dù thật có mạo phạm, dựa vào tính khí của Nhan Linh Qua, nhất định cũng sẽ không cường ngạnh ngăn cản như vậy. Huống hồ, lời của Giang Hành cũng đủ rõ ràng, đại sự này, Nhan Linh Qua không thể nào không biết hậu quả khi làm lỡ thời gian.

"Hoàng tẩu nóng lòng, bất quá cũng vì sợ ngươi quấy rối hoàng huynh đang nghỉ ngơi." Kỳ Nguyệt đứng ra hòa hoãn.

"Đã như vậy, ngươi mang thư này giao cho ta đi, tự ta sẽ đưa cho hoàng huynh."

Kỳ Nguyệt dứt lời liền cười đến kiều diễm động nhân, nàng vươn tay, ý bảo Giang Hành đưa mật hàm cho nàng.

"Chuyện này..." Nếu như với Nhan Linh Qua, hắn còn có thể tòng dung ứng phó, nhưng đối mặt với Kỳ Nguyệt công chúa của Ương Quốc, Giang Hành lại không chút biện pháp.

Giữa lúc Giang Hành đang do dự, đã thấy Kỳ Nguyệt trực tiếp vươn tay từ trong ngực của hắn lấy mật hàm, nắm ở trong tay khẽ gõ đầu hắn một cái, tỏ vẻ tức giận nói:

"Nô tài lớn mật, ngày cả lời của ta ngươi cũng dám không nghe sao?"

"Thuộc hạ không dám, chỉ là..." Giang Hành vội vàng xua tay giải thích, hoảng hốt nói:

"Chỉ là tình huống khẩn cấp, thỉnh Kỳ Nguyệt công chúa cần phải lập tức giao cho bệ hạ xem."

Mặc dù không biết được trong phong thư viết những gì, nhưng bây giờ nghe Giang Hành ngưng trọng căn dặn nhiều lần, Kỳ Nguyệt cũng trở nên thận trọng. Nàng siết chặc phong thư trong tay, gật đầu đáp ứng.

"Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không trễ nãi."

Có sự cam đoan của Kỳ Nguyệt, Giang Hành không khỏi có chút thả lỏng, nhưng khi hắn nhìn Nhan Linh Qua vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh, thần tình lại trở nên trầm trọng. Quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ Nguyệt, thấy nàng mang theo ý cười trong suốt nhìn mình, cũng không biết nàng thật sự có hiểu tầm quan trọng của phong thư này hay không, có ảnh hưởng lớn đến Ương Quốc bao nhiêu hay không.

Điều Giang Hành đi, Kỳ Nguyệt nhìn bức thư trong tay, sau đó, nàng nghiêng đầu nhìn Nhan Linh Qua, ngạc nhiên hỏi:

"Nhìn dáng vẻ của Giang Hành dường như đã xảy ra sự tình khẩn cấp, vì sao hoàng tẩu lại ngăn hắn?"

Nhan Linh Qua khẽ mím môi, gương mặt luôn nhu hòa giờ hiện lên vẻ sầu lo nhàn nhạt, nàng đột nhiên nắm lấy tay Kỳ Nguyệt, thấp giọng nói:

"Kỳ Nguyệt, hoàng tẩu có một chuyện muốn nhờ."

Nhan Linh Qua cực ít khi dùng ngữ khí nghiêm túc như thế, bên trong còn mơ hồ mang theo khẩn cầu. Kỳ Nguyệt thoáng trầm mặc, ánh mắt bất giác rơi vào phong thư, ba phần hiểu rõ nói:

"Sự tình mà hoàng tẩu muốn nói, là có liên quan đến bức mật hàm trong tay ta?"

"Đúng." Nhan Linh Qua gật đầu, thần tình luôn ôn hòa lúc này lại tràn đầy lo âu.

"Lúc vào kinh ngươi cũng biết, Tần Tụng phụng mệnh hoàng huynh ngươi, suất lĩnh năm nghìn tinh binh đóng ngoài cửa thành, hôm nay hắn đột nhiên lệnh Giang Hành đưa đến mật hàm, việc này tất có kỳ quái."

Mơ hồ cảm giác được ý tứ trong lời Nhan Linh Qua, e rằng cũng không phải là chuyện nàng có khả năng thừa nhận, Kỳ Nguyệt mờ mịt lắc đầu.

"Ta không rõ ý của hoàng tẩu."

Gương mặt ngây thơ của Kỳ Nguyệt nhất thời đâm đau mắt Nhan Linh Qua, trong mắt nàng mang theo trắc ẩn, thả lỏng tay Kỳ Nguyệt, đi đến mấy bước, nhìn mây đen giăng đầy cả bầu trời, đáy mắt bịt kín một tầng bóng mờ.

"Ta đoán, nhất định ngoài thành đã xảy ra tình huống gì đó, nếu không sai, e là hoàng tỷ đã có hành động rồi."

"Cái gì?!" Kỳ Nguyệt đầu óc ong ong, nàng nhịn không được mà kinh hô một tiếng, lập tức vội vã che miệng, nhìn xung quanh chốc lát lại vội vàng lên tiếng.

"Ngươi nói, Trưởng công chúa ở bên ngoài thành...?" Nói đến đây, Kỳ Nguyệt lại theo bản năng lắc đầu.

"Không đúng, điều đó không có khả năng a, hiện giờ hoàng huynh tứ phía đều theo dõi nhất cử nhất động của Trưởng công chúa, nàng ấy sao có thể làm được?"

Nhan Linh Qua khẽ than, trong lòng nửa vui nửa buồn.

"Ta cũng không biết tình huống cụ thể, ta chỉ biết là, bất luận ngoài thành xảy ra chuyện gì, nhất định không thoát khỏi liên quan đến hoàng tỷ."

Kỳ Nguyệt siết chặc bức thư trong tay, ngẩng đầu phức tạp nhìn Nhan Linh Qua.

"Đã như vậy, hoàng tẩu muốn cầu ta cái gì?"

Nhan Linh Qua thần sắc nghiêm túc, trải qua lưỡng lự sau cùng lại nắm chặt tay Kỳ Nguyệt, chậm rãi nói:

"Hoàng tẩu chỉ cầu ngươi, trễ một chút... trễ một chút mang thư này giao cho hoàng huynh ngươi."

"Hoàng tẩu, ngươi có biết mình đang nói gì không?" Kỳ Nguyệt kinh ngạc, nàng phủi đi bàn tay của Nhan Linh Qua.

"Bây giờ tình huống khẩn cấp, sao ta có thể trì hoãn thời gian? Ngươi là hoàng phi của Đại Ương ta, những lời này nếu để ngoại nhân nghe được, chỉ với tội danh can thiệp triều chính cũng đã đủ để xử tử ngươi!"

"Ta biết." Nhan Linh Qua rất nhanh lại túm lấy cánh tay Kỳ Nguyệt, làm cho nàng bị đau phải nhìn mình, mỗi câu mỗi chữ nức nở nói:

"Theo tình thế trước mắt, chiến trận giữa Nhan Ương hai nước sợ là chuyện sớm muộn, mặc dù ta là hoàng phi của Ương Quốc, nhưng cũng là công chúa Nhan Quốc, bất luận cuối cùng là ai thắng, ta cũng không vui vẻ. Kỳ Nguyệt, nếu lúc này Nhan Quốc thua, lẽ nào ngươi nhẫn tâm mở to mắt nhìn Thái tử chết dưới đao của hoàng huynh ngươi sao? Ngươi phải hiểu, đôi khi, nếu muốn đổi được lưỡng toàn, tất phải hi sinh vài thứ."

Lời này thật sự quá nghiêm trọng, hậu quả đáng sợ như vậy trực bức Kỳ Nguyệt phải lui về sau hai bước, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Một ngày nào đó, đích thân ta sẽ đạp nát từng tấc đất của Ương Quốc.

Những vũ nhục lăng nan mà hoàng huynh ngươi mang đến cho hoàng tỷ cùng Nhan Quốc hôm nay, ngày sau, ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội.

Nhớ đến hôm đưa Khương Ngưng Túy rời khỏi, Nhan Quâm Nghiêu đã nói như thế, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm vào lòng Kỳ Nguyệt, đau đến nàng không thể hô hấp. Nàng cúi đầu nhìn bức mật hàm nhàu nát trong tay, lại ngẩng đầu nhìn thần sắc bi mẫn khẩn cầu của Nhan Linh Qua, tiến thối lưỡng nan.

Nhưng là....nhưng là....

"Đạo lý mà hoàng tẩu nói, Kỳ Nguyệt đều hiểu." Tự dùng ống tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt, Kỳ Nguyệt cười khổ.

"Nhưng mà, năm nghìn tinh binh ngoài cửa thành là con dân Đại Ương ta, bọn họ là vì Đại Ương mà chinh chiến sa trường, là anh hùng của Đại Ương. Có lẽ bọn họ hiện giờ đang ở ngoài thành gặp nguy hiểm, lẽ nào bọn họ lại không sợ chết sao, lẽ nào mạng của bọn họ không đáng giá sao? Nhưng bọn họ vì hoàng huynh, vì Đại Ương mà chưa bao giờ có nửa điểm sợ hãi lui bước. Bây giờ ngươi bảo ta để mặc bọn họ sinh tử không quản, để ta hi sinh bọn họ đổi lấy hòa bình hai nước, chuyện như vậy, ta làm không được!"

Kỳ Nguyệt nói xong, nàng không nhìn Nhan Linh Qua nữa, lảo đảo chạy vào đại điện. Chỉ để lại một mình Nhan Linh Qua thần sắc bi thương, đứng trên hành lang trống trãi, phía chân trời có ánh chớp xẹt ngang, ùng ùng vang động, chiếu rọi sườn mặt một mảnh xám trắng của nàng.

- ----

Thiền điện lớn như thế, bước chân của Kỳ Nguyệt trở nên rất vội vàng, lưu lại một trận tiếng vang. Nàng càng đi càng nhanh, đến cuối cùng hầu như là chạy, trong tiếng thở dốc mơ hồ còn mang theo nức nở, khiến người nghe thật không đành lòng.

Tự tay hất ra sa liêm ngăn ở nội điện, Kỳ Nguyệt ngã ngồi trước giường của Ương Huyền Lẫm. Tiếng vang này làm kinh động đến Ương Huyền Lẫm đang ngủ say, hắn mở mắt, thấy Kỳ Nguyệt đang cúi thấp đầu khóc, trong tay vẫn siết chặt một phong thư, thấy hắn tỉnh lại liền run rẩy đưa đến trước mặt.

"Hoàng huynh, đại sự không tốt rồi..."

Vốn đang định hỏi, không ngờ Kỳ Nguyệt đã mở miệng trước, hắn nhíu mày, mở ra bức thư mà nàng đưa đến. Bên trong bất quá chỉ có vài chữ, nhưng ý vị lại không khác nào một kích đánh vào đầu, như một chậu nước lạnh khiến hắn thanh tỉnh trong nháy mắt.

"Truyền Giang Hành."

Vén chăn xuống giường, Ương Huyền Lẫm cầm lấy ngoại y trên bình phong khoác lên người, vội vã phân phó thị vệ bên cạnh. Hắn dứt lời, thần sắc tối tăm bất định, thanh lãnh như thiết.

"Trưởng công chúa đang ở đâu?"

- ----

Bầu trời lúc nãy vẫn còn trong xanh, bây giờ lại sấm chớp rền vang, mưa to như trút. Bên tai một đạo tiếng sấm ầm ầm vang lên, Bích Diên từ ngoài cổng thành đi vào, thấy Nhan Y Lam toàn thân bị ánh chớp chiếu vào trắng bệch, thần sắc diện vô biểu tình càng trở nên lãnh mạc.

"Điện hạ, Bắc Ương Vương vội vã gọi Giang Hành vào tẩm điện của hắn, không biết đang thượng nghị chuyện gì, đã hơn nửa canh giờ rồi."

Nhan Y Lam lạnh giọng cười, gương mặt thản nhiên bởi vì mạt ý cười này mà càng có thần thái, đặc biệt xinh đẹp.

"Xem ra, Ngô vương rốt cuộc động thủ."

Bích Diên lại cười không nổi, nàng lo lắng nói:

"Cũng không biết là họa hay phúc, chúng ta cái gì cũng không biết, chung quy là quá bị động."

"Là phúc hay họa, rất nhanh sẽ rõ thôi." Nhan Y Lam đi đến bên cổng thành, cúi xuống

nhìn ngắm mảnh giang sơn Đại Nhan, trầm ngâm chốc lát.

"Ngươi mang hổ phù bí mật giao cho Thái tử, nói với hắn, bất luận chỗ ta có xảy ra biến cố gì, bảo hắn không cần để tâm. Hổ phù, chỉ cần hắn thấy được đến thời điểm cần dùng, đừng nói là binh lực trong ngoài hoàng cung, dù muốn triệu đại tướng quân ở biên cương, cũng không phải không thể."

Bích Diên kinh ngạc, nàng chợt ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam lại đột nhiên phát hiện bản thân thất lễ, nàng liền vội vã cúi đầu, nhíu mày trả lời:

"Vâng."

Điều đi Bích Diên, Nhan Y Lam quay đầu liếc nhìn những tỳ nữ hầu cận phía sau, thần sắc uể oải khoát tay.

"Các ngươi cũng đều lui ra đi."

Cho lui mọi người, Nhan Y Lam một mình đứng nơi đó, từ xa nhìn lại có chút lẻ loi tiêu điều. Nàng trông về phía cảnh sắc phía xa xa ngoài hoàng cung, tầm mắt lại đặt ở nơi mà không ai có thể nhìn đến được, đôi mắt phượng một mảnh tang thương.

Tiếng sấm lại nổ vang, kèm theo đó là tiếng bước chân từ dưới cổng thành chậm rãi đi đến, thanh âm trở nên gần hơn. Tiếng bước chân vừa rõ ràng vừa trầm trọng, dường như ép vào lòng người, làm cho tất cả thần kinh cũng bất giác căng thẳng.

Đến khi âm thanh kia dừng ở bên người, lúc này Nhan Y Lam mới nghiêng đầu nhìn lại. Ương Huyền Lẫm thần tình đầy âm lệ nghiêm nghị, đôi mắt đen như mực khóa chặt lấy nàng, trong đó đã không còn chút tình yêu nào mà chỉ toàn sát khí lạnh lùng nhập cốt tủy.

"Phượng Nghi, nàng đáng chết."

Lời của Ương Huyền Lẫm trầm nặng như thế, lại đau như thế, giống như rượu nóng nhất trên đời, lại lạnh đến có thể đóng băng ba thước. Theo sau đó là một thanh kiếm lãnh liệt phá không tiến đến, nhanh như ánh chớp nơi đường chân trời, đặt ngang cổ Nhan Y Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play