Vào đại trướng, Khương Ngưng Túy tháo đi mảnh sa mỏng trên đầu, lộ ra một khuôn mặt tố đạm tinh trí.

Rõ ràng Khương Ngưng Túy đã đứng trước mặt, nhưng Ngô vương cũng không có phản ứng gì, giống như hoàn toàn xem nàng như không khí, vẫn cúi đầu lau chùi thanh bảo kiếm trong tay.

"Xem ra Trưởng công chúa đã đến bước đường cùng, tự loạn trận cước rồi? Lại để cho một tiểu nha đầu như ngươi đến làm thuyết khách chỗ bản vương." Đến khi thân kiếm sáng như gương, Ngô vương lúc này mới đặt kiếm xuống, ngữ khí vừa khinh thường vừa mỉa mai.

"Bản vương thật muốn nghe xem, ngươi có gì để nói."

Ngô vương khắp nơi gây khó khăn, Khương Ngưng Túy thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không để tâm mà chỉ khẽ mỉm cười.

"Ngô vương không mời ta ngồi sao?"

Ngô vương nhếch môi cười, vươn tay chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

"Thái tử phi, mời ngồi." Hắn thật muốn xem, tiểu nha đầu trước mắt có thể giở được trò gì.

Thu làn váy ngồi xuống, Khương Ngưng Túy bắt đầu chuyện nhà.

"Thời điểm sắp xuất cung, Trưởng công chúa đã bảo ta thay mặt nàng gửi lời thăm đến Ngô vương, dẫu sao, sau này hai nước Nhan - Ương liên hôn, công lao của Ngô vương trong đó, Trưởng công chúa tất sẽ không quên.

Ngô vương nhướng mi, dung nhan tuấn lãnh bị động tác mạn bất kinh tâm này mà càng trở nên bức người.

"Thái tử phi đây là đang uy hiếp bản vương?"

Khương Ngưng Túy tự nhiên đáp:

"Hiện nay Ngô vương ngư ông đắc lợi, lại sao có thể đem sự uy hiếp của ta xem ra gì, nói cho cùng, ta bất quá cũng chỉ phụng mệnh của Trưởng công chúa làm việc. Ngô vương không cần lưu tâm, ta chỉ nói lời cần nói, còn việc Ngô vương sẽ quyết định thế nào không phải là việc ta nên quản, tự nhiên cũng không phiền ta bận tâm."

Ngô vương cười nhạt.

"Người Khương gia đời đời trung tâm hộ chủ, ngươi nói lời này, thật không giống lời người Khương gia nên nói."

"Ta cùng phụ thân bọn họ, không giống nhau." Khương Ngưng Túy thấp mi mỉm cười, đáy mắt thoáng chốc một mảnh lay động liễm diễm, mĩ không thể tả.

"Thứ mà ta muốn giữ, từ trước đến giờ đều không phải là Nhan Quốc. Sự hạnh tồn diệt vong của Nhan Quốc, cải triều hoán đại, kỳ thực không chút quan hệ với ta."

Thứ mà Khương Ngưng Túy muốn giữ, trừ Nhan Y Lam, không còn gì khác.

Nghĩ đến đây, Ngô vương chăm chú quan sát nàng, lại thấy nàng mạc nhiên ngồi ở đối diện nói ra một phen những lời đại nghịch bất đạo như vậy, trên mặt lại không có chút thẹn.

Ngô vương yên lặng hồi lâu, giống như không nhìn thấu một Khương Ngưng Túy từ đầu đến cuối không mang chút biểu tình trước mắt, hắn nói:

"Đã như vậy, Thái tử phi cần gì phải đến?"

"Tuy những thứ này không liên quan đến ta, nhưng lại có liên quan đến quyền thế cùng sinh tử của Ngô vương, cho nên, ta mới có thể đến nói điều kiện với Ngô vương." Tựa hồ là đang cho Ngô vương thời gian suy tính, Khương Ngưng Túy cầm ly trà lên hớp một ngụm, sau đó, dưới lớp khói mờ, nàng khẽ nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt diều hâu sâu không lường được của Ngô vương.

"Dẫu sao, ai sẽ muốn đối nghịch với lợi ích chứ."

Từng lời từng chữ Khương Ngưng Túy nói ra quả thực giống như mang theo cổ hoặc, quấn lấy yếu điểm trong nội tâm, một khi đã bắt được tuyệt đối sẽ không buông tha, từng chút từng chút công phá trái tim.

Ngô vương thầm cảm thán, bất giác cũng mang theo chút thận trọng, hắn nhàn nhạt cười, ánh mắt thoáng cái đã sắc như đao phong, lạnh lùng nói:

"Bản vương dựa vào cái gì bàn điều kiện với ngươi?"

"Bởi vì ta không muốn Trưởng công chúa gả đi, trên đời này, không ai sẽ nguyện ý mang người mình yêu chấp tay dâng cho kẻ khác, ta tự nhận bản thân không phải người đại độ, cũng không làm được loại hi sinh như vậy." Khương Ngưng Túy cười, ánh nến ảm đạm càng tô thêm nét băng sương thấm cốt trong mắt.

"Chỉ một điểm này, ta cùng Ngô vương đã không hẹn mà gặp rồi."

Ngô vương mím môi không nói, chút mâu sắc càng thêm phiền muộn, dường như suy tư quá sâu, mà ánh mắt hắn nhìn Khương Ngưng Túy vô cùng lạnh lẽo, tựa như muốn giết nàng, hoặc như đang suy tư lời của nàng.

Đích xác, tuy nói hiện giờ hắn đang nằm ở phe chủ động, nhưng bất luận chọn bên nào, hắn đều có được lợi ích, thế nhưng hắn cũng biết rất rõ, so với tính cách thích thăm dò điểm yếu người khác của Nhan Y Lam mà nói, Bắc Ương vương càng giống một định số bất biến, vừa có thể giúp hắn lại cũng có thể diệt hắn.

Cho nên, hắn dẫn quân đến dưới chân kinh thành, một mặt là vì nghênh hợp với Bắc Ương vương, mặt khác cũng để dò xét Nhan Y Lam.

Sự trầm mặc của Ngô vương đúng lúc đang tỏ rõ dao động trong lòng hắn, vì vậy Khương Ngưng Túy cũng không lưu cho Ngô vương bao nhiêu thời gian suy tính, nàng tiếp tục:

"Hiện giờ, mối quan hệ của Ương - Nhan hai nước đang căng thẳng, chỉ một chút không cẩn thận chiến sự sẽ lập tức bùng nổ. Mà căn nguyên của tất cả những chuyện này, chỉ là tình ý của Bắc Ương vương với Trưởng công chúa. Bắc Ương vương bây giờ, vì có thể lấy được Trưởng công chúa mà không tiếc hao binh tổn tướng khơi mào chiến sự, lại ra sức lôi kéo ngươi cống hiến cho hắn. Tâm ý của hắn với Trưởng công chúa tất nhiên không cần nói nhiều, Ngô vương cho là, sau này khi Trưởng công chúa đã gả đến Ương Quốc, Bắc Ương vương còn có thể tiếp tục tuân thủ minh ước với ngươi, để ngươi thuận lợi ngồi lên vương vị của Đại Nhan sao? Đến khi đó, Ngô vương sẽ chẳng còn bao nhiêu giá trị với Bắc Ương vương, chẳng lẽ Ngô vương quả thật không hiểu?"

Ngô vương khinh thường kéo khóe môi, thần tình dần dần ngưng kết một tầng lãnh ý.

"Giữ ta lại, trong tay Bắc Ương vương mới có tiền cược kềm chế Trưởng công chúa." Mà loại tiền cược này, trừ hắn ra, ai cũng không đủ sức nặng đảm nhiệm.

"Nhưng cũng chỉ như vậy, không phải sao?" Lời phản vấn của Khương Ngưng Túy lãnh tĩnh đến gần như tàn khốc.

"Bắc Ương vương sẽ không bao giờ để ngươi trở thành quân vương của Nhan Quốc, chỉ cần một ngày Trưởng công chúa còn sống, vương vị này liền vĩnh viễn thuộc về Thái tử. Tuy Bắc Ương vương có thể hứa hẹn quyền thế nhất thời cho Ngô vương, nhưng sẽ không bao giờ cho ngươi thứ mà ngươi chân chính mong muốn."

Ngô vương hơi nhíu mi, đáy mắt thoáng chốc một mảnh hàn ý, nhiếp nhân tâm phách. Hắn cười lạnh một tiếng.

"Nói thật dễ nghe, nhưng bản vương làm thế nào tin tưởng tất cả những thứ này không phải là những lời ly gián phiến diện từ Trưởng công chúa đây?"

Khương Ngưng Túy khẽ cười, diện dung vốn lãnh tĩnh cũng vì ý cười này mà băng tuyết tiêu dung, thanh âm thanh đạm không chút gợn sóng như tuyết thủy chảy qua tim.

"Hà tất hỏi ta sao? Có phải hay không, chẳng lẽ trong lòng Ngô vương không rõ hơn ta ư?"

"Ngươi muốn bản vương đứng về phía Trưởng công chúa?" Ngô vương khinh thường nói:

"Thế nhưng hôm nay cho dù là Trưởng công chúa thì sao? Chẳng lẽ chỉ bằng năng lực của một mình nàng ta có thể phản kháng Ương Quốc, thay đổi càn khôn ư?"

"Nàng không thể." Thanh âm của Khương Ngưng Túy trầm xuống, ngữ khí nghiêm túc.

"Nhưng nàng sẽ biết cách nào có thể, từ trước đến giờ nàng không phải là một người tâm từ thủ nhuyễn, nàng sẽ biết làm thế nào đoạt được nhiều nhất, cho dù là trả giá bằng chính bản thân nàng."

Bởi vì Nhan Y Lam biết, cho nên nàng ấy mới có thể ra tay trước mắt Ương Huyền Lẫm, cho nên Khương Ngưng Túy mới có thể đứng trước mặt Ngô vương, chỉ là Ngô vương không nghĩ đến, một Nhan Y Lam luôn thăm mưu viễn lự vậy mà lại lựa chọn đặt sinh tử của Nhan Quốc trong tay Khương Ngưng Túy.

Khương Ngưng Túy ngữ khí từ tốn, nhàn nhạt cười nói:

"Huống chi, nếu có sự trợ giúp của Ngô vương, chính là như hổ thêm cánh, dù là Bắc Ương vương, cũng nhất định không đoán được."

Ngô vương không nói gì, hắn nghiêng mắt quan sát Khương Ngưng Túy, trường sam tố bạch điểm thêm dung nhan xinh đẹp của nàng, sườn mặt tinh trí không chút biểu tình, tựa như một bụi hồng mai chước diễm, nở rộ dưới băng thiên tuyết địa. Ngô vương chưa từng biết, nàng lại đẹp như vậy.

Nàng nói, nàng không giống người của Khương gia. Thật ra cũng không có gì không giống, Ngô vương nghĩ, chẳng qua cũng đều là kẻ cứng đầu, chỉ cần đã nhận định người hoặc chuyện gì sẽ nhất tâm nhất ý, dù đụng phải nam tường cũng nhất định không kêu đau, càng sẽ không quay đầu.

Ngô vương yên lặng, hồi lâu mới nói:

"Đi theo nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ bị nàng từ bỏ, ngươi không sợ sao?"

"Có gì phải sợ?" Khương Ngưng Túy nhu mi cười khẽ, đáy mắt lưu chuyển một tia thông suốt, lại mang theo chút khinh cuồng.

"Đó chính là lý do ta ở lại bên người nàng."

Khương Ngưng Túy trước mắt giống như cùng người trong ký ức chồng điệp lên nhau, Ngô vương ảm đạm cười một tiếng, đôi mắt sâu như đầm nhàn nhạt hiện ra một tia nghi ngờ.

"Ngươi quả thật có chút giống nàng."

Nói đến đây, tựa như không hề muốn Khương Ngưng Túy biết được 'nàng' trong miệng hắn là ám chỉ ai, Ngô vương đứng dậy, chắp tay đi đến bên bàn, thần sắc không chút tình tự càng thêm lạnh.

"Nếu lần này bản vương giúp Trưởng công chúa, Trưởng công chúa có thể cho bản vương cái gì đây?"

Khương Ngưng Túy mỉm cười, nàng lắc đầu nói:

"Ngô vương không phải giúp Trưởng công chúa, bất quá là đang tự giúp bản thân mình mà thôi."

Dẫu sao, sau khi Nhan Y Lam gả đến Ương Quốc, biến số bên trong lớn thế nào, ai cũng không thể nói rõ. Ương Huyền Lẫm cũng là quân vương, đối với phiến gian sơn Nhan Quốc dễ như trở bàn tay này, hắn không thể không chút động tâm, huống chi, Ngô vương trước giờ luôn cẩn thận, tự nhiên luyến tiếc mang quyền thế trăm đắng ngàn cay mới có được này trôi theo dòng nước, chuyện nguy hiểm như thế, hắn vạn vạn sẽ không liều lĩnh.

Còn nếu lựa chọn Nhan Y Lam, quy đến cùng bất qua là đang bảo vệ chính hắn. Ít nhất hắn biết, Nhan Y Lam hiện nay căn bản sẽ không dư thừa binh lực cùng tâm tư động vào hắn, bọn họ về cùng một phe, đối với hai bên mà nói đều là một cơ hội cho cả hai thời gian thở dốc.

Nhìn ra sự do dự của Ngô vương, Khương Ngưng Túy hỏi:

"Dĩ nhiên, nếu đã là hợp tác, theo lý nên có chút thành ý. Chỉ là không biết, Ngô vương muốn cái gì?"

Suy tư hồi lâu, Ngô vương cúi đầu nhìn tấm địa đồ trên bàn, dùng ngón tay thay bút, vẽ một vòng hai tòa thành trì trên địa đồ.

"Nếu Trưởng công chúa có thể mang hai thành Hàm - Yên chia đến Đông Sở, bản vương sẽ tự mình dốc sức cho Trưởng công chúa, các mưu kỳ lợi*."

Nghe nói năm nay hạn hán nghiêm trọng, Đông sở lại nằm ở vùng nhiệt cao, lương thực hoa màu thu được không như kỳ vọng, không đủ cung cấp, nạn dân ngày càng tăng, một vài tiểu khu đã có quân khởi nghĩa hoạt động, khiến Ngô vương rất đau đầu. Mà hai thành Hàm - Yên bốn mùa như xuân, nông sản cây trồng phát đạt, lương thực cống nạp triều đình mỗi năm rất ổn định, xem ra, đây có lẽ là nguyên nhân Ngô vương nhìn trúng hai tòa thành này.

Trước khi xuất cung, Nhan Y Lam chỉ dặn dò nàng, bất luận Ngô vương nói lên yêu cầu gì cứ tùy tình hình xử lý là được. Nếu Nhan Y Lam đã mở miệng như vậy, Khương Ngưng Túy tự nhiên cũng không khách khí.

Nàng bước đến trước, nhìn tấm địa đồ suy tư hồi lâu, ngẩng đầu cười nói:

"Vậy phải xem Ngô vương có cam lòng dùng một nhánh thượng nguồn trao đổi hay không."

Nạn hạn hán của Đại Nhan vô cùng nghiêm trọng, dân chúng lầm than, Nhan Y Lam vẫn luôn vì chuyên này mà phiền ưu không dứt. Đông Sở mặc dù là nơi nóng bức, nhưng nguồn nước phân bố rất rộng, thứ Khương Ngưng Túy chọn, chính là một phân nhánh trong đó.

Có mượn có trả, cuộc mua bán này, Khương Ngưng Túy trái lại tính rất rõ ràng.

Trong mắt Ngô vương lộ ra ý cười tán thưởng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hắn nói:

"Bản vương rốt cuộc đã biết, tại sao Trưởng công chúa lại đem sinh tử của Đại Nhan giao cho ngươi."

Khương Ngưng Túy vô tranh với đời, trầm mặc ít nói, bất quá chỉ là chôn giấu lợi khí dưới vẻ ngoài lãnh đạm, nàng đem lòng dạ cùng tâm tư ẩn đi cực sâu, chỉ cần ngươi có chút khinh địch, nhất định sẽ trở thành vật trong túi của nàng, không nơi trốn thoát.

Đối diện với mấy phân cảm thán của Ngô vương, Khương Ngưng Túy bất vi sở động, nàng xoay người nói:

"Không biết Ngô vương, lại nên làm thế nào bày tỏ thành ý của mình với Trưởng công chúa đây?"

Lời của Khương Ngưng Túy tuy khó hiểu, nhưng Ngô vương lại nghe ra ý tứ bên trong, hắn lạnh giọng cười đáp:

"Trưởng công chúa quỷ kế đa đoan, khiến người ta khó lòng phòng bị, dù là bản vương cũng không dám hoàn toàn tin tưởng." Nói đến đây, trong mắt hắn thoáng qua một tia quỷ dị.

"Vẫn nên thỉnh Thái tử phi an tâm lưu lại nơi này, đợi khi chuyện Ương Quốc bình định, tự bản vương sẽ hộ tống ngươi hồi cung."

Dù câu nói này có dễ nghe thế nào, nhưng ý định cuối cùng chỉ là muốn dùng Khương Ngưng Túy như con tin đề phòng Nhan Y Lam trở mặt thôi.

Hoàn toàn không chút sợ hãi khi sắp bị giam lỏng, Khương Ngưng Túy bình tĩnh nhìn thẳng Ngô vương.

"Không biết Ngô vương có thể thay ta chuyển một câu cho Trưởng công chúa hay không?"

Ngô vương yên lặng nhìn nàng, ý vị trong mắt cũng không giống cự tuyệt.

Chậm rãi ngồi xuống ghế, Khương Ngưng Túy tự tiếu phi tiếu, khẽ nói:

"Đừng để ta phải chờ quá lâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play