Nhan Y Lam đã đi khỏi, Khương Ngưng Túy một mình ở lại trong Trầm Nhạn các, đáy lòng chung quy cũng không thể an bình.

Bầu trời thâm trầm, màn đêm phủ xuống, khiến không khí cũng tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Cứ ngồi như vậy từ đầu đến cuối chỉ có thể hồ tư loạn tưởng, Khương Ngưng Túy đứng dậy, đi đến trước kệ sách mộc hương đạm nhã, tiện tay chọn một quyển sách có vẻ tinh xảo, ngồi tựa bên cửa sổ lật xem.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm."

Nghe được nội quan ngoài điện thông báo, Khương Ngưng Túy trầm mặc ngẩng đầu, nàng khép quyển sách lại, cũng không biết là suy nghĩ chút gì, biểu tình trên mặt lập tức thiên biến vạn hóa, cuối cùng lại quy về trầm tịch.

Nghênh đón tiếng bước chân đi vào của Ninh hoàng hậu, Khương Ngưng Túy đứng dậy, thành thực hành lễ:

"Bái kiến mẫu hậu."

"Đứng lên đi." Khẽ nâng đôi mi nhỏ dài, ánh mắt quét qua Khương Ngưng Tuý, cuối cùng đi đến vị trí thượng toạ.

"Nơi này chỉ có ta và ngươi, ngươi không cần giữ lễ."

Mặc dù câu chữ ôn hoà từ thiện, nhưng biểu tình của Ninh hoàng hậu, Khương Ngưng Tuý tất nhiên không thể không nhìn ra. Nàng chậm rãi đứng dậy nhưng cũng không di chuyển, chỉ chờ Ninh hoàng hậu lên tiếng.

Thấy Khương Ngưng Tuý biết sát ngôn quan sắc, phân rõ nặng nhẹ như vậy, nghĩ đến đích xác cũng là một người biết điều. Thần tình không giận tự uy của Ninh hoàng hậu liền có chút phai nhạt, bà khoát tay nói:

"Ngồi đi."

"Ân." Khương Ngưng Tuý gật đầu, theo lời ngồi xuống.

"Ngươi là một người thông minh, có lẽ đã biết nguyên nhân lần này ai gia đến tìm ngươi." Khẽ niết nắp ly, ngữ khí của Ninh hoàng hậu không nhanh không chậm, lại vô cùng giày vò tâm lực người khác.

"Ngưng Tuý, có phải Trưởng công chúa đối đãi ngươi quá tốt, khiến lá gan của ngươi ngày càng lớn rồi không?"

Khương Ngưng Tuý nhíu mày, đáp:

"Nhi thần không hiểu ý của mẫu hậu."

"Không hiểu? Tốt, rất tốt." Ninh hoàng hậu cười nhạt, đặt ly trà lại trên bàn.

"Vậy có phải ngươi cũng không hiểu, thiên hạ này hôm nay, tuy nói là trong tay Trưởng công chúa, nhưng ai gia vẫn là hoàng hậu của Nhan Quốc, là sinh mẫu của Trưởng công chúa. Nếu muốn để một người chết, cho dù có là Trưởng công chúa, e là cũng không cách nào ngăn trở."

Tia ngoan tuyệt trong mắt Ninh hoàng hậu chợt loé, ngữ khí bộc phát uy nghiêm.

"Vì Đại Nhan, cũng vì Trưởng công chúa, bây giờ ai gia chỉ cho ngươi hai con đường. Hoặc là, làm thật tốt vị trí Thái tử phi của ngươi, ngày sau Thái tử đăng cơ, ngươi chính là mẫu nghi thiên hạ. Hoặc là, sau này lúc Ngô vương bức cung, ai gia sẽ là người đâu tiên cho ngươi bồi táng cùng Đại Nhan!"

Đúng vậy, ở thời đại này, ở trong hoàng cung này, nếu muốn giết một người đích xác là chuyện vô cùng đơn giản.

Khương Ngưng Tuý đã thấy rất nhiều ví dụ xem mạng người như cỏ rác thế này, cũng đã thấy vô số tinh phong huyết vũ. Đối với cái chết, mặc dù nàng không sợ, nhưng cũng không có nghĩa, nàng nguyện ý mặc người xẻ thịt. Nàng biết, Ninh hoàng hậu đích xác có thể nói được làm được. Trong thâm cung này, ai có quyền cao, người đó chính là thiên hạ, vốn dĩ là vậy.

"Nếu mẫu hậu muốn nhi thần chết, nhi thần nhất định không dám chối từ, chỉ là, nhi thần có một vấn đề nan giải." Ngữ khí nhún nhường cung kính nhưng mâu sắc chợt lạnh, tầm mắt sắc bén như lợi khí, trực diện đến đáy mắt của Ninh hoàng hậu.

"Vì thiên hạ Đại Nhan này, cho dù là Trưởng công chúa từng cứu vớt Đại Nhan trong biển lửa, cũng có thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ sao?"

Tựa hồ là bất mãn với thái độ nói chuyện của Khương Ngưng Tuý, lại tựa như bị lời nói thẳng thắn của nàng đánh động, Ninh hoàng hậu ngẩng đầu nhìn nàng, mi nhãn khẽ nhíu, trong mắt ẩn chứa vô số con sóng ngầm.

Khương Ngưng Tuý không sợ sát ý nguy hiểm trong thần tình của Ninh hoàng hậu, tiếp tục nói:

"Mẫu hậu luôn nói Trưởng công chúa là nữ nhi của ngài, nhưng mẫu hậu có thật sự yêu thương nàng sao? Hay là nói, cho đến bây giờ, mẫu hậu chỉ xem Trưởng công chúa như một món lễ vật, chỉ vì ngày sau dâng cho Ương Quốc, cầu nhất thế vinh hoa?"

"Càn rỡ!" Ninh hoàng hậu vỗ bàn đứng bật dậy, quát lên:

"Là ai cho ngươi lá gan dám cùng ai gia nói chuyện như vậy? Trong mắt ngươi có còn tôn ti quy củ không? Ngươi muốn tạo phản sao?"

Khương Ngưng Tuý nhàn nhạt cười, ánh mắt băng lãnh nhìn thẳng Ninh hoàng hậu.

"Người muốn tạo phản là Ngô vương, kẻ mang ý đồ tác loạn uy hiếp là Bắc Ương vương, nhưng mẫu hậu lại chọn làm như không thấy, vọng tưởng dùng Trưởng công chúa đổi lấy một tờ minh ước từ Ương Quốc. Chỉ cần Trưởng công chúa gật đầu, vậy từ nay trở đi, Nhan Quốc sẽ trở thành trò cười của người trong thiện hạ, cười nhạo một quốc gia, lại luân lạc đến mức phải gả đi quân vương để đổi lấy nhất thế an ổn. Ngày sau, trên sử sách sẽ ghi lại đoạn lịch sử không chiến mà bại này thế nào, hậu nhân lại sẽ đối đãi với tổ tiên mềm yếu vô năng ra sao?! Những thứ này, chẳng lẽ mẫu hậu chưa từng nghĩ đến?"

Ninh hoàng hậu bất vi sở động, nói:

"Ai gia phải làm như thế nào, không cần ngươi dạy, cũng không đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón!"

"Mẫu hậu phải làm cái gì, dĩ nhiên không đến lượt nhi thần quản." Nói đến đây, Khương Ngưng Tuý đột nhiên châm biếm cong cong khoé môi.

"Chỉ là không biết, sau này khi Bắc Ương vương đã có được Trưởng công chúa, ván đã đóng thuyền, hắn còn có thể tâm từ thủ nhuyễn với Đại Nhan hay không. Sợ rằng Trưởng công chúa chân trước vừa rời đi Đại Nhan, quân đội của Bắc Ương vương cùng Ngô vương lập tức sẽ giày xéo nơi này sạch sẽ. Mẫu hậu một lòng muốn dùng Trưởng công chúa để đổi lấy vinh hoa phú quý, chẳng lẽ thật sự không biết, chỉ có Trưởng công chúa mới là tiền cược cuối cùng ngăn được Bắc Ương vương sao?"

Từng câu từng chữ như lợi kiếm đâm xuyên qua yết hầu, sắc mặt Ninh hoàng hậu tái xanh, bà lui về sau hai bước, cuối cùng nhu nhược ngã ngồi trên ghế. Ngây người hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu, cười vô lực thê ai.

"Ngươi cho là, ai gia không hiểu những chuyện này sao. Ngươi cho là ai gia làm như vậy, là vì ngôi vị hoàng hậu này của mình à? Nói cho cùng, tuy ai gia là nhất quốc chi mẫu, nhưng cũng vẫn là một người mẫu thân, ai gia chỉ hi vọng có thể bảo vệ được hài tử của mình. Ai gia biết, Đại Nhan e là sắp diệt vong, Bắc Ương vương cho dù có tâm ngoan thủ lạt thế nào, nhưng ai gia nhìn ra, hắn đối với Trưởng công chúa vẫn có mấy phần thật lòng. Gả đến Ương Quốc, ít nhất cả đời này của nàng chung quy cũng có nơi tựa vào, sau này cho dù ai gia thật sự ra đi, khi nhớ đến nàng, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay."

Thần tình lạnh nhạt của Khương Ngưng Tuý lúc này rốt cuộc mới có chút hoà hoãn, nàng yên lặng nhìn gương mặt tựa hồ nháy mắt đã già đi rất nhiều của Ninh hoàng hậu, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Có lẽ mấy năm nay, trong mắt người ngoài, bà đều là vị hoàng hậu một mình đảm đương Nhan Quốc. Nhưng cuối cùng, bà cũng chỉ là một nữ nhân, là một người mẫu thân của hai hài tử, đối mặt với cục diện đại hạ tương khuynh, bà vô lực xoay chuyển, duy chỉ hi vọng có thể bảo toàn cho hai hài tử của mình. Có lẽ, chuyện này trong mắt ngoại nhân, bất quá là dùng nữ nhi của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý, nhưng bà lại không có thời gian bận tâm những lời xàm ngôn loạn ngữ này, bà chỉ cầu hài tử của bà bình yên vô sự.

"Nếu mẫu hậu cho rằng số mệnh của Đại Nhan đã định, vậy thì sao lại không chọn buông tay đánh một trận chứ?" Đôi mắt thanh minh của Khương Ngưng Tuý mang theo mấy phần đạm nhiên, ngữ khí lại vạn phần trấn định.

"Nếu phải mang Đại Nhan dâng vào tay kẻ khác, mặc người xâu xé, không bằng giao vận mệnh Đại Nhan vào tay Trưởng công chúa, tuỳ nàng quyết định. Nếu không thể trường lưu, cũng phải để cho vương triều Đại Nhan này vì nàng tiễn biệt."

Ninh hoàng hậu chưa từng thấy nữ tử nào như Khương Ngưng Tuý, có thể mang những lời đại nghịch bất đạo nói thành chính kinh, vang động lòng người như vậy. Bà ngây người nhìn Khương Ngưng Tuý, cảm thấy nữ tử trước mắt tuy to gan sơ cuồng, nhưng chỉ vài lời đơn giản của nàng, lại luôn hiển lộ ý tứ khiến người người tin phục.

Giấu đi than thở trong lòng, Ninh hoàng hậu hỏi:

"Ngươi tin tưởng nàng sẽ không gả như vậy sao?"

"Không ai có thể vọng tưởng uy hiếp trói buộc được nàng, Bắc Ương vương thông minh một đời, lại gấp gáp nhất thời, phạm vào sai lầm ngu xuẩn." Khương Ngưng Tuý đạm nhạt nói, ngữ khí tựa như thán, tựa như guận.

"Sai lầm như vậy, không khác nào phán tử hình trong lòng Trưởng công chúa."

Cả đời này, Ương Huyền Lẫm cũng không cách nào có được nàng nữa.

Trước kia, có lẽ với Nhan Y Lam mà nói, Ương Huyền Lẫm là một tri kỷ hiếm có, là bằng hữu có thể nói vài ba câu, còn hiện giờ, đối mặt với Ương Huyền Lẫm, trong lòng của Nhan Y Lam có lẽ chỉ còn cảnh giới cùng đề phòng.

Không còn khả năng có thể giao tâm.

Nghĩ đến đây, lòng Khương Ngưng Tuý lại đột nhiên sinh ra chút thở dài. Nghĩ đến đều là người thông mình tuyệt đỉnh, lại đều cao cao tại thượng, lãnh huyết, cô độc, vốn nên tỏ ngỏ nổi niềm quân vương của nhau, đáng tiếc, mối tương giao đáng lý tốt đẹp này, cuối cùng lại đánh mất giữa quyền thế, cái gì cũng không còn nữa.

Đương lúc cảm khái, Khương Ngưng Tuý nhìn thấy có người vội vã từ bên ngoài điện tiến vào. Ngưng thần nhìn một chút, chính là thiếp thân thân tín của Ninh hoàng hậu - Vương cô cô. Bà ấy đi rất vội, chỉ chốc lát đã đến bên cạnh Ninh hoàng hậu cùng Khương Ngưng Tuý.

Chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra nét mặt khác thường của Vương cô cô, Ninh hoàng hậu chậm rãi nhấp một ngụm trà, hỏi:

"Sao vậy?"

"Chuyện này..." Vương cô cô chần chừ nhìn Khương Ngưng Tuý một cái, nhất thời không nói tiếp.

Ninh hoàng hậu tiếp lời:

"Nói đi."

"Vâng." Vương cô cô đáp:

"Hồi hoàng hậu nương nương, thị vệ trong Ý An cung truyền lời, nói Trưởng công chúa đã đáp ứng hôn sự của Bắc Ương vương."

Ngón tay đang niết nắp ly khẽ dừng một chút, thần sắc Ninh hoàng hậu hơi kinh ngạc, bà không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Ngưng Tuým lại thấy biểu tình của nàng vẫn bình thản, dường như căn bản không nghe rõ lời của Vương cô cô vậy.

"Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."

Vương cô cô lên tiếng đáp lại, theo lời rời khỏi. Lúc Ninh hoàng hậu quan sát Khương Ngưng Tuý lần nữa, phát hiện khoé miệng nàng hơi cong lên, nhìn kỹ, lại là ý cười đạm nhạt.

Nhìn sang Ninh hoàng hậu, Khương Ngưng Tuý mang theo ý cười nhàn nhạt kia, nói:

"Mẫu hậu không ngại mỏi mắt chờ mong, trong cung này, chắc hẳn sắp náo nhiệt."

Mà theo tính khí của Nhan Y Lam, một vở kịch này, chỉ sợ là phải diễn đến tất cả mọi người đều phải vỗ tay khen hay mới chịu từ bỏ ý đồ.

Đưa tiễn Ninh hoàng hậu, không đến chốc lát, Khương Ngưng Tuý nghe được nội quan cất giọng thông báo, nói là Nhan Y Lam trở lại.

Khương Ngưng Tuý ngồi ở thiền điện, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Nhan Y Lam mang theo Bích Diên từ hoa viên đi đến. Cảm nhận được tầm mắt của Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam ngẩng đầu, hướng Khương Ngưng Tuý cười minh diễm, đương lúc ánh mắt lưu chuyển, Khương Ngưng Tuý chỉ cảm thấy tinh quang câu toái, trong mắt chỉ có một mạt ánh sáng lay động, đẹp đến khiến người ngạt thở.

Nhưng vào lúc này, Khương Ngưng Tuý lại nghĩ đến lời nói của Vương cô cô, trong lòng liền có chút không thoải mái, nhìn Nhan Y Lam từ từ đến gần, nàng đột nhiên cau mày, vẻ mặt thoáng chốc lạnh xuống.

"Lục Hà." Thấp giọng gọi Lục Hà, Khương Ngưng Tuý cất lời:

"Nói cho Trưởng công chúa, ta có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ trước."

Mắt thấy Nhan Y Lam đã sắp đến Trầm Nhạn các, lại nghe được Khương Ngưng Tuý phân phó, Lục Hà gãi đầu, nhìn sang Khương Ngưng Tuý, lại nhìn đến Nhan Y Lam, khổ sở nói:

"Vậy Trưởng công chúa...."

Khương Ngưng Tuý đi đến sàng tháp, nghe được lời của Lục Hà, lạnh lùng trả lời:

"Không gặp."

Chuyện này...

Lục Hà vẫn còn đang phạm khó, đáng tiếc Khương Ngưng Tuý đã đến phía sau bình phong, không còn tiếng động. Nàng cố gắng căng da đầu đứng suy nghĩ một chút, nghĩ đến đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, lời của chủ tử chính là thánh chỉ, Lục Hà quyết định, xoay người đi đến chỗ Nhan Y Lam.

Nhanh chóng đứng ngăn Nhan Y Lam trước Trầm Nhan các, Lục Hà sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhất nhất nói:

"Hồi Trưởng công chúa, nương nương của chúng ta đã đi ngủ...ngủ trước rồi."

"Ân?"

Nhan Y Lam có chút khó hiểu, nàng nhìn vào Trầm Nhạn các một chút, lại nhìn Lục Hà đang nơm nớp lo sợ trước mắt, hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Cái...cái này..." Lục Hà suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quay đầu nhìn về hướng của Khương Ngưng Tuý, thấy phía sau bình phong không có động tĩnh, lúc này nàng mới tiến đến bên tai Nhan Y Lam, bắt đầu 'bán đứng' chủ tử.

"Nương nương nghe được Trưởng công chúa đáp ứng gả cho Bắc Ương vương, cho nên ăn vị rồi!"

===

Sang năm mới rồi mấy thím ơi ^w^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play