Nhan Y Lam đã đi khỏi, Khương Ngưng Túy một mình ở lại trong Trầm Nhạn các, đáy lòng chung quy cũng không thể an bình.
Bầu trời thâm trầm, màn đêm phủ xuống, khiến không khí cũng tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Cứ ngồi như vậy từ đầu đến cuối chỉ có thể hồ tư loạn tưởng, Khương Ngưng Túy đứng dậy, đi đến trước kệ sách mộc hương đạm nhã, tiện tay chọn một quyển sách có vẻ tinh xảo, ngồi tựa bên cửa sổ lật xem.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm."
Nghe được nội quan ngoài điện thông báo, Khương Ngưng Túy trầm mặc ngẩng đầu, nàng khép quyển sách lại, cũng không biết là suy nghĩ chút gì, biểu tình trên mặt lập tức thiên biến vạn hóa, cuối cùng lại quy về trầm tịch.
Nghênh đón tiếng bước chân đi vào của Ninh hoàng hậu, Khương Ngưng Túy đứng dậy, thành thực hành lễ:
"Bái kiến mẫu hậu."
"Đứng lên đi." Khẽ nâng đôi mi nhỏ dài, ánh mắt quét qua Khương Ngưng Tuý, cuối cùng đi đến vị trí thượng toạ.
"Nơi này chỉ có ta và ngươi, ngươi không cần giữ lễ."
Mặc dù câu chữ ôn hoà từ thiện, nhưng biểu tình của Ninh hoàng hậu, Khương Ngưng Tuý tất nhiên không thể không nhìn ra. Nàng chậm rãi đứng dậy nhưng cũng không di chuyển, chỉ chờ Ninh hoàng hậu lên tiếng.
Thấy Khương Ngưng Tuý biết sát ngôn quan sắc, phân rõ nặng nhẹ như vậy, nghĩ đến đích xác cũng là một người biết điều. Thần tình không giận tự uy của Ninh hoàng hậu liền có chút phai nhạt, bà khoát tay nói:
"Ngồi đi."
"Ân." Khương Ngưng Tuý gật đầu, theo lời ngồi xuống.
"Ngươi là một người thông minh, có lẽ đã biết nguyên nhân lần này ai gia đến tìm ngươi." Khẽ niết nắp ly, ngữ khí của Ninh hoàng hậu không nhanh không chậm, lại vô cùng giày vò tâm lực người khác.
"Vậy có phải ngươi cũng không hiểu, thiên hạ này hôm nay, tuy nói là trong tay Trưởng công chúa, nhưng ai gia vẫn là hoàng hậu của Nhan Quốc, là sinh mẫu của Trưởng công chúa. Nếu muốn để một người chết, cho dù có là Trưởng công chúa, e là cũng không cách nào ngăn trở."
Tia ngoan tuyệt trong mắt Ninh hoàng hậu chợt loé, ngữ khí bộc phát uy nghiêm.
"Vì Đại Nhan, cũng vì Trưởng công chúa, bây giờ ai gia chỉ cho ngươi hai con đường. Hoặc là, làm thật tốt vị trí Thái tử phi của ngươi, ngày sau Thái tử đăng cơ, ngươi chính là mẫu nghi thiên hạ. Hoặc là, sau này lúc Ngô vương bức cung, ai gia sẽ là người đâu tiên cho ngươi bồi táng cùng Đại Nhan!"
"Chỉ là không biết, sau này khi Bắc Ương vương đã có được Trưởng công chúa, ván đã đóng thuyền, hắn còn có thể tâm từ thủ nhuyễn với Đại Nhan hay không. Sợ rằng Trưởng công chúa chân trước vừa rời đi Đại Nhan, quân đội của Bắc Ương vương cùng Ngô vương lập tức sẽ giày xéo nơi này sạch sẽ. Mẫu hậu một lòng muốn dùng Trưởng công chúa để đổi lấy vinh hoa phú quý, chẳng lẽ thật sự không biết, chỉ có Trưởng công chúa mới là tiền cược cuối cùng ngăn được Bắc Ương vương sao?"
Từng câu từng chữ như lợi kiếm đâm xuyên qua yết hầu, sắc mặt Ninh hoàng hậu tái xanh, bà lui về sau hai bước, cuối cùng nhu nhược ngã ngồi trên ghế. Ngây người hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu, cười vô lực thê ai.
"Ngươi cho là, ai gia không hiểu những chuyện này sao. Ngươi cho là ai gia làm như vậy, là vì ngôi vị hoàng hậu này của mình à? Nói cho cùng, tuy ai gia là nhất quốc chi mẫu, nhưng cũng vẫn là một người mẫu thân, ai gia chỉ hi vọng có thể bảo vệ được hài tử của mình. Ai gia biết, Đại Nhan e là sắp diệt vong, Bắc Ương vương cho dù có tâm ngoan thủ lạt thế nào, nhưng ai gia nhìn ra, hắn đối với Trưởng công chúa vẫn có mấy phần thật lòng. Gả đến Ương Quốc, ít nhất cả đời này của nàng chung quy cũng có nơi tựa vào, sau này cho dù ai gia thật sự ra đi, khi nhớ đến nàng, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay."
Nghĩ đến đây, lòng Khương Ngưng Tuý lại đột nhiên sinh ra chút thở dài. Nghĩ đến đều là người thông mình tuyệt đỉnh, lại đều cao cao tại thượng, lãnh huyết, cô độc, vốn nên tỏ ngỏ nổi niềm quân vương của nhau, đáng tiếc, mối tương giao đáng lý tốt đẹp này, cuối cùng lại đánh mất giữa quyền thế, cái gì cũng không còn nữa.
Đương lúc cảm khái, Khương Ngưng Tuý nhìn thấy có người vội vã từ bên ngoài điện tiến vào. Ngưng thần nhìn một chút, chính là thiếp thân thân tín của Ninh hoàng hậu - Vương cô cô. Bà ấy đi rất vội, chỉ chốc lát đã đến bên cạnh Ninh hoàng hậu cùng Khương Ngưng Tuý.
Chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra nét mặt khác thường của Vương cô cô, Ninh hoàng hậu chậm rãi nhấp một ngụm trà, hỏi:
"Sao vậy?"
"Chuyện này..." Vương cô cô chần chừ nhìn Khương Ngưng Tuý một cái, nhất thời không nói tiếp.
Ninh hoàng hậu tiếp lời:
"Nói đi."
"Vâng." Vương cô cô đáp:
"Hồi hoàng hậu nương nương, thị vệ trong Ý An cung truyền lời, nói Trưởng công chúa đã đáp ứng hôn sự của Bắc Ương vương."
Ngón tay đang niết nắp ly khẽ dừng một chút, thần sắc Ninh hoàng hậu hơi kinh ngạc, bà không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Ngưng Tuým lại thấy biểu tình của nàng vẫn bình thản, dường như căn bản không nghe rõ lời của Vương cô cô vậy.
"Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Vương cô cô lên tiếng đáp lại, theo lời rời khỏi. Lúc Ninh hoàng hậu quan sát Khương Ngưng Tuý lần nữa, phát hiện khoé miệng nàng hơi cong lên, nhìn kỹ, lại là ý cười đạm nhạt.
Nhìn sang Ninh hoàng hậu, Khương Ngưng Tuý mang theo ý cười nhàn nhạt kia, nói:
"Mẫu hậu không ngại mỏi mắt chờ mong, trong cung này, chắc hẳn sắp náo nhiệt."
Mà theo tính khí của Nhan Y Lam, một vở kịch này, chỉ sợ là phải diễn đến tất cả mọi người đều phải vỗ tay khen hay mới chịu từ bỏ ý đồ.
Đưa tiễn Ninh hoàng hậu, không đến chốc lát, Khương Ngưng Tuý nghe được nội quan cất giọng thông báo, nói là Nhan Y Lam trở lại.
Khương Ngưng Tuý ngồi ở thiền điện, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Nhan Y Lam mang theo Bích Diên từ hoa viên đi đến. Cảm nhận được tầm mắt của Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam ngẩng đầu, hướng Khương Ngưng Tuý cười minh diễm, đương lúc ánh mắt lưu chuyển, Khương Ngưng Tuý chỉ cảm thấy tinh quang câu toái, trong mắt chỉ có một mạt ánh sáng lay động, đẹp đến khiến người ngạt thở.
Nhưng vào lúc này, Khương Ngưng Tuý lại nghĩ đến lời nói của Vương cô cô, trong lòng liền có chút không thoải mái, nhìn Nhan Y Lam từ từ đến gần, nàng đột nhiên cau mày, vẻ mặt thoáng chốc lạnh xuống.
"Nói cho Trưởng công chúa, ta có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ trước."
Mắt thấy Nhan Y Lam đã sắp đến Trầm Nhạn các, lại nghe được Khương Ngưng Tuý phân phó, Lục Hà gãi đầu, nhìn sang Khương Ngưng Tuý, lại nhìn đến Nhan Y Lam, khổ sở nói:
"Vậy Trưởng công chúa...."
Khương Ngưng Tuý đi đến sàng tháp, nghe được lời của Lục Hà, lạnh lùng trả lời:
"Không gặp."
Chuyện này...
Lục Hà vẫn còn đang phạm khó, đáng tiếc Khương Ngưng Tuý đã đến phía sau bình phong, không còn tiếng động. Nàng cố gắng căng da đầu đứng suy nghĩ một chút, nghĩ đến đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, lời của chủ tử chính là thánh chỉ, Lục Hà quyết định, xoay người đi đến chỗ Nhan Y Lam.
Nhanh chóng đứng ngăn Nhan Y Lam trước Trầm Nhan các, Lục Hà sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhất nhất nói:
"Hồi Trưởng công chúa, nương nương của chúng ta đã đi ngủ...ngủ trước rồi."
"Ân?"
Nhan Y Lam có chút khó hiểu, nàng nhìn vào Trầm Nhạn các một chút, lại nhìn Lục Hà đang nơm nớp lo sợ trước mắt, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Cái...cái này..." Lục Hà suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quay đầu nhìn về hướng của Khương Ngưng Tuý, thấy phía sau bình phong không có động tĩnh, lúc này nàng mới tiến đến bên tai Nhan Y Lam, bắt đầu 'bán đứng' chủ tử.
"Nương nương nghe được Trưởng công chúa đáp ứng gả cho Bắc Ương vương, cho nên ăn vị rồi!"
===
Sang năm mới rồi mấy thím ơi ^w^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT