Thứ hai, Xa Vân Hề tràn trề tinh lực đi làm, thân thể của nàng sau một buổi tối nghỉ ngơi gần như hoàn toàn khôi phục. Lần này trãi qua một bài học tiêu chảy, nàng đã rút kinh nghiệm rồi, không còn thương tiếc đồ ăn nữa.
Trái lại Quan Di Tình một đêm không ngủ, sáng thức dậy hai mắt như con gấu. Xa Vân Hề hỏi cô vậy chớ buổi tối cô ngủ không ngon sao, cô ấp úng không trả lời, sợ nói ra Xa Vân Hề sẽ cười cô.
Buổi sáng, mọi người trong phòng đang bận đến nỗi tóc tai dựng đứng, mãi cho đến khi một người đánh vỡ sự nhộn nhịp của cả phòng.
"Xin chào, xin hỏi có vị tiểu thư nào tên là Xa Vân Hề không?" Âm thanh vang dội nhưng không mất đi lễ phép.
Mọi người ngẩng đầu lên xem rốt cục là anh chàng đẹp trai nào tìm Xa Vân Hề, một người dễ thương, dễ tính và xinh đẹp.
Đầu tiên là không thấy người hỏi chỉ thấy một bó hoa hồng to, nói thế nào cũng phải cả trăm bông chứ không ít.
Có người tặng hoa cho Xa Vân Hề ? Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn hoa rồi quay nhìn Xa Vân Hề.
Xa Vân Hề hoàn toàn vùi đầu vào công việc của mình, nhiều ánh mắt mang theo ước ao, hiếu kỳ nhìn sang mà nàng vẫn không chút nào nhận ra.
Ngồi bên cạnh, Âu Dương Tuyết Tự tò mò nghiêng mặt nhìn Xa Vân Hề, người này hoàn toàn không chú ý đến, hai tay nàng vẫn không ngừng gõ gõ trên bàn, hết sức chăm chú, dường như nơi này chỉ có một mình nàng tồn tại.
"Vân Hề, có người tìm cô." Âu Dương Tuyết Tự nhẹ giọng gọi Xa Vân Hề.
Xa Vân Hề nghe Âu Dương Tuyết Tự nói, nàng xoay mặt qua hỏi.
"Tuyết Tự, có chuyện gì không?"
"Có người tìm cô kìa" Âu Dương Tuyết Tự chỉ chỉ anh chàng đẹp trai đứng ở cửa cầm hoa.
"Tìm tôi sao?" Xa Vân Hề đến cái công ty này mấy tháng, lần đầu tiên có người ngoài tìm nàng. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhín về hướng cửa thấy một bó hoa hồng xinh đẹp, nàng càng không thể tin là người đó tìm mình.
"Anh xác định là tìm tôi?" Xa Vân Hề dùng ngón tay chỉ chỉ mình, bản thân mình không thích hoa, người nào muốn tặng hoa cho mình thì chắc chắn người đó thật sai lầm.
"Đúng." Âu Dương Tuyết Tự đang chuẩn bị lên tiếng thì nghe cái anh đẹp trai đang cầm hoa đáp lời.
"Xin hỏi, ở đây có vị tiểu thư nào tên Xa Vân Hề không?"
Đúng là tìm mình, Xa Vân Hề hiện tại não vẫn chưa hoạt động kịp. Đây là tình trạng gì?
"Có, ở đây." Âu Dương Tuyết Tự thay Xa Vân Hề đáp lại. Xa Vân Hề đầu óc phản ứng chậm, cô biết.
Chàng trai cầm hoa nghe được giọng nói liền cầm hoa, mặt mỉm cười đi tới.
"Xin chào, xin hỏi cô là Xa Vân Hề sao?" Chàng trai cầm hoa trực tiếp hỏi Âu Dương Tuyết Tự.
"Không phải, là người bên cạnh." Hoa này thật là đẹp, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.
"Xin chào tiểu thư, đây là một vị tiên sinh tặng cho cô chín mươi chín đóa hoa hồng, mời tiểu thư ký nhận, người đó nói rằng phải đưa tận tay cho tiểu thư."
Xa Vân Hề nhìn hoa tươi, lại nhìn biên lai ký nhận, vẻ mặt nghi hoặc. Cái gì mà tiên sinh tặng cho mình? Mình có quen nam nhân nào quen thuộc đến độ tặng hoa đâu nhỉ.
"Xin hỏi, là vị tiên sinh kia bảo anh chuyển đến?" Xa Vân Hề không thể nói là hoà nhã, nhưng chưa đến mức khó coi. Nàng không phải người tùy ý nhận đồ của người khác, hoa này không rõ chủ nhân, sao có thể nhận.
"Có một bưu thiếp, cô nhìn sẽ biết." Chàng trai lấy từ trong bó hoa tươi ra một tấm bưu thiếp đưa tới trước mặt Xa Vân Hề.
Xa Vân Hề tiếp nhận và mở ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc, từng chử phóng khoáng nhã nhặn cũng biết là người nào viết.
"Được rồi, tôi kí. Cảm ơn" Xa Vân Hề cầm bút lên trực tiếp ký nhận, biết là ai đưa, thế nhưng sắc mặt so với trước càng khó coi hơn.
"Cảm ơn" chàng trai cầm biên lai từ tay Xa Vân Hề rồi rời đi.
Nhìn thấy hoa đẹp mắt như vậy, mọi người trong phòng vây lại dò hỏi Xa Vân Hề xem đến cùng là vị thiếu gia nhà ai đã quan tâm đến nàng.
Xa Vân Hề chỉ cười cười, không có giải thích gì.
Mọi người cứ huyên náo, Xa Vân Hề nhìn hoa tươi trên bàn, trong đầu loạn như ma. Phạm An Nguyên muốn làm gì? Ngày đó không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Tại sao còn muốn làm như vậy?
Âu Dương Tuyết Tự thấy Xa Vân Hề mất tập trung , nhẹ giọng hỏi: "Vân Hề, người tặng hoa là bằng hữu của cô sao?"
Có thể ra tay hào phóng như thế nhất định không phải nhân vật đơn giản, hoa này được chọn lựa kỹ càng, giá chắc cũng lên đến cả ngàn.
Xa Vân Hề cười cười, đem hoa hồng để dưới đất.
"Ân, của một người bạn trước đây mà thôi, không có gì to tát, buổi trưa tôi ra ngoài, cô cùng đồng nghiệp ăn cơm đi." Trên bưu thiếp Phạm An Nguyên nói hẹn nàng ăn cơm, hắn đến đón nàng, đã kết thúc rồi tại sao còn muốn chấp nhất như vậy.
"Được." Xa Vân Hề nói như vậy, Âu Dương Tuyết Tự cười đáp một tiếng. Cô biết Xa Vân Hề nhận bó hoa này trong lòng cũng không vui lắm. Sau khi đọc bưu thiếp, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu. Vừa rồi anh chàng mang hoa đến có nói hoa là của một vị tiên sinh, Xa Vân Hề không phải người giỏi giao thiệp, bằng hữu khác phái cũng rất ít. Đột nhiên tặng hoa, khẳng định người đó thích Vân Hề.
Nhớ tới người thích Xa Vân Hề, Âu Dương Tuyết Tự chợt nhớ tới một người. Nếu như đúng là người kia, Xa Vân Hề không vui là chuyện bình thường.
Buổi trưa, Xa Vân Hề vội vội vàng vàng rời phòng làm việc. Toàn bộ văn phòng đều cảm thấy kỳ lạ, bởi vì bọn họ thấy Xa Vân Hề tỏ rõ vẻ bực bội. Còn có khi nàng nhận hoa trên mặt không vui, không thấy một nụ cười.
Xa Vân Hề xuống lầu nhìn thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xanh lam trờ tới, Phạm An nguyên thấy Xa Vân Hề lập tức xuống xe, thay nàng mở cửa.
Hai người lên xe, thắt chặt dây an toàn.
"Hề Hề, sắc mặt của em không được tốt, có phải bệnh hay không." Phạm An Nguyên nhìn Xa Vân Hề tiều tụy, trên mặt không vui vẻ gì, từ lúc nhìn thấy nàng đã trưng ra bộ dáng khó chịu.
"Không có, đi nhanh còn ăn cơm, em còn phải đi làm." Xa Vân Hề miễn cưỡng kéo bày ra nụ cười.
"Ân" Phạm An Nguyên cảm giác được Xa Vân Hề miễn cưỡng, trước đây hai người gặp nhau cũng chưa từng thấy Xa Vân Hề có vẻ mặt như thế.
Một đường không nói chuyện, hai người đi vào một tiệm cơm Tây.
Xa Vân Hề biết mình sắp ăn cơm Tây, trong lòng càng kêu khổ. Nàng không muốn ăn vì thế nên khi món ăn bưng lên Xa Vân Hề một đũa cũng không động.
"Vân Hề, em không thích sao?" Phạm An Nguyên nhìn Xa Vân Hề, món ăn đã bưng lên hồi lâu vẫn còn nguyên.
"Ân, em không đói bụng, anh ăn trước đi." Xa Vân Hề kỳ thực đói bụng muốn chết. Buổi sáng Quan Di Tình nói cái gì mà bụng mình không tốt, chỉ cho ăn một ít, tám phần no.
"Em ăn chút đi, buổi chiều còn phải đi làm." Phạm An Nguyên không biết Xa Vân Hề hiện tại nếp sống so với trước đây đã khác hoàn toàn, hắn không biết tí gì về Xa Vân Hề của bây giờ.
"Không có chuyện gì, anh ăn đi, không ăn sẽ lãng phí a." Xa Vân Hề thấy một bàn bò bít tết thật ngon a, lãng phí đáng tiếc, trực tiếp bưng đưa cho Phạm An Nguyên.
Nhìn Xa Vân Hề đưa thức ăn sang cho mình, Phạm An Nguyên hiểu cách sống của Xa Vân Hề, nàng không thích lãng phí, điểm này từ xưa đến nay vẫn không thay đổi.
"Anh gọi món khác cho em được không?" Phạm An Nguyên thấy Xa Vân Hề món nào cũng không ăn, trong lòng buồn bực. Xa Vân Hề ăn cơm nhiều, trước đây lúc còn với hắn, nàng một ngày ăn ba bốn lần, thiếu một bữa cũng than thở. Hiện tại nàng thật sự thay đổi sao? Phạm An Nguyên nghi hoặc không tin nổi.
"Không cần, đừng lãng phí. Anh ăn xong, chúng ta có gì nói cho xong luôn." Xa Vân Hề uống hết nước trong ly, lại gọi người phục vụ mang thêm nước lên. Nàng không ăn cơm, uống nước chắc không sao.
Nghe Xa Vân Hề nói xong, Phạm An Nguyên lạnh lòng, hôm nay hắn chỉ hẹn nàng ăn cơm, cũng không nghĩ nói chuyện gì, Xa Vân Hề đây là muốn cùng hắn nói cái gì ?
Ăn cơm xong, nhìn Xa Vân Hề vẫn uống nước, Phạm An Nguyên lo lắng hỏi: "Hề Hề, em không thích ăn cơm Tây sao?" . Hắn biết Xa Vân Hề làm sao có khả năng không ăn, bằng không chính là nàng không thích ăn. Nghĩ đến điểm này, Phạm An Nguyên trong lòng áy náy.
"Không sao, anh hẹn em ra đây có gì muốn nói sao?" Xa Vân Hề sợ giọng nói của mình quá lớn, cố ý hạ thấp âm lượng.
"Không có, chính là muốn hẹn em ăn cơm, chúng ta đã lâu không có gặp mặt. Còn có buổi sáng anh tặng em hoa hồng, em thích không?" Nghĩ đến chính mình buổi sáng thức dậy rất sớm đi chọn hoa tươi, rất nhiều phụ nữ được tặng hoa sẽ rất vui, hắn nghĩ Xa Vân Hề cũng vậy.
"ừ, sau này anh đừng tốn kém nữa, em không phải người thích hoa hoa cỏ cỏ." Hoa kia ít gì cũng một ngàn a, đó là một tháng tiền thuê nhà của nàng a.
Ngẫm lại có mấy bông hoa mà tận một ngàn, Xa Vân Hề trong lòng xót tiền...tiền...tiền.
"Em không thích?" Nhìn Xa Vân Hề bộ dạng không thích, Phạm An Nguyên chỉ sợ hắn tặng hoa đã chọc giận đến nàng.
"Không phải, anh sau này đừng tặng nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của em." Nhớ tới bầu không khí trong phòng khi nàng nhận hoa, Xa Vân Hề liền đau đầu.
"Được rồi, vậy sau này anh có thể hẹn em ăn cơm được không?" Không thể tặng hoa, chắc hẹn ăn cơm sẽ không vấn đề gì.
Nhìn Phạm An Nguyên không từ bỏ ý định, Xa Vân Hề lại cảm thấy chán ghét người này. Hắn nhìn ra mình không thích sao? Chính mình là hạng người gì, hắn thật sự không biết sao?
"Em gần đây bận quá, không có thời gian ra ngoài ăn cơm, thật sự có chút xin lỗi." Đã kết thúc cảm tình, liền không muốn bắt đầu lại.
Xa Vân Hề cười cười nhìn Phạm An Nguyên, sau đó lại cuối đầu uống nước.
Xa Vân Hề đây là từ chối mình, Phạm An Nguyên trong lòng đau xót. Là hắn thương nàng quá nhiều hay vì nàng đã có người yêu rồi? Muốn từ trên người Xa Vân Hề phát hiện ra điều gì đó, nàng mới vừa về nước, căn bản không có cùng ai yêu đương, vậy nàng từ chối là nguyên nhân gì.
"Hề Hề, kỳ thực... Kỳ thực, anh vẫn không có quên em. Nhiều năm như vậy, anh mỗi ngày đều nhớ em." Phạm An Nguyên lấy dũng khí nói ra hết suy nghĩ trong lòng, 6 năm câm nín, ngày hôm nay rốt cục có thể nói đi ra.
Nghe Phạm An Nguyên nói xong, Xa Vân Hề tay cầm ống hút ngừng lại. Ngẩng đầu lên nhìn Phạm An Nguyên. Hắn bây giờ so với trước đây càng thêm đẹp trai càng thuần thục hơn, nhưng tại sao còn mong nhớ mình. Lúc trước là hắn là người buông tay, bây giờ đến đây nói những lới này còn có ý nghĩa sao?
Tình yêu đã hết, không cách nào quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play