"A Dực sẽ không đồng ý, anh ấy không có biện pháp tiếp thu khả năng có thể mất đi các anh." Quý Thính bình tĩnh lại, "Anh ấy tựa hồ ngay từ lúc đầu đã cảm thấy nếu dung hợp thất bại, người hy sinh nhất định sẽ là các anh, mà không phải anh ấy."
Thân Đồ Nhĩ cong khóe môi: "Anh cả nói đúng, anh hỏi qua bác sĩ, anh cả là nhân cách phân liệt đầu tiên, trạng thái anh ấy vẫn luôn là ổn định nhất, đây cũng là lý do một khi thân thể phải chịu đựng cái gì, đều là anh ấy theo bản năng ra tới, thứ nhất là anh ấy vì bảo hộ bọn anh, thứ hai là bởi vì thân thể lựa chọn anh ấy."
"Cho nên anh ấy sẽ không đồng ý." Quý Thính hít sâu một hơi.
Thân Đồ Nhĩ nhếch môi: "Kỳ thật bọn anh đã khuyên qua anh ấy, anh ấy xác thật không đồng ý, nhưng nếu Thính Thính cũng đi theo hỗ trợ khuyên một chút, anh ấy khẳng định sẽ đáp ứng."
"Em khuyên qua rồi, vô dụng." Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Nhĩ mặt mày lưu chuyển: "Cho nên không phải là anh đây cùng tới hỗ trợ hay sao."
"...... Anh muốn làm như thế nào?" Quý Thính đột nhiên bất an.
Thân Đồ Nhĩ cởi bỏ đai an toàn, cúi người qua hôn môi cô, thấp giọng nói: "Khả năng sẽ dọa đến em, nhưng mà không có biện pháp nào khác, nếu không mang theo em, hiệu quả khẳng định không được tốt như vậy, nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em có việc. Trước tiên anh nói lời xin lỗi, cô giáo Quý đừng giận anh được không?"
"Cho nên anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cảm thụ được hô hấp gần trong gang tấc của anh, Quý Thính bất an bị nâng tới cực hạn.
Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng rồi ngồi trở lại, một lần nữa cột kỹ đai an toàn rồi mới mở miệng: "Bức anh cả đáp ứng làm dung hợp." Tiếng nói vừa dứt, chân anh trong nháy mắt dẫm mạnh chân ga, xe đột nhiên phóng về phía trước.
Quý Thính theo bản năng bắt lấy đai an toàn, khiếp sợ nhìn sườn mặt kiên nghị, trong lúc nhất thời thế nhưng không nói ra được tiếng nào. Lúc xe như không muốn sống lao thẳng về phía trước, nhân cách của anh đột nhiên thay đổi, đầu tiên là hét lên một tiếng bưng kín đôi mắt, sau đó dừng một chút rồi đột nhiên dẫm xuống chân thắng.
Xe dừng lại trong nháy mắt, hai người vì quán tính hung hăng bị bắn về phía trước, Quý Thính bị đai an toàn siết đến bả vai tê rần, ngồi dính trên ghế phụ, nhíu mày lại.
"Thính Thính, em không sao chứ?" Thanh âm nôn nóng vang lên ở bên tai, tiếp theo là tiếng đai an toàn bị cởi bỏ.
Một trận đau đớn đi qua, Quý Thính tức khắc dễ chịu hẳn, vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt hỗn loạn tức giận cùng lo lắng của Thân Đồ Dực: "Là ai muốn lái xe?" Quá mức thường xuyên thay đổi nhân cách, anh đã không thể xác định phía trước là ai xuất hiện.
Quý Thính bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên minh bạch ý tứ Thân Đồ Nhĩ, trong lòng như có cả vạn cây kim đâm vào, đau đến cả người muốn cong lại.
"Là Thân Đồ Nhĩ hay là lão tam? Bọn họ làm sao dám trong trạng thái như thế này mà lái xe?!" Thân Đồ Dực nhìn bộ dáng của cô, giọng nói cũng bắt đầu khàn đi, "Vì sao muốn ngồi xe cùng bọn họ?"
Quý Thính trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: "Em cũng không thể cả đời đều không ngồi xe bạn trai."
Thân Đồ Dực ngẩn ra.
Quý Thính nhấp môi, sau một lúc lâu khổ sở cúi đầu: "Không làm dung hợp mà nói, loại nguy hiểm này bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh, ngay cả không phát sinh, thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều lắm, đúng không?"
"Nói bậy, anh sẽ bên em cả đời." Thân Đồ Dực quay mặt đi.
Quý Thính chua xót cười: "Chính là anh nhìn trạng thái trước mắt xem, chỉ dựa vào thuốc căn bản vô pháp trị liệu, không bao lâu, não anh sẽ tử vong, anh như vậy, thật sự có thể bên em cả đời sao?"
"Thính Thính......"
"Vừa rồi Thân Đồ Nhĩ đã nói với em rồi, ba người bọn họ đều nguyện ý làm dung hợp, em biết anh sợ bọn họ xảy ra chuyện, cho nên mới sẽ cự tuyệt, nhưng anh không thể một người làm quyết định," Quý Thính hốc mắt ửng đỏ, "Anh, anh không thể bởi vì một khả năng sẽ có người hy sinh, lại nhất định theo đuổi sự công bằng để tất cả cùng chết, bọn họ có quyền tranh thủ sống sót."
Đầu ngón tay Thân Đồ Dực khẽ run, vừa rồi xe mất khống chế cảm giác gần chết còn ở đó, mà lúc ấy Quý Thính cũng ở bên người, anh thiếu chút nữa hại chết cô.
"Chúng ta làm dung hợp đi, anh phải tin tưởng bọn họ, cũng nên cho bọn anh một cơ hội," Quý Thính nói xong dừng một chút, đem tay đặt ở trên tay anh: "Hơn nữa, cũng không nhất định sẽ thất bại không phải sao? Cũng phải thử một chút mới được."
"Vạn nhất thất bại...... Chính là không thể nghịch chuyển." Thân Đồ Dực gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Quý Thính rũ mắt: "Nhưng nếu không làm, chính là mọi người cùng chết, anh có bỏ được trơ mắt nhìn sinh mệnh bọn họ từ từ bị tra tấn đến không còn gì sao?"
Thân Đồ Dực yên lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Chuyện hôm nay là cố ý đúng không, bọn họ muốn dùng lần nguy hiểm này, nói cho anh nếu không làm dung hợp, tình huống chỉ biết càng tệ, đồng thời cũng để em tới khuyên anh.....Các em thương lượng tốt đúng không?"
Quý Thính không nói, chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Hồi lâu sau, tiếng nói Thân Đồ Dực khàn khàn: "Nếu thất bại, khả năng cũng chỉ dư lại một người là anh."
"Còn có em, còn có thân thể anh và Tiểu Tự bọn họ cộng đồng dùng chung," Quý Thính nói, nghiêng người ôm lấy anh, "Ngay cả cuối cùng thật sự thất bại, bọn họ cũng không nhất định thật sự biến mất, khoa học kỹ thuật tiến bộ, anh tồn tại được một ngày, có nghĩa có nhiều hơn một ngày hy vọng cứu sống bọn họ, không phải sao?"
Thân Đồ Dực im lặng.
Quý Thính khẽ cười một tiếng, khóe mắt có chút phiếm hồng: "Lại nói, đó là khả năng tệ nhất, nếu dung hợp thành công, vậy các anh về sau là có thể cộng đồng có được nhân sinh hoàn chỉnh, không cần lại chia đều sinh mệnh, cũng không bị giống như hiện tại tất cả đều bị tiêu hao, em tin tưởng bác sĩ, cũng tin tưởng các anh có thể làm được."
Thân Đồ Dực lẳng lặng nghe cô nói chuyện, lúc cô nói xong liền nhắm mắt lại một hồi lâu, sau đó nhàn nhạt nói: "Vậy làm dung hợp đi."
Ngón tay Quý Thính nhéo góc áo nắm lại thật chặt, một hồi sau mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Đã quyết định làm phẫu thuật, vậy sắp xếp an bài thật nhanh, chỉ ba ngày sau, anh cũng đã nằm ở phòng khám bác sĩ tâm lý.
Trước khi bắt đầu, Quý Thính nhẹ nhàng cầm tay anh, còn chưa nói chuyện hốc mắt đã đỏ.
"Đừng lo lắng, anh thật mau sẽ ra tới." Thân Đồ Dực trấn an nói.
Quý Thính gật gật đầu, còn chưa nói chuyện thanh âm anh lại lần nữa vang lên: "Thính Thính, anh có chút sợ, nhân cách biến mất sẽ đau giống như tử vong đúng không? Ngẫm lại cảm thấy thật sợ hãi."
"Không có việc gì, anh sẽ tốt," Quý Thính ôn nhu nhìn anh, "Chờ anh khỏe lại, chúng ta lại cùng nhau mặc váy đi dạo phố."
Thân Đồ Sam dừng một chút, đáy mắt nhiều ra chút dũng khí: "Được, anh nhất định sẽ nỗ lực tồn tại, Thính Thính yên tâm đi!"
"Ừm, nhất định phải cố lên nha." Ánh mắt Quý Thính như nước.
Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời: "Anh thích em nhất, Thính Thính."
"Em cũng thích Tiểu Tự." Đối mặt kiểu thường xuyên thay nhân cách này, Quý Thính đã có chút cảm giác quen thuộc, chỉ là nhìn đôi mắt anh bởi vì thay đổi liên tục mà càng thêm mỏi mệt, trong lòng cô đầy khó chịu.
Thân Đồ Tự trì độn chớp đôi mắt một chút: "Thật vậy sao? Thích nhất anh sao?"
"Ừm, thích anh nhất." Giọng Quý Thính khẽ run.
Thân Đồ Tự cao hứng cười cười, còn chưa nói chuyện ánh mắt lại thay đổi.
Anh khẽ cười một tiếng, mặt mày tràn đầy tản mạn: "Cô giáo Quý, lại không phải giải phẫu tới xương cốt gì, sẽ không đến mức quá khó chịu ha."
"Anh ít nói chút đi, nhất định phải kiên trì tiếp tục, biết không?" Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Nhĩ gật gật đầu, cầm tay cô ở trên cổ tay cô in lại một nụ hôn: "Cô giáo Quý, hy vọng anh có thể tồn tại nhìn thấy em."
"Các anh đều phải cố gắng thật tốt." Quý Thính nhẹ giọng nói.
Thân Đồ Nhĩ gợi lên khóe môi: "Cái khác thì không cần, chỉ hy vọng anh có thể nhìn thấy em."
...... Lời này nói ra, giống như những nhân cách khác chết sống anh đều không quan tâm. Quý Thính liếc anh một cái, còn không kịp vạch trần, đã bị bác sĩ thúc giục rời đi.
"Anh nhất định phải tồn tại, nhất định phải!" Quý Thính trước khi đi lo lắng nhìn anh, cho đến lúc anh gật đầu mới rời đi.
Khóe môi Thân Đồ Nhĩ vẫn luôn luôn cười, mãi đến cô biến mất ý cười mới hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen nhánh nhiều thêm một phần phiền muộn.
Ánh đèn phòng giải phẫu sáng lên, bắt đầu hướng tới cuộc hành trình không biết phương hướng.
Quý Thính lẳng lặng đứng ở bên ngoài, toàn bộ cảm xúc giống như đã bị mất hết, hoàn toàn không biết nên làm gì. Thời gian một phút một giây trôi đi, phòng giải phẫu trước sau không có bất luận động tĩnh gì, chỉ có ngẫu nhiên bác sĩ y tá ra vào, nhưng vẫn luôn bảo trì an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Quý Thính hơi chút giật mình, lúc này mới phát giác chân mình đều nhức mỏi. Cô đến bên cạnh ngồi xuống, mới vừa ngồi ổn liền nhìn đến một y tá ra tới, rốt cuộc nhịn không được đi qua hỏi: "Cô y tá ơi, bên trong thế nào?"
"Cô chờ một lát, bác sĩ Trương kêu tôi đưa cô xem thư đồng ý giải phẫu." Y tá nói xong liền vội vàng rời đi.
Quý Thính đột nhiên nhớ tới hai ngày trước khi nói chuyện với Thân Đồ Nhĩ, trong điện thoại truyền ra cái gì tương tự 'thư đồng ý', lúc ấy cô không nghe rõ cho nên cũng hỏi lại cẩn thận, không nghĩ tới hôm nay lại nghe thấy lần nữa. Trong lòng như có tảng đá đè xuống, vừa muốn biết thư đồng ý kia là gì, lại ẩn ẩn cảm thấy đó không phải là nội dung cô muốn nhìn.
Lúc Quý Thính đang bất an, y tá đã cầm thư đồng ý lại, giao cho cô sau đó kỹ càng tỉ mỉ giải thích: "Mấy ngày trước Thân Đồ tiên sinh đã tới đây, yêu cầu nếu trong quá trình nhân cách dung hợp xuất hiện vấn đề, dưới tình huống nhất định phải giảm bớt nhân cách, thì cam chịu bỏ đi đầu tiên là nhân cách Thân Đồ Nhĩ, hiện tại quá trình dung hợp xuất hiện vấn đề, chúng tôi có trách nhiệm trước tiên đưa ra thư đồng ý......"
Lời nói phía sau của y tá, Quý Thính một chữ cũng nghe không rõ, trong đầu đều là câu kia 'cam chịu bỏ đi đầu tiên là nhân cách Thân Đồ Nhĩ", lại nhớ lại lời vừa rồi của Thân Đồ Nhĩ nói, hy vọng sau khi dung hợp còn có thể gặp cô, Quý Thính rốt cuộc minh bạch vì sao anh không quan tâm những nhân cách khác.
...... Một khi có chuyện ngoài ý muốn, anh chính là người thứ nhất hy sinh, tự nhiên không còn dư lực quan tâm người khác, nếu cuối cùng anh còn sống, liền chứng minh dung hợp thành công, không có bất luận người nào ngoài ý muốn.
Quý Thính đột nhiên bình tĩnh lại, lễ phép đem thư đồng ý trả lại cho y tá, xoay người đến vị trí vừa rồi ngồi xuống, chỉ có đôi mắt đăm đăm, nho nhỏ tiết lộ trong lòng cô giờ phút này sóng to gió lớn.
Ánh đèn trong phòng giải phẫu tắt đi, tim Quý Thính đập lỡ theo một nhịp, nhìn thấy bác sĩ ra tới cô còn sửng sốt một chút, sau đó mới tiến lên hỏi: "Tình huống thế nào?"
"Nên làm trị liệu đã làm, hiện tại sóng điện não cũng đã khôi phục bình thường, nhưng nhân cách có tổn thương hay không, vẫn là chờ đến khi Thân Đồ tiên sinh tỉnh mới biết được, cô đi vào với anh ấy đi, chờ tỉnh lại kêu chúng tôi cũng không có việc gì." Bác sĩ nói xong, vẻ mặt mỏi mệt rời đi.
Quý Thính lập tức đi vào phòng bệnh, nhìn đến người còn hôn mê trên giường bệnh, đột nhiên cô không dám tiếp tục động, đứng cách giường khoảng năm mét rồi chựng lại.
"Anh......" Quý Thính chỉ nói một chữ, phát hiện giọng mình run đến lợi hại, lập tức nhắm miệng lại không nói thêm, chỉ nhìn chằm chằm mặt anh ngủ say một hồi, sau đó mới đến bên người anh ngồi xuống.
Lúc anh tỉnh lại đã là đêm khuya, mở to mắt, an tĩnh một lát, duỗi tay xoa cái ót Quý Thính - người đang ghé vào mép giường ngủ.
Quý Thính đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy rồi nhìn đôi mắt anh, đột nhiên không dám nói tiếp nữa. Cô muốn hỏi nhân cách có dung hợp hay không, nhưng quá sợ hãi nghe được đáp án không tốt.
"Thính Thính." Anh cong lên khóe môi, ánh mắt trầm ổn mang theo điểm điểm ý cười, thanh âm lại lộ ra một tia ủy khuất cùng khẩn trương.
Quý Thính ngơ ngẩn nhìn anh, sau một lúc lâu nói giọng khàn khàn: "...... Em hiện tại nhìn không ra tới anh là ai."
"Anh là Thân Đồ Xuyên, là sau khi dung hợp, có được toàn bộ ký ức Thân Đồ Xuyên." Ánh mắt thật ôn nhu.
Quý Thính cắn môi: "Vậy...... cũng bao gồm Thân Đồ Nhĩ sao?" Nhân cách tử vong sẽ không có khả năng lưu lại ký ức, nếu anh nói gọi là toàn bộ ký ức cũng có Thân Đồ Nhĩ, vậy thuyết minh lần này dung hợp là thành công, bốn người bọn họ không có bất luận kẻ nào bị thương.
Dưới ánh mắt chờ mong của cô, anh đột nhiên trầm mặc, đôi mắt rũ xuống tựa hồ đang che dấu cái gì. Hốc mắt Quý Thính đột nhiên đỏ: "...... Không sao, anh đã rất tuyệt, không sao......"
"Nếu không sao, vì cái gì em lại khóc?" Anh ngẩng đầu, nhìn về giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô.
"...... Thật sự không sao...... Thật xin lỗi, em chỉ là có điểm khổ sở, anh hẳn là so với em càng khó chịu, em, em nên nhịn xuống sau đó an ủi anh, chính là em khống chế không được." Quý Thính ngẩng mặt, nỗ lực không để nước mắt rơi xuống.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rốt cuộc sung sướng cong môi: "Anh đã nói rồi, cô giáo Quý thích nhất là anh mà, lúc trước em nói thích nhất Tiểu Tự, hẳn là dỗ em ấy vui vẻ đi."
"......"
Nước mắt Quý Thính đột nhiên không còn, ngơ ngẩn nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên phát hiện chính mình bị chơi, không khỏi giận dữ: "Anh cũng dám gạt em!"
Thân Đồ Xuyên rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, sau lại đột nhiên bất mãn: "Chính là em như thế nào có thể vì Thân Đồ Nhĩ thương tâm như vậy, em hẳn là càng thích Sam Sam mới đúng."
Quý Thính bực mình đấm anh hai cái, tránh thoát không được đành phải mặc anh ôm, sau đó liền nghe được anh lầm bầm lầu bầu: "Không đúng, rõ ràng càng thích Tiểu Tự, em chính miệng thừa nhận qua."
Quý Thính chần chờ nhìn về phía anh: "Xác định bốn nhân cách đều dung hợp sao? Em như thế nào cảm thấy anh quái quái?"
"Xác định dung hợp, hiện tại anh có được tất cả ký ức, hơn nữa......" Mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ, "Hơn nữa hiện tại anh là một người, lại không phải một người, đầu óc có điểm loạn."
Quý Thính có điểm ngây thơ: "Có ý tứ gì?"
Anh trầm mặc một cái, có chút đau đầu mở miệng: "Sau khi dung hợp, chẳng khác nào bốn người đồng thời khống chế thân thể, xài chung một cái đại não, tuy rằng nói chuyện hành động đều là cộng đồng quyết định, nhưng rốt cuộc là bốn người, liền rất dễ dàng xuất hiện khác nhau."
"Ví dụ?" Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, ấp úng mở miệng: "Ví dụ anh hiện tại có kí ức khi hẹn hò cùng với em của bốn nhân cách, như vậy ba nhân cách sẽ vô cùng ghen ghét mỗi lần hẹn hò của nhân cách kia."
"......" Nghe tới cũng không giống cái gì quá phiền toái, Quý Thính trong nháy mắt cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà thực mau cô liền biết chuyện này có bao nhiêu phiền toái, ví như ——
Thời gian ở bệnh viện quan sát quá mức nhàm chán, vì thế Quý Thính cùng anh xem phim, sau khi hai người ở phòng bệnh xem một bộ phim ba tiếng, Thân Đồ Xuyên đề nghị: "Chúng ta lại xem điện ảnh một lần nữa đi."
"...... Có hay như vậy sao? Em thấy có điểm nhàm chán nha." Quý Thính thật sự không muốn lại ngồi ba giờ.
Thân Đồ Xuyên khẽ lắc đầu: "Vậy thì không phải, chỉ là vừa rồi em xem cùng Thân Đồ Tự, hiện tại ba nhân cách khác cũng muốn xem."
"...... Các anh hiện tại không phải cộng đồng sử dụng thân thể sao? Vừa rồi đã xem qua vì sao lại còn muốn xem?" Quý Thính vô ngữ.
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên nháy mắt không tốt lắm: "Nhưng vừa rồi ở cùng với em chính là Thân Đồ Tự."
"......"
Được, anh là người bệnh, không chấp nhặt với anh.
Vì thế Quý Thính tốn mất hai ngày cùng vị này xem một bộ phim bốn lần, tổng cộng phí mất mười hai tiếng đồng hồ, từ hôm nay trở đi cô thề sẽ không bao giờ muốn đi xem phim nữa.
Mà bọn họ tự nhiên không ngừng ở chuyện phim ảnh, hiện tại ăn cơm cô cũng không dám gắp đồ ăn cho anh, nếu không cho dù đồ ăn gắp bốn lần, anh ăn đến căng cũng sẽ ăn cho hết.
Nhân cách Thân Đồ Xuyên thật sự đang dần dần dung hợp, tính chất đặc biệt của bốn nhân cách ở trên người anh quả thực thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, một khi muốn có cái gì, đầu tiên sẽ trước giống Thân Đồ Nhĩ lấy lòng, tiếp theo chính là Thân Đồ Sam làm nũng, thật sự không được liền đến vị lãnh khốc Thân Đồ Dực, cuối cùng không được sẽ bắt đầu làm Thân Đồ Tự quật cường mà đỏ mắt.
Tóm lại người này từ khi dung hợp nhân cách dường như tiến bộ vượt bậc, Quý Thính thường xuyên hoàn toàn không có cách nào chống lại anh, cứ thế loại ở chung này kéo đến khi xuất viện.
Trong nháy mắt vừa về đến nhà, Thân Đồ Xuyên ôm lấy eo Quý Thính, thanh âm trầm thấp mở miệng: "Hai ngày trước em đáp ứng anh còn nhớ rõ sao?"
Anh nói chính là lần nọ thiếu chút nữa cướp cò, Quý Thính vì không muốn cùng anh ở bệnh viện nháo lên, liền đưa ra điều kiện có một số việc chờ về đến nhà mới có thể làm.
Quý Thính không nghĩ tới anh sẽ gấp như vậy, nhất thời liền đỏ mặt, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: "Trước nói rõ ràng, em là đáp ứng ai? Nếu chỉ là một trong bốn nhân cách, vậy thì em chưa nói."
Có một số việc có thể làm, nhưng nếu người này xong việc đột nhiên nói đó là đáp ứng một người, vì công bằng lại nên đền bù ba lần cho ba người kia, vậy cô chỉ có chết trên giường.
"......" Cô ấy giống như càng ngày càng thông minh!
Quý Thính nheo mắt lại: "Cho nên anh thật là có ý này?" Thật quá vô lại, tựa như ăn một ngụm khổ bốn nhân cách đều sẽ không thoải mái giống nhau, bọn họ cảm giác vốn dĩ chính là đồng thời đồng bộ, rất nhiều chuyện cũng không phải một người một lần, mà là mỗi người đều trải qua bốn lần.
"Không có nha, em sao lại nghĩ như vậy?" Thân Đồ Xuyên mặt không đổi sắc, "Em đáp ứng chính là Thân Đồ Xuyên, không phải một trong bốn nhân cách gì, chuyện đó anh biết."
"...... Vậy còn không tệ." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, giây tiếp theo đột nhiên đã bay lên không, cô hoảng loạn theo bản năng ôm lấy cổ anh, sau đó đã bị bế lên lầu.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ, vốn là khí lạnh mùa thu, nhưng độ ấm trong nhà càng lúc càng cao. Không biết qua bao lâu, Quý Thính cả người bủn rủn nằm ở trên giường, mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn động một chút nào, một thân đầy mồ hôi, cô chỉ muốn đi tắm rửa một cái.
Nhưng mà cô còn chưa động đã bị trực tiếp ôm lên, hai người dùng cùng cái khăn trải giường bọc nhau đi ra ngoài. Quý Thính hoảng sợ: "Anh đi đâu? Không thể đi ra ngoài như vậy!"
"Yên tâm, lúc này trong nhà không có ai sẽ ra đây." Thân Đồ Xuyên trấn an, ôm cô từ phòng Thân Đồ Dực đi tới phòng Thân Đồ Nhĩ.
Trong lòng Quý Thính dâng lên một dự cảm bất hảo, không đợi chứng thực, liền nghe được anh đúng lý hợp tình mà nói: "Vì công bằng, vừa rồi là ở trong phòng Thân Đồ Dực một lần, vậy phòng những nhân cách khác cũng nên tới."
"......"
Kháng nghị hữu dụng sao? Thân Đồ Xuyên tự thể nghiệm chứng minh không chỉ có vô dụng, còn sẽ bị khi dễ càng nhiều hơn.
Chờ đến sau khi hoàn toàn kết thúc, đôi mắt Quý Thính hoàn toàn không mở ra được, mơ mơ màng màng bị khóa chặt lại trong lòng ngực anh, cô nghĩ thầm chờ thân thể khôi phục, nhất định phải khóa cả bốn cái phòng này, anh chỉ có thể đi phòng ngủ của mình.
"Chúng ta đi đến phòng em một lần nữa sao?" Giọng Thân Đồ Xuyên lộ ra mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại tinh lượng. Tuy rằng rốt cuộc là người thường cũng sẽ cảm thấy mệt, nhưng hương vị của cô thật sự là khích lệ anh tiếp tục.
Khóe miệng Quý Thính trừu trừu, dứt khoát vùi mình vào trong lòng ngực anh, làm bộ mình không tồn tại. Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, đem người ôm chặt hơn chút nữa, sau một lúc lâu mới nói một câu: " Khăn trải giường trong nhà chất lượng thật tốt."
"......"
Đúng vậy, có thể bọc hai người, còn tùy tiện hồ nháo như thế nào cũng chưa rách, chất lượng có thể không tốt sao...... Cô về sau nhất định phải mua khăn trải giường chất lượng kém, như vậy mới có thể có cơ hội đào tẩu. Cô nhắm mắt lại mơ mơ màng màng nghĩ.
"Thính Thính, anh hiện tại rất hạnh phúc." Anh chậm rãi mở miệng.
Lông mi Quý Thính giật giật, đột nhiên sinh ra một chút dự cảm sắp kết thúc, Quý Thính mở choàng mắt, đối diện một đôi mắt trầm tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
"......"
Cô hiểu biết bốn nhân cách, mặc cho ai cũng sẽ không có loại ánh mắt này, mà dư quang của cô dần dần xuất hiện một hố đen, cũng chứng thực điểm này.
"Anh...... cũng là người làm nhiệm vụ?" Quý Thính ách giọng nói, rốt cuộc hỏi ra vấn đề trong khoảng thời gian này vẫn luôn suy đoán.
Anh bình tĩnh nhìn cô: "Không phải."
"Nhưng nam phụ mỗi thế giới, đều là anh." Giờ khắc này, Quý Thính vô cùng chắc chắn.
Anh đạm mạc vươn ngón tay ra, nắm lấy cằm Quý Thính, mặt vô biểu tình mà hôn qua.
"......??!!!"
Nụ hôn này vừa hung ác, tùy ý, lại mang theo chút ẩn ẩn phẫn nộ, nhưng Quý Thính còn đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ, cái gì cũng không phát hiện, chờ đại não cô bắt đầu chuyển động, Quý Thính đã tiến vào thế giới tiếp theo, mà người đàn ông vừa rồi tự nhiên cũng hoàn toàn biến mất.
Anh hôn cô...... Quý Thính ngơ ngẩn xoa môi mình, nghĩ đến một màn vừa rồi thì mặt hơi hơi phiếm hồng, tim đập cũng bắt đầu không bình thường.
Xem ra suy đoán của cô là chính xác, nam phụ các thế giới đều là cùng một cá nhân, mà xem biểu hiện của anh, hẳn là sau khi tiến vào thế giới mới sẽ bị phong bế ký ức, mà lúc cô hoàn thành nhiệm vụ lại khôi phục, thẳng cho đến thế giới tiếp theo lại tiếp tục bị phong bế.
...... Nghe tới có điểm đáng thương, cũng không biết thế nào mới có thể giúp anh tránh thoát loại luân hồi này. Quý Thính nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, tạm thời tìm không ra biện pháp.
Bóng tối trước mắt qua đi, ánh sáng xuất hiện trở lại, cô sắp bước vào thế giới tiếp theo. Quý Thính ổn định tâm thần bắt đầu lật xem nguyên văn, ánh mắt dần dần kiên định lên.
Nếu tìm không thấy biện pháp giúp anh, vậy tạm thời nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ đi, ít nhất có thể giúp anh thoát ly nhân sinh bi thảm của nam phụ.
- --
* Thế giới thứ năm: Tiểu đáng thương tàn bạo bị khi dễ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT