Trên má cậu thiếu niên nhiễm một tầng hồng nhạt, rõ ràng là diện mạo muốn khắc chế thành lạnh nhạt, bởi vì điểm đỏ ửng này lại lộ thành chút trẻ con. Đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, tuy rằng còn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cũng có thể tưởng tượng đến 27-28 tuổi, cậu sẽ anh tuấn biết bao nhiêu.
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên dán đến cực gần, gần đến có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở lẫn nhau, môi răng chạm vào nhau, cùng mang theo hương chanh như nhau, nhàn nhạt mà cùng thấm vào ruột gan. Đối diện nhau một giây đồng hồ lại dài như một năm, hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, đôi tay nâng lên muốn đỡ eo Quý Thính.
Chỉ là cậu mới vừa động, Quý Thính giống như bị dọa tới, cô đột nhiên lui hai bước: "Tôi lần này không phải cố ý!"
"Vậy lúc trước cô là cố ý?" Xúc cảm mềm mại còn như dừng ở trên môi, Thân Đồ Xuyên ngồi dậy, lấy nạng chống đứng lên.
Quý Thính biết cậu nói chính là lần trước mình trộm hôn cậu, cô không khỏi khụ lên một tiếng, nhìn đến đồ trong máy giặt, cố tình nói sang chuyện khác: "Còn không phải chỉ là giặt cái khăn trải giường sao, làm như làm chuyện gì xấu, hiện tại thật hay đi, cả hai người đều bị ngã."
Thân Đồ Xuyên ra vẻ bình tĩnh, nhiệt độ trên mặt lại chỉ có tăng không giảm, cậu chống nạng đi ra ngoài: "Tôi đi mua bữa sáng cho cô, hôm nay muốn ăn gì?"
"Bánh quẩy đi."
Thân Đồ Xuyên lên tiếng, ra tới cửa đột nhiên dừng lại, liếc Quý Thính một cái, nhấp môi, "Chính là làm chuyện xấu." Nói xong cậu không quay đầu lại mà đi một đường.
"Cậu có thể làm gì hư..." Quý Thính nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt đột nhiên chựng lại, sau một lúc lâu cô cảm khái nói một câu, "Thiếu niên trưởng thành nha..."
Mãi cho đến khi đến dưới lầu, mặt Thân Đồ Xuyên còn chưa giảm nhiệt, khóe môi cong lên vẫn chưa đổi, chỉ đến khi nhìn thấy người nọ đứng ở hàng hiên, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt không còn chút nào.
"Cậu đến đây làm gì?" Thân Đồ Xuyên mặt âm trầm hỏi.
Thâm tím trên mặt Lý Thác so với trước kia càng nghiêm trọng, một con mắt còn không mở ra được, giờ phút này nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, cậu miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, so với khóc còn muốn khó coi hơn: "Tôi đến thăm cậu."
"Cậu cảm thấy tôi yêu cầu vậy sao?"
Lý Thác ngơ ngẩn nhìn vị trí trống rỗng ở cẳng chân Thân Đồ Xuyên, lần trước bởi vì Thân Đồ Xuyên có mang chân giả cho nên nhìn không quá rõ, hiện giờ nhìn đến chỗ bị cắt, trái tim cậu đau như bị kim đâm.
"Tôi bị mất trí nhớ, cho nên không trở về kịp." Lý Thác lẩm bẩm.
Thân Đồ Xuyên mắt lạnh nhìn cậu: "Được rồi, cho nên cậu còn có thể ở đây mà nói chuyện với tôi." Cho dù cậu không tin Lý Thác cũng sẽ tin tưởng Quý Thính.
"Mặc kệ có mất trí nhớ hay không, cậu là vì tìm tôi mới bị mất chân, là tôi thiếu cậu." Đôi mắt Lý Thác hơi ướt át, nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, "Tôi không xứng là bạn của cậu, cũng không xứng cầu cậu tha thứ cho tôi, hôm nay tôi tới... chỉ là thăm cậu mà thôi."
"... Cút!" Thân Đồ Xuyên sẽ không mềm lòng, Lý Thác hại cậu chịu nhiều khổ cực như vậy, cậu sẽ không mềm lòng.
Lý Thác rũ mắt, sau một hồi chua xót lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Thân Đồ Xuyên đứng ở hàng hiên một hồi lâu, cho đến khi Quý Thính đợi không được đi xuống tìm, cậu mới hơi hơi hoàn hồn.
"Làm sao vậy?" Quý Thính lo lắng hỏi.
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô, sau một lúc lâu giọng nói khàn khàn trả lời: "Lý Thác đã tới."
"......" Địa chỉ là cô đưa, nhưng cô không nghĩ Lý Thác sẽ tới nhanh như vậy, không phải nói chờ Thân Đồ Xuyên hết giận mới tới sao? Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, sau một hồi lâu đột nhiên ủy khuất hướng tới cô mà vươn tay: "Ôm."
Tim Quý Thính mềm đi, đi qua ôm cậu vào trong lòng ngực, tùy ý cậu ném nạng chống đi mà đem trọng lượng toàn thân đều đè trên người cô. Đôi mắt Thân Đồ Xuyên chống vào bả vai của cô, giống như một con cún lớn dịu ngoan, chỉ lát sau Quý Thính cảm giác được bả vai mình ướt át.
"Tôi tình nguyện là cậu ta phản bộ tôi..." Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Tôi hiểu...... Chính là, hòa giải với chính mình không được sao?"
Trong nguyên văn, khi Lý Thác khôi phục ký ức đã là vài năm sau, lúc đó cả Lý Thác và Thân Đồ Xuyên đều đã là người lớn. Trong thế giới người trưởng thành, hòa giải là việc không dễ dàng, huống chi Thân Đồ Xuyên nhận hết khuất phục, cuối cùng chẳng sợ là biết Lý Thác sai hay không, hận ý trong lòng đã không thể biến mất.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hai người chia lìa mới mấy tháng, tâm trí hay bên ngoài cũng vậy, vẫn còn là bộ dáng thiếu niên, mà cảm tình của thiếu niên vẫn luôn là nhiệt liệt, cởi bỏ hiểu lầm thì mọi ngăn cách đều có thể đốt cháy.
"Không tốt, không công bằng." Thân Đồ Xuyên đứng thẳng dậy, vẻ mặt cô nếu dám nói chuyện giúp cậu ta thì tôi sẽ liền tức giận.
Quý Thính nào dám, duỗi tay cầm nạng chống đưa lại cho cậu, hai người cùng đi ra ngoài ăn bữa sáng. Vừa đến cửa tiểu khu liền nghe được mấy người qua đường vừa đi vừa thảo luận ——
"Vừa rồi kia tai nạn xe cộ là chuyện như thế nào, trong xe cũng không thấy người..."
"Ai, biến thái, nghe người ta nói là một người trẻ tuổi lừa tài xế đi mua đồ uống, sau đó chính mình khởi động xe rồi tự đụng vào người mình."
"Ai da, không có khả năng đi, con cái nhà ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy."
"Cô cũng nói là luẩn quẩn trong lòng, tôi thì nói là muốn tự sát, bằng không vì sao mà làm chuyện này, nghe nói hai đùi đều bị cán, máu chảy đầm đìa..."
......
Quý Thính sắc mặt biến đổi, vừa nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, đã thấy cậu nghiêng ngả lảo đảo chống nạng chạy vội về hướng bọn họ nói. Cô vội vàng đuổi theo, chạy không bao xa liền nhìn thấy đám người vây quanh phía trước, cô vội hô to kêu những người khác tránh ra.
Người qua đường thấy bộ dáng bọn họ thì vội vàng né tránh, Thân Đồ Xuyên nhìn đến một màn từ xa, đầu óc "oanh" một tiếng, trống rỗng, chờ đến khi phản ứng lại, cậu đẩy tài xế ngã ra trên mặt đất, ôm lấy đầu Lý Thác mà run rẩy: "Cậu điên rồi, cậu điên rồi...."
Quý Thính vọt lại, nhìn đến một tảng lớn vết máu trên mặt đất thì trong lòng lộp bộp một tiếng, lại xem Lý Thác suy yếu đến không còn tỉnh táo, cùng với Thân Đồ Xuyên cả người đều phát run, hốc mắt cô đỏ lên.
Thiếu niên và người trưởng thành không giống nhau, cho nên Lý Thác hồi phục ký ức sau khi thành niên sẽ dùng đủ loại ích lợi mà bồi thường trả nợ, mà khi còn ở vị thành niên, cậu lựa chọn cách đơn giản nhất để trả. Người vì ta bị mất một chân, ta đây liền trả lại người hai chân.
Quý Thính đầu tiên là thất thần, sau đó cô bị tiếng xe cứu thương làm bừng tỉnh, vội vàng đi đỡ Thân Đồ Xuyên đang khóc rống, trong lòng thật không dễ chịu. Trong nguyên văn đứa nhỏ này chính mình bị cắt chân không khóc, trải qua bao nhiêu trắc trở cũng không khóc, hiện tại lại khóc thành như vậy, có thể tưởng tượng có biết bao thống khổ.
Xe cứu thương bay nhanh hướng bệnh viện, trong thời gian ngắn nhất đưa Lý Thác vào trong phòng giải phẫu.
Thân Đồ Xuyên ngồi lặng bên ngoài, Quý Thính an tĩnh ngồi với cậu. Dung Tinh tới, Quý Thính theo bản năng che trước người Thân Đồ Xuyên.
"Không có việc gì," Thân Đồ Xuyên ách giọng nói, kéo Quý Thính ra, đôi mắt như nước lặng nhìn về phía Dung Tinh, "Là tôi hại cậu ta thành như vậy, cô muốn trả thù thì cứ việc đến đây."
Dung Tinh nước mắt rơi lã chã, cô oán hận nhìn Thân Đồ Xuyên: "Anh trong lòng anh ấy quan trọng như vậy, ai dám động tới anh." Nói xong giận dỗi đến bên cạnh ngồi xuống, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm phòng giải phẫu.
Người ra ra vào vào phòng giải phẫu, Dung Tinh mỗi lần đều tiến lên hỏi tình huống, ba giờ sau, bác sĩ chủ trị mới từ bên trong ra tới: "Giải phẫu thành công, người bệnh không có việc gì."
"Sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của anh ấy sao?" Dung Tinh vội vàng hỏi.
Bác sĩ chủ trị ôn hòa mở miệng: "Để xem cậu ấy có phối hợp hay không, nếu nghiêm túc phối hợp, mấy tháng là có thể đi lại bình thường."
Dung Tinh cảm kích nói lời cảm tạ, sau đó cùng y tá đẩy Lý Thác đi phòng bệnh, trước cửa phòng giải phẫu trong nháy mắt chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên hai người.
"Cậu ta không có việc gì, chúng ta đi thôi." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.
Quý Thính nhấp môi: "Cậu cảm thấy, nếu cậu đi rồi, cậu ta sẽ chịu phối hợp hay sao?"
"......"
Không biết ngồi bao lâu, Thân Đồ Xuyên cuối cùng chậm rãi đứng dậy, chống nạng chầm chậm đi về phía trước, Quý Thính nhìn đến phương hướng cậu đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Rạng sáng Lý Thác mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra trong nháy mắt thấy được bên cạnh mình là Thân Đồ Xuyên đang nhìn, còn Dung Tinh ở bên kia đã nằm bò ra ngủ. Hai người không tiếng động đối diện nhau hồi lâu, Lý Thác suy yếu cười cười, nụ cười đụng đến vết thương ở khóe miệng, biểu tình trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.
"Thật xấu." Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình đánh giá.
Lý Thác khóe miệng lại không cách nào hạ xuống, sau một lúc lâu nước mắt rơi xuống: "Đau quá, thì ra lúc trước cậu đau như vậy sao?"
"So với cậu đau, vết thương của tôi bị nước bẩn làm cảm nhiễm, lúc cắt chân thịt đã bị thối rữa, ít nhất cậu hiện tại là kịp thời trị liệu." Thân Đồ Xuyên trào phúng.
Lý Thác ý cười biến mất, hồi lâu sau mới mở miệng: "Thực xin lỗi."
"Vô dụng, tôi đã bị cụt chân."
Lý Thác rũ mắt, che dấu kiên định ở đáy mắt: "Vậy tôi cũng cắt."
Thân Đồ Xuyên ánh mắt chợt lạnh: "Chân của cậu nếu dám không khôi phục cho tốt lại, tôi sẽ không nhận cậu làm bạn bè nữa."
Lý Thác đột nhiên ngẩng đầu: "Thân Đồ......"
"Câm miệng, nếu cậu tỉnh rồi, tôi đi về trước, vợ tôi còn chờ ở bên ngoài." Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn nói.
Lý Thác sửng sốt: "Vợ...... Quý Thính?"
"Cậu cách xa cô ấy ra." Thân Đồ Xuyên cảnh cáo hắn.
Lý Thác còn sững sờ, Thân Đồ Xuyên đã chống nạng đứng dậy, trước khi đi ra ngoài dừng lại một chút, không kiên nhẫn nói: "Ngày mai tôi sẽ đến thăm cậu."
Nói xong cậu liền đi nhanh ra ngoài, thanh âm đánh thức Dung Tinh trong phòng tỉnh lại, mà lại không đánh thức được Quý Thính lảo đảo lắc lư ngủ ở ngoài hành lang.
...... Cô ấy như thế nào lại có thể trên ghế mà cũng ngủ say đến như vậy? Thân Đồ Xuyên nhịn không được nhìn chằm chằm Quý Thính, cho đến khi Quý Thính thiếu chút nữa ngã xuống từ trên ghế, cậu mới chạy nhanh lại đỡ mặt cô lên.
Quý Thính lần này là tỉnh, nhìn cậu có chút mê mang: "Cậu ra đây làm gì?"
"Đem cô về nhà nghỉ ngơi." Thân Đồ Xuyên một tay kéo cô lên.
Quý Thính đứng lên, một lúc sau mới ngạc nhiên: "Oa, hiện tại sức cậu thật mạnh."
"Đương nhiên." Từ sau khi cô ghét bỏ dáng người cậu, cậu liền cố sức rèn luyện, sức lực đương nhiên phải mạnh lên.
Quý Thính nhìn vẻ mặt của cậu, sau một lúc lâu cười hì hì hỏi: "Hòa giải?"
"......"
"Có phải hay không đã hòa giải?"
"...... Không có! Về nhà!"
* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến: Ta tưởng hòa giải với anh em của ta, tưởng cùng Quý Thính yêu đương, các người lại chỉ nghĩ đến mua đồ ăn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT