Phí Hành Phong không nói từ ngữ thô tục bao giờ, lại học được cách biểu đạt đầy uyển chuyển nghệ thuật, cho nên sẽ không nói trắng ra như kia. Túng Phồn thấy Phí Hành Phong đứng đắn như vậy đúng là đáng yêu chết đi được, không biết nếu có người thật sự dùng mấy câu thô tục mắng Phí Hành Phong, anh có thể gạt bỏ quy tắc của bản thân mà mắng lại hay không nữa, mà có khi anh lại là kiểu người manh động cũng nên.
Tống Hưởng há hốc miệng nhìn Phí Hành Phong, hình như đang chờ Phí Hành Phong phủ nhận. Nhưng người này không có tí gì là muốn phản bác lại, rõ ràng lời Túng Phồn nói cũng chính là lời mà Phí Hành Phong muốn biểu đạt...
Tống Hưởng trong lòng tan nát, nhưng lại thầm tự khuyên nhủ mình, sếp nói tới cách diễn, có khi chỉ là nói khách sáo vậy thôi.
Phí Hành Phong nhìn Tống Hưởng, nói: "Thiên Lang sẽ đi chung với cậu, có việc gì thì nói với cậu ấy, tình huống của cậu Thiên Lang cũng nắm được, lúc đó nói lại với đạo diễn để ông ấy biết là được."
Lời này của Phí Hành Phong nghe như không liên quan gì đến việc hướng dẫn Tống Hưởng đóng phim, nhưng cũng đã thành công khiến đối phương thả lỏng hơn một chút —— Đúng vậy, có anh Lý đi cùng, cậu ta còn lo cái gì nữa? Trêи đời này không có chuyện gì anh Lý không giải quyết được hết.
Tống Hưởng thở dài một hơi: "Em biết rồi, cám ơn anh Phong."
Phí Hành Phong vốn cũng không quá để ý đến chuyện này, người mới lần đầu vào đoàn phim, diễn không tốt cũng là bình thường, chỉ cần đừng quá bị đả kϊƈɦ đến nỗi mất hết cả tự tin là được. Giờ chưa diễn tốt còn có cơ hội lần sau, diễn viên ngoại trừ phái thần tượng và phái lưu lượng, tích lũy kinh nghiệm mới là yếu tố mấu chốt để thành công sau này, có vài người ai ai cũng nghĩ là một đêm thành danh, mà đâu có biết sau lưng họ đã dành bao nhiều thời gian phấn đấu chứ.
Túng Phồn máy phần tay áo vào xong, thì đưa chiếc áo cho Tống Hưởng nói: "Này, mặc thử xem."
Túng Phồn may cho Tống Hưởng mấy cái áo phông, có cái dài tay cái ngắn tay, chất liệu cũng hơi khác nhau nhưng đều là những loại có sẵn trong tiệm, kiểu dáng thì cậu làm theo phong cách của các nhà thiết kế nước ngoài, mặc trông cũng không rộng dài quá mức, cũng không bị chảy xệ, thích hợp để mặc hàng ngày, form dáng ôm vừa người, mặc ở đoàn phim trông không đến nỗi rẻ rúng mà giặt giũ cũng dễ.
Tống Hưởng hân hoan đáp một tiếng xong ôm quần áo sang bên phòng dì Chân mặc thử.
Phí Hành Phong không nói gì, chỉ nhìn theo hướng Tống Hưởng vừa đi, ánh mắt có chút hậm hực, giống như bị người khác cướp mất quần áo của mình vậy.
Túng Phồn không phát hiện sắc mặt không vui của Phí Hành Phong, bắt đầu dọn đống chỉ thừa trêи bàn, hỏi: "Anh trốn việc đi về đấy à?"
Phí Hành Phong thu hồi tầm mắt, giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: "Không có việc gì cho nên tan tầm sớm." Hắn là sếp mà, không phải giờ nào tan tầm là do hắn quy định à?
Túng Phồn cũng không cằn nhằn kêu Phí Hành Phong phải làm gương cho nhân viên: "Em còn mấy bộ đồ phải sửa nữa mới xong việc, anh có muốn về nhà trước không, ở nhà đợi em?"
Giờ này Chân Mỹ Lệ không còn nhiều khách tới nữa, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có người ghé qua, không nhận ra Phí Hành Phong thì thôi, nhưng lỡ nhận ra thật thì cũng khá là phiền.
Phí Hành Phong nói: "Em cứ làm việc của mình đi, anh đi siêu thị mua đồ ăn rồi quay về nhà em, tầm sáu giờ em về, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Tối anh lại mua chút đồ ăn khuya, để muộn muộn ăn thêm."
Túng Phồn cũng không nghĩ nhiều, không biết có phải ngủ với Phí Hành Phong mãi phát nghiện rồi không nữa, tuy là sáng sớm sẽ có lều nhỏ nhưng mà cậu vẫn không muốn đuổi người về, vì thế lấy chìa khóa nhà đưa cho Phí Hành Phong: "Anh có nhớ mang theo khẩu trang với mũ không thế?"
Phí Hành Phong đi siêu thị mua đồ, nếu không phải kiểu siêu thị cao cấp, ít người đi lại thì trang bị đầy đủ vẫn hơn.
Phí Hành Phong gật đầu: "Yên tâm đi, anh có kinh nghiệm rồi."
Túng Phồn nhoẻn miệng cười: "Vậy về đến nhà thì gửi tin nhắn cho em để em về nhé."
Phí Hành Phong đáp lời, lại nắn nắn tay Túng Phồn một cái rồi mới rời đi. Hắn chỉ muốn tới nhìn Túng Phồn một chút, hẹn ăn tối với cậu, tiện thể thăm dò xem tối nay mình có thể ngủ lại hay không, giờ mục đích đều đã đạt được, hắn có thể an tâm đi mua đồ rồi.
Lúc Tống Hưởng đi ra ngó trái ngó phải đều không thấy sếp lớn nhà mình đâu, bèn hỏi: "Sếp đi rồi ạ?"
"Ừ, đi mua đồ rồi." Túng Phồn nhìn một lượt cái áo Tống Hưởng đang mặc, xem có rộng chật ở đâu không, sau khi xác nhận đã vừa vặn rồi, cậu mới gật đầu nói với đối phương: "Được rồi, về nhà giặt sạch rồi hãy cất vào vali. Lúc cậu đi có thể anh không tới tiễn được, cho nên chúc cậu quay phim thuận lợi trước nhé."
So với lúc mới tới Tống Hưởng đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nghe Túng Phồn nói vậy thì cười toe, khoe ra chiếc răng khểnh nhỏ nhỏ của mình, nói: "Được, cám ơn anh Phồn."
Bận bịu một hồi với đồng quần áo còn lại, Túng Phồn nhận được tin nhắn của Phí Hành Phong. Cậu nói với dì Chân một tiếng rồi đi bộ về nhà.
Mới vừa tới cửa, Túng Phồn đã ngửi được mùi tương vừng thơm phức, Phí Hành Phong đi ra mở cửa cho cậu, Túng Phồn vừa đi vào trong đã thấy trêи bếp đặt một nồi mì, hẳn là mì tươi cắt tay mua ở bên ngoài.
Trêи thớt vẫn còn đang đặt dưa leo thái sợi, còn có váng sữa, trứng gà, với giá xào được đựng trong mấy cái đĩa nhỏ nữa.
"Anh biết nấu cơm à?" Túng Phồn kinh ngạc nhìn Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong cầm đũa trong tay, mỉm cười nói: "Mẹ anh là đầu bếp làm đồ ngọt, bà nấu cơm cũng ngon lắm, anh học được của bà đấy."
Túng Phồn giờ mới sực nhớ ra: "Lúc anh Phí nấu cơm trông cũng rất đẹp trai!"
Phí Hành Phong bình tĩnh quấy nồi mì đang đun trêи bếp, hỏi: "Vậy anh có vinh hạnh được em may quần áo cho không?"
Dây cung phản xạ của Túng Phồn có hơi dài một tí, lúc này cũng ngây ra mất một lúc rồi mới bật cười: "Anh đang ghen đấy à?"
Phí Hành Phong không thèm chối, gật đầu nói: "Đúng."
Túng Phồn đi tới, từ phía sau ôm Phí Hành Phong, đặt đầu mình ghé lên trêи vai người này: "Anh ghen như vậy là vô lý lắm đấy."
Eo Phí Hành Phong rất rắn chắc, ôm vào rất thích, cái này không hỏi làm cho hồn vía Túng Phồn bay luôn lên mây —— Kiểu eo này, lực thắt lưng chắc là tốt lắm nhỉ?
Phí Hành Phong đưa một tay nắm lấy bàn tay của Túng Phồn đang vòng trước bụng mình, nói: "Người khác thì coi như không nói đi, Tống Hưởng là nhân viên của anh, nào có chuyện cậu ta được một mớ mang về mặc mà ông chủ là anh thì đến một cái cũng không có chứ."
"Anh không phải có một bộ lễ phục rồi à?" Như vậy sao có thể tính là một cái cũng không có chứ.
"Nhưng mà cái đấy có phải là em đặc biệt làm riêng cho anh đâu."
Túng Phồn chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nếu em nói bộ đó thực ra là được làm theo số đo của anh thì sao?"
Động tác khuấy mì của Phí Hành Phong ngừng lại, quay người nhìn Túng Phồn.
Túng Phồn ngẩng đầu nhìn đối phương, người này đúng là 360ᴼ không góc chết mà, nhìn từ phía nào cũng rõ là đẹp trai: "Mới đầu, bộ lễ phục đấy là làm theo số đo tiêu chuẩn của manocanh, nhưng mà đến lúc cắt vải, không hiểu sao em lại nghĩ đến anh, tỷ lệ cơ thể của anh rất tốt, nếu bộ lễ phục này may theo số đo của anh thì sẽ hoàn hảo hơn. Tuy là em không có số đo chi tiết của anh, nhưng mà áng áng thì cũng không sai nhiều lắm. Cho nên lúc Tống Hưởng đến nói với em muốn mượn đồ, em đã biết 90% anh sẽ mặc vừa, khi đó hỏi lại số đo chỉ là làm cho có lệ thôi."
Phí Hành Phong mỉm cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi Túng Phồn một cái. Túng Phồn sớm như vậy đã may quần áo cho hắn, vậy hắn có thể hiểu là từ lúc đó, cậu đã để ý đến hắn rồi không?
"Anh vui lắm." Phí Hành Phong cảm thấy mình vui vẻ hay là khó chịu thì đều cần phải nói cho Túng Phồn biết, như vậy hai người mới dễ dàng trao đổi với nhau, "Nhưng mà đấy là lễ phục, không phải quần áo mặc hàng ngày."
Cho nên kiểu gì thì vẫn thấy có tí ghen tị, chỉ là ít hơn lúc trước thôi.
Túng Phồn bó tay nói: "Em phải làm riêng một manocanh theo số đo của anh đã, sau này có muốn làm kiểu quần áo gì cũng dễ hơn." Manocanh đặt làm riêng đắt lắm, cậu phải tích tiền cái đã.
"Không cần đặt làm đâu, ở công ty có hai manocanh làm theo số đo của anh sẵn rồi, mang một cái về chuyên để em dùng."
Túng Phồn ngạc nhiên, không ngờ phòng làm việc của Phí Hành Phong ở phương diện này lại cẩn thận như vậy, đúng là chuyên nghiệp: "Vậy thì quá tốt rồi, tiết kiệm được tiền." Túng phồn cười híp cả mắt, y như mèo nhỏ mới ăn vụng được cá con vậy.
Phí Hành Phong nắm tay cậu, lắc lắc hỏi: "Vậy bao giờ thì anh có áo mặc?"
Ầy, lại quay về cái vấn đề này nữa rồi.
Túng Phồn thò tay xoa loạn mái tóc cứng cứng của Phí hành Phong, xong sáp lại hôn hắn một cái: "Trong tháng này, được không?"
Bấy giờ Phí Hành Phong mới hài lòng, hắn buông cậu ra nói: "Đi rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm."
Phí Hành Phong làm mì trộn, còn món kho và món chiên là mua sẵn bên ngoài, bữa chiều như vậy khá là thịnh soạn rồi.
Đây đều là mấy món Túng Phồn thích, mì trộn tươi ngon, không nóng, gợi cảm giác thèm ăn, làm Túng Phồn ăn nhiều hơn so với mọi khi không ít, tác dụng phụ của thuốc ức chế dần biến mất, hai ngày nay cậu ăn cũng thấy ngon miệng hơn nhiều.
"Anh nói Tống Hưởng tùy tiện diễn là nói thật đấy à?" Túng Phồn hỏi hắn.
Cậu vẫn thấy Phí Hành Phong hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ "Tùy tiện" này cả.
Phí Hành Phong rót trà lúa mạch đã pha ra cốc cho nguội bớt: "Ừ, có lúc diễn theo bản năng, không chuẩn bị nhiều lắm. Nếu diễn viên đối diễn cùng không thể bắt kịp, hoặc là cả hai không thể phối hợp nhịp điệu với nhau thì sẽ phải điều chỉnh lại từ đầu, như vậy những cái đã chuẩn bị từ trước đều không thể dùng nữa."
"Lúc anh mới bắt đầu đóng phim cũng sẽ căng thẳng à?" Túng Phồn muốn hiểu thêm về Phí Hành Phong, nhất là những chuyện trước khi cậu xuất hiện.
Phí Hành Phong không hề suy nghĩ đã đáp: "Anh không căng thẳng. Nhưng mà cũng thể chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài, mọi người ai cũng thấy anh có thiên phú, vận may lại tốt cho nên mới nổi tiếng thuận lợi như vậy. Nhưng họ không biết, anh ra mắt là ca sĩ, làm âm nhạc, đó là vì từ sáu tuổi anh đã bắt đầu học các loại nhạc cụ khác nhau, có cơ sở như vậy, anh mới có thể sáng tác ca khúc, cũng duy trì được phong cách riêng của mình. Còn đóng phim, lúc nhận bộ phim đầu tiên, anh cũng học diễn xuất với thầy dạy hơn nửa năm, lại xem thêm không biết bao nhiêu tác phẩm kinh điển. Mỗi một nhân vật đều tự viết tiểu sử cho họ. Cho nên không có thành tựu nào có thể đạt được trong một sớm một chiều, nổi tiếng quá nhanh mà không có cơ sở từ trước thì thường cũng không thể bền lâu."
Quả nhiên, không có thành công nào mà không phải trả giá bằng nỗ lực và cố gắng, chỉ là người khác không biết mà thôi.
"Anh đúng là có nhiều mặt mà người khác không ngờ được." Túng Phồn săn sóc gặp rau cho Phí Hành Phong, có cảm giác như mình vừa nhặt được bảo bối vậy.
Sự nỗ lực, thẳng thắn, dịu dàng, lúc nghiêm túc nấu ăn, hay ở nhà nghỉ ngơi của Phí Hành Phong đều là những cái mà người khác khó lòng trông thấy được, nhưng Túng Phồn đều đã nhìn qua, hơn nữa càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng thấy người này đáng để mình yêu thương.
Phí Hành Phong cũng gắp đồ ăn cho cậu, nói: "Người khác chỉ thích hình tượng của anh, chứ không phải con người anh."
Túng Phồn cười híp mắt, đáp: "Đúng vậy, nhưng em chính là thích con người của anh, không cần biết thiết lập hình tượng của anh là như thế nào."
*
Hai ngày sau đó, Túng Phồn vẫn đều đặn livestream như thường lệ, người theo dõi cậu và xem phát sóng trực tiếp chỉ có tăng chứ không có giảm, có thể thấy thông qua lần Phí Hành Phong tuyên truyền đợt trước, người tán thưởng năng lực của cậu nhiều hơn, Lá Phong Đỏ cũng có tới xem, nhưng cũng không hỏi những chuyện liên quan đến Phí hành Phong nữa.
Túng Phồn rút ngắn thời gian phát sóng lại, không phải vì cái gì khác, mà chính là vì chuyện hai hôm nay Phí Hành Phong đều ngủ lại ở nhà cậu, cứ như vậy, khéo còn phải chuyển cả tủ quần áo của người này đến luôn mất.
Ở chỗ Túng Phồn, Phí Hành Phong luôn ngủ rất ngon giấc, giống như đang bù lại quãng thời gian trằn trọc mất ngủ trước kia, tình huống hầu như đều là Túng Phồn mua xong bữa sáng mới về đánh thức hắn dậy.
Sáng sáng, Túng Phồn sẽ giống như thường lệ xuống lầu mua đồ ăn. Phí Hành Phong nấu ăn rất ngon, nhưng mà Túng Phồn không nỡ gọi người dậy làm bữa sáng, dưới nhà đồ ăn sẵn đó, sạch sẽ, cũng ngon miệng nữa, lại còn không đắt đỏ gì, cậu thà để Phí Hành Phong ngủ thêm một chút còn hơn. Mới có mấy ngày mà sắc mặt Phí Hành Phong đã tốt hơn nhiều, là bạn trai chính thức, Túng Phồn cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra được cách nào đòi Phí Hành Phong tiền cấp nước sạch thôi.
Túng Phồn xách theo bữa sáng, vừa định đi lên nhà thì thấy Phí Thiên từ trêи ô tô bước xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên, có vẻ đang xác định số khu nhà, sau đó lấy điện thoại, chuẩn bị gọi đi.
"Chị." Túng Phồn gọi cô một tiếng.
Phí Thiên quay lại, thấy là Túng Phồn thì vui vẻ nói: "May quá gặp được em, đỡ cho chị phải gọi điện thoại. Em đi mua đồ ăn sáng đấy à?"
"Vâng." Ấn tượng của Túng Phồn với Phí Thiên rất tốt, dù sao người ra cũng tặng cậu cả một khối rubi to oạch, "Chị, chị cùng ăn sáng với bọn em luôn không?"
"Lần này thì không được rồi, sáng nay công ty có họp sớm, chị đến công ty rồi ăn sau. Hành Phong đâu?" Lúc gọi biện bàn bạc công việc tối qua, Phí Thiên đã biết em trai sẽ ngủ lại bên nhà Túng Phồn. Cũng biết từ sau khi hai người hẹn hò thì em trai sẽ thường xuyên ngủ lại bên này.
"Anh ấy vẫn còn đang ngủ, chị tìm anh ấy có chuyện gì ạ? Không chị lên nhà với em luôn đi, em gọi Hành Phong dậy." Phí Hành Phong lúc rời giường cũng không hay cáu kỉnh, ngoan lắm luôn.
"Còn đang ngủ?" Trong lòng Phí Thiên vừa thấy ngạc nhiên lại vừa thấy vui mừng, xem ra em trai tìm đúng người rồi, người có thể giúp thằng bé ngủ ngon như vậy, cô đồng ý hai đứa hẹn hò 100% luôn.
Túng Phồn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của người nhà họ Phí, cậu cười nói: "Dạ, gần đây anh ấy dậy có hơi trễ."
Phí Thiên cười nói: "Vậy không cần đánh thức nó, cứ để nó ngủ thêm một lát. Hôm qua ba chị mới từ nước ngoài về, có mang theo mấy hộp anh đào, bảo chị mang qua cho em hai hộp."
Hoa quả ấy mà, phải ăn lúc con tươi thì hương vị mới ngon.
"Nên mà." Phí Thiên lấy hai hộp anh đào ở ghế sau ra đưa cho Túng Phồn, "Có nặng quá không, có cầm được không em?"
"Được ạ." Túng Phồn dù sao cũng là đàn ông con trai mà, chút ít đồ này vẫn mang nổi, "Chị, chị không lên ngồi một chút thật à?"
"Để lần sau đi, giờ không được, lần sau chị lại tới ké bữa sáng của hai đứa."
"Được, vậy em cung kính mời chị lần sau đại giá đến ăn bánh rán với bọn em." Túng Phồn cười giỡn nói.
Phí Thiên vui vẻ gật đầu: "Nhanh đi lên đi, chị đi đây."
Túng Phồn nhắc cô lái xe cẩn thận xong mới đi lên lầu.
Phí Thiên ngồi vào lại trong xe, sau đó gọi cho bạn học của mình ở nước ngoài.
"Tớ muốn đặt một con cừu nhỏ. Đúng, nguyên con luôn, gửi nhanh bằng máy bay về cho tớ nhé." Mùa đông muốn bồi bổ đương nhiên là phải ăn thịt cừu rồi, phải tẩm bổ cho Túng Phồn thật cẩn thận, Túng Phồn khỏe là em trai cô cũng có thể ngon giấc, chuyện này nhất định phải làm luôn và ngay!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT