1... Happy new year. Chúc các thím năm mới may mắn, gặp nhiều thuận lời, có nhiều truyện hay để đọc ha ????????????
Sớm nay, Túng Phồn lại bị nóng tỉnh, mồ hôi chảy ướt hết cả cổ cùng lồng ngực, gối và áo ngủ cũng ướt đẫm, giống như thân thể phát sốt vừa mới hạ nhiệt, nhưng rõ ràng là thân nhiệt của cậu vẫn bình thường. Hơn nữa, nào có ai đã cuối thu rồi mà lại bị nóng tỉnh, mà đấy là cậu còn không đắp chăn quá dày nữa đấy.
Vén chăn lên, Túng Phồn vẫn nằm úp sấp ở trêи giường, tóc tai cũng có chút ẩm ướt, chỉ là không quá rõ ràng như vùng cổ mà thôi. Cảm giác khô nóng trong người càng lúc càng rõ rệt, tuy nói không ảnh hưởng đến làm việc nhưng ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cậu cũng phát hiện tình trạng thân thể của mình gần đây không ổn lắm, còn nghĩ có nên tới bệnh viện khám không, nhân lúc mẹ cậu hãy con ở đây, nếu có vấn đề gì thì chí ít cũng có người ký tên đảm bảo, chờ mẹ đi rồi mới tới bệnh viện khám, lỡ có gì cần thì lúc đó là Túng Sĩ Lương đi ký tên đó. Cậu không muốn thế một tí nào cả, chó làm sao mà ký tên đảm bảo cho người khác được chứ?
Túng Phồn lại nghĩ lần trước mẹ nói dì Mạc có quen một vị bác sĩ, có thể giới thiệu cho cậu. Tình huống bây giờ của cậu thế này, tìm bác sĩ có thể tin tưởng được khám vẫn hơn, để nhờ mẹ liên lạc với dì Mạc, hẹn lịch khám vào tuần sau cho cậu là tốt nhất.
Rời giường vọt vào phóng tắm rửa ráy, Túng phồn xịt thuốc khử mùi sau đó mới ra khỏi nhà.
Vốn buổi sáng cậu rất thích ăn nhẹ cái gì đó, trong tiểu khu của bọn họ có rất nhiều món ăn sáng ngon, lại rẻ nữa, nhưng hôm nay Túng Phồn nhìn gì cũng không thấy ngon miệng, vừa nghĩ đến ăn cái gì lại thấy buồn nôn, đúng là phụ lòng bao món ngon ở đây. Túng Phồn ngẫm lại trạng thái của mình một chút, chắc không phải là là bị say nắng đâu nhỉ?
Đã không muốn ăn thì Túng Phồn cũng không ép mình nữa, cậu sang siêu thị nhỏ ở cách vách mua một hộp mì ăn liền, thêm một lon nước có ga, lỡ là bị hạ đường huyết thì có thể miễn cưỡng ăn để hồi lại, chứ cậu thực sự là không thấy thèm ăn chút nào hết.
Cậu đi làm sớm, tới tiệm thì dựa lưng vào cửa để chờ.
Dì Chân hôm nay cũng tới khá sớm, thấy Túng Phồn còn tới trước cả mình thì vô thức nhìn đồng hồ đeo tay một cái —— Vẫn đúng giờ mà.
"Tiểu Túng à, sao hôm nay đến sớm thế cháu?" Dì Chân đi vào, thấy mặt mũi Túng Phồn trắng bệch thì sợ hết cả hồn: "Sao thế này? Cháu bị ốm à?"
Túng Phồn lắc đầu: "Không ạ, chỉ là sáng nay cháu không thấy ngon miệng, không ăn sáng. Có lẽ là tối qua ngủ nóng quá, trong người khó chịu."
"Giờ trời lạnh rồi, lúc nóng lúc lạnh dễ ốm lắm, cháu phải để ý vào." Dì Chân nhìn Túng Phồn vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, "Hôm nay cũng không có nhiều việc, trong người cháu không khỏe thì về nhà nghỉ đi."
Túng Phồn cười cười: "Không sao đâu ạ, cháu cũng không thấy trong người có chỗ nào khó chịu quá."
Dì Chân gật đầu, cảm thấy có lẽ là do tối qua Túng phồn không ngủ ngon giấc, hôm nay cho thằng bé tan làm sớm một chút, về nhà ngủ một giấc thật ngon là sẽ không sao nữa.
Cả ngày hôm nay Túng phồn đều mơ mơ màng màng trêи mây trêи gió, nói khó chịu thì cũng không khó chịu lắm, nói mệt cũng không phải mệt, chỉ là không có tinh thần lắm thôi. Lúc trưa gọi một bát mì vằn thắn về cậu cũng không ăn được mấy miếng, chỉ toàn húp nước canh.
Dì Chân thấy Túng Phồn không sốt, cũng không đau bụng đi ngoài, chỉ có sắc mặt không được tốt lắm, nên cũng không lo mấy, chỉ nghĩ buổi tối gọi cho Túng phồn bát canh nóng, ăn cho ấm bụng, có lẽ ngày mai sẽ khá hơn chút. Nếu không được thật, mấy ngày tới bà sẽ nấu cháo ở nhà mang đi cho cậu ăn, Túng Phồn ở đây có một mình, lại là thanh niên trẻ tuổi, không biết tự chăm sóc bản thân, như vậy rất dễ ốm.
Hôm nay Phí Hành Phong sẽ tham gia một lễ trao giải phim truyền hình rất quan trọng, tuy là hắn lâu rồi không có tác phẩm mới, nhưng độ nổi tiếng vẫn không hề giảm xuống, lại từng diễn rất nhiều vai kinh điển, làm khách quý tới trao giải cũng rất phù hợp. Mấy năm gần đây, Phí hành Phong đúng là đã không ít lần nhận lời làm khách quý trao giải, thành ra đây đã trở thành sự kiện để fan hâm mộ ăn mừng sự xuất hiện của hắn.
Tầm hai rưỡi chiều, Lý Thiên Lang nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyến bay bị hoãn lại do sương mù quá dày, đến giờ còn chưa được lên máy bay, cũng không biết cụ thể bao giờ máy bay mới có thể cất cánh.
Đầu của Lý Thiên Lang lập tức phình ra, lễ phục Phí Hành Phong phải mặc hôm nay là kiểu mới nhất quý này, anh ta là người đầu tiên mua được, hôm qua nhân viên công tác mới bay ra nước ngoài, tính là trưa nay sẽ lấy được đồ, buổi chiều hai giờ thì bay trở về, nếu không có gì mất ngờ xảy ra thì sáu giờ chiều là bộ lễ phục sẽ có mặt ở phòng làm việc của Phí Hành Phong, chờ hắn thay xong thì bảy rưỡi sẽ đi thảm đỏ của lễ trao giải. Nhưng ai mà ngờ được, kế hoạch tốt như vậy lại bị sương mù phá rối.
Đầu tiên, Lý Thiên Lang báo lại chuyện này cho Phí Hành Phong biết, đối phương nghe thế thì lông mày cũng nhíu lại, bởi vì nhà thiết kế này ở ngay bên nước láng giềng, đi máy bay chỉ tầm hai tiếng là đến cho nên sắp xếp như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Lý Thiên Lang cũng không quá sốt ruột, chỉ là trang phục thay đổi nên phụ kiện đi kèm cũng phải đổi lại hết một lượt, cái này thì có chút phiền phức: "May là đợt này cậu đặt không ít trang phục mới, chúng ta chọn một cái khác thay vào đi, xong để bên stylist lập một phương án phối đồ mới."
Tống Hưởng làm trợ lý cho Phí Hành Phong cho nên hành trình hôm nay cũng phải theo cùng từ đầu đến cuối, lúc này cậu ta đang kiểm tra các phụ kiện được đưa tới cho Phí Hành Phong, không ngờ vừa mới kiểm tra xong đã phải thay một bộ khác.
Yên lặng đóng nắp hộp đựng lại, Tống Hưởng chuẩn bị nghe sắp xếp tiếp theo của sếp nhà mình.
"Anh thấy cái nào thì hợp?" Phí Hành Phong hỏi, hắn có để mấy bộ ở công ty, còn lại thì đều để ở nhà, nếu muốn dùng thì phải để Tống Hưởng lái xe đi lấy.
Lý Thiên Lang trực tiếp tải hình ảnh tất cả quần áo quý này Phí Hành Phong mới đặt xuống ipad của mình, lọc những bộ đã cầm về ra, vừa xem vừa nói với Tống Hưởng: "Nói thư ký báo tổ trưởng tổ tạo hình lên họp."
"Vâng." Tống Hưởng đáp lời xong thì lập tức đi ra ngoài, cậu nhớ đợt này sếp mình có đặt khá khá âu phục về, bộ lần này tính mặc đi trao giải chính là một chiếc áo khoác măng tô màu xanh dương đậm, tay áo được thêu thủ công, trông rất đẹp. Nếu bây giờ đổi lại thành âu phục, hợp thì có hợp nhưng không đủ sáng tạo, không thu hút, mặc dù bản thân sếp cậu ta cũng đã đủ "Thu hút" rồi.
Tổ trưởng tổ tạo hình nhanh chóng đi lên lầu, ba người cộng thêm Tống Hưởng làm phông nền ở trong phòng làm việc của Phí Hành Phong mở họp.
Là một stylist, nghệ sĩ của mình tham gia hoạt động gì bọn họ đều sẽ có tin tức nội bộ xem các ngôi sao khác cùng tham dự sự kiện thảm đỏ sẽ mặc trang phục của nhãn hiệu gì, tránh trường hợp đụng hàng với nhau. Ngôi sao nữ còn dễ nói lễ phục của nữ có rất nhiều kiểu dáng, nhiều khi còn là thiết kế độc quyền, tình huống đụng hàng ít khi xảy ra hơn, nhưng trang phục của nghệ sĩ nam thì hầu hết đều là âu phục, mà âu phục quanh đi quẩn lại thì chỉ có mấy nhãn hiệu được làm thủ công tinh xảo mà thôi, tỷ lệ mặc trùng một bộ đồ lớn hơn nhiều, cho nên vẫn phải hỏi thăm một chút.
"Trang phục của thương hiệu này tối nay đã có người mặc rồi."
"Gương mặt đại diện cho thương hiệu này ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương là một tiểu thịt tươi, cậu ta hôm nay cũng có mặt, nhất định sẽ mặc đồ của nhãn hiệu mình làm đại sứ."
"Bộ này không được, lễ hội thời trang tuần trước có người mặc nó rồi, lần này boss mặc đi không thích hợp."
"Cái này cũng không được, MC lễ trao giải hôm nay cũng mặc một bộ tương tự của nhãn hiệu này."
Cái này không được, cái kia cũng không được, vốn tâm trạng của Lý Thiên Lang ban đầu còn khá bình tĩnh, bây giờ cũng sắp bùng nổ rồi. Cũng không thể trách người khác được, nhưng người kia không muốn đụng hàng với Phí Hành Phong cho nên đều đã hỏi thăm qua, sau đó chọn trang phục của các nhãn hiệu khác, giờ bên phía họ gặp trục trặc, cũng không thể bắt người ta không được mặc đồ đã chọn trước đó được. Vậy thì quá là bỉ ổi rồi.
Tổ trưởng tạo hình cũng thấy đau hết cả đầu, sếp bọn họ là đại lưu lượng, tham gia sự kiện đương nhiên cần phải mặc trang phục được thiết kế tinh xảo, có một không hai, nếu không mấy tay nhà báo phóng viên kiểu gì cũng giật tít "Độ nổi tiếng Phí Hành Phong trượt dốc", "Trang phục thảm đỏ của Phí Hành Phong đụng hàng với XXX", "Phí Hành Phong đã hết thời?"... Để mấy tin tức này bị fan đọc được kiểu gì cũng xảy ra đại chiến giữa hai bên, lúc đó rất dễ khiến người qua đường có ác cảm với boss nhà mình.
"Vẫn còn thời gian, chúng ta từ từ nghĩ thêm cách." Lý Thiên Lang bây giờ chỉ muốn vọt vào trong chùa, thắp hương bái phật, cầu phật tổ phù hộ, để sương mù bên kia nhanh tan, để nhân viên sáu rưỡi, không chỉ cần trước bảy giờ mang lễ phục tới phòng làm việc cho anh ta là được, thế là tốt lắm rồi.
"Nếu không được thật thì chúng ta thử tìm một nhà thiết kế độc lập xem sao, trang phục do những nhà thiết kế như vậy làm cũng khá tinh xảo, hơn nữa, nhiều khi một mẫu cũng chỉ làm ra một bộ duy nhất, không sợ dụng hàng với người khác, cũng không lo về đẳng cấp. Nếu có phóng viên hỏi tới thì cũng có thể nói là nâng đỡ các nhà thiết kế trẻ trong nước, như vậy danh tiếng của mình cũng tốt." Tổ trưởng nói.
Lý Thiên Lang cảm thấy biện pháp này cũng không tệ, nhìn về phía Phí Hành Phong: "Sếp, cậu thấy sao?"
Vẻ mặt Phí Hành Phong vẫn bình tĩnh như thường: "Đi hỏi thử một chút xem, nếu không thích hợp thì lại chuẩn bị một bộ khác làm phương án dự phòng. Không thì chỉ đành chọn đại một nhãn hiệu nào đó vậy."
Phí Hành Phong có tài giỏi thế nào đi nữa thì bây giờ cũng hết cách rồi, dù sao hắn cũng không thể làm cho máy bay lập tức cất cánh được.
Tổ trưởng tổ tạo hình đáp lời, sau đó lập tức đi liên hệ những chỗ mình biết, thời gian không có nhiều, nhiệm vụ lại nặng nề, cho dù có trang phục thích hợp thì vẫn còn phải tìm phụ kiện đi cùng, thực sự đã lâu rồi chưa nhận nhiệm vụ nào khẩn cấp như vậy, tổ trưởng cũng thấy đau hết cả đầu, hi vọng nhân viên bên dưới đừng kéo chậm tiến độ của cô.
Lý Thiên Lang lướt điện thoại di động vèo vèo, thử tìm xem các mối quan hệ của mình có ai có thể giúp tìm được trang phục thích hợp hay không, tuy nói lần này nếu không chuẩn bị tốt thì cùng lắm cũng chỉ bị người ta nói ra nói vào mấy câu thôi, nhưng có thể không bị nói thì vẫn là tốt nhất. Phí Hành Phong duy trì độ nổi tiếng của mình luôn cao như vậy vốn đã không dễ dàng gì, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà tạo thành rèm pha không đáng có.
Tống Hưởng vẫn đứng một bên bên không lên tiếng, lúc này mới gãi gãi mũi nói: "Ừm, sếp, anh Lý, em có thể nói một câu không?" Cậu ta thấy thực sự mọi người ai cũng đang rất căng thẳng, không chỉ có bọn họ, chuyên viên trang điểm cũng đã tới, còn đang chờ trong phòng hóa trang kia, có khi bây giờ cũng đang vò đầu bứt tóc vì kiểu tóc và phong cách trang điểm mà phát sầu, kế hoạch thay đổi đột xuất, nếu không phải linh cảm bùng nổ thì nguyên việc nghĩ phương án mới thôi đã khiến người ta muốn rụng hết cả tóc rồi. Lúc này Tống Hưởng cũng không dám nói lung tung gì, chỉ là cậu ta thực sự cảm thấy ý tưởng của mình cũng không tệ lắm.
"Nói đi." Lý Thiên Lang nói, bây giờ thêm người là thêm một phần chủ ý.
Tống Hưởng nhìn sang phía Phí Hành Phong một cái, nói: "Anh Phồn nhà em mới làm xong một bộ lễ phục, em thấy nó rất hợp với sếp."
Lý Thiên Lang chớp mắt: "Lễ phục gì?"
Anh ta biết Túng Phồn sửa đồ không tệ, phối quần áo phụ kiện cũng rất tốt, nhưng không biết trình độ độc lập thiết kế của cậu như thế nào. Nếu chỉ là trình độ may vá của tiệm ven đường thì có thể làm được gì, boss dám mặc lên người thì anh ta cũng không dám để boss mặc đâu, có khi bị fan mắng đến họ hàng ba đời không dám thò mặt ra đường mất, còn phải lo lắng cho an nguy của bản thân nữa chứ, quá mệt tâm.
Tống Hưởng gãi gãi đầu: "Em cũng không biết tả thế nào, chỉ cảm thấy rất đẹp, rất dễ nhìn thôi."
Trái lại Phí Hành Phong cũng không từ chối ngay, chỉ nói: "Cậu gọi điện hỏi Túng Phồn một chút xem bộ đồ kia tôi có thể mượn mặc được không, nếu được thì cậu lấy tới cho tổ tạo hình nhìn thử."
Nếu may theo kϊƈɦ cỡ của manocanh bình thường thì chắc chắn hắn mặc không vừa, quần dễ bị ngắn, bây giờ muốn sửa lại thì thời gian lại càng gấp, so với lúc sửa váy cho Diêu Vi Nguyệt lần trước có khi còn phiền phức hơn nhiều.
"Vâng ạ!" Tống Hưởng nhanh nhẹn đáp, sếp nhà họ vẫn chưa mặc phong cách quần áo kiểu kia đi làm đỏ bao giờ đâu, nam minh tinh trong nước cũng hiếm khi mặc kiểu quần áo nào ngoài âu phục để đi thảm đỏ, cậu có linh cảm là nếu sếp mặc trang phục Túng Phồn làm chắc chắc là sẽ chiếm một vị trí trong top ba hotsearch đầu tiên!
Tổng Hưởng không đi ra ngoài mà gọi điện ngay trong phòng, như vậy nếu có gì thắc mắc thì Phí Hành Phong và Lý Thiên Lang cũng có thể hỏi luôn.
Túng Phồn thấy Tống Hưởng gọi điện tới liền nhân điện không chút do dự, giọng nói nghe rất lười biếng không có tinh thần: "Tống Hưởng à? Có việc vì vậy?"
Tống Hưởng còn đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, căn bản không nghe ra giọng của Túng Phồn có chỗ nào không đúng, cậu ta vội nói: "Anh Phồn, sếp em đang cần gấp một bộ lễ phục để đi thảm đỏ, em biết anh mới làm xong một bộ, không biết sếp em có thể mượn mặc được không?"
Túng Phồn nhíu mày, cậu sửa lại số đo ban đầu của bộ quần áo đúng là thiên về vóc người của Phí Hành Phong, nhưng mà người này làm sao lại tới mượn lễ phục ở chỗ cậu? Với lại, nam chính mượn lễ phục của cậu, nghĩ lại thì rốt cuộc ai mới cầm kịch bản nam chính đây? Chuyện tốt kiểu như bánh nhân thịt từ trêи trời rơi xuống thế này, sao lại đập trúng đầu cậu được chứ?
Trong lòng đắc ý muốn bay lên trời, nhưng ngoài mặt Túng Phồn vẫn tỏ ra bình tĩnh, cậu nói: "Nói sếp cậu cho tôi số đo ba vòng, tôi xem thử anh ta có mặc vừa không."
Tống Hưởng vui vẻ báo lại luôn, Túng Phồn nghe xong cảm thán trong lòng, ôi má ơi, cái này chắc chắn là vừa người, nếu Phí Hành Phong mặc đồ cậu may đi thảm đỏ thì có phải cậu cũng cọ được nhiệt của đối phương không, sau đó hợp tình hợp lý hét giá?
"Được, cậu tới lấy đi." Phấn khích qua đi, Túng Phồn cũng bình tĩnh lại, người như Phí Hành Phong chắc chắn có không ít quần áo, cuối cùng có chọn mặc đồ của cậu hay không thì chưa biết chắc được, cậu cũng đừng mơ mộng quá thì hơn, coi như là tìm được một cơ hội để trang phục mình làm có thế ra mắt biểu diễn, thế đã là rất tốt rồi.
"Được, em lập tức tới tiệm đây." Cúp điện thoại xong, Tống Phương nói lại với Phí Hành Phong và Lý Thiên Lang: "Anh Phong, anh Lý, em về tiệm lấy đồ trước, có phù hợp không thì chờ em mang tới lại nói."
Không chờ Lý Thiên Lang đáp lời đã nghe Phí hành Phong nói: "Đi đi, cầm về sớm một chút để bên tạo hình chuẩn bị phụ kiện đi kèm." Lời nói giống như đã chắc chắn sẽ mặc bộ trang phục này vậy.
Lúc Tống Hưởng đi vào trong tiệm, Túng Phồn vừa mới úp mì xong, hôm nay cậu ăn gì cũng không thấy ngon miệng nên bây giờ đã cảm thấy đói, may mà buổi sáng có mua sẵn hộp mì nên giờ lấy ra ngâm.
Dì Chân đang lấy số đo cho khách thấy Tống Hưởng cũng không nói gì, cậu ta cũng không quấn lấy làm phiền bà mà vội đi vào trong tìm Túng Phồn.
Quần áo đã được cho vào túi gọn gàng, Túng Phồn đảo đảo hộp mì của mình, nói: "Cậu để anh Phí thử lên người xem, nếu có chỗ nào cần sửa lại thì bảo bên stylist dùng kim băng cài lại là được. Phụ kiện đi cùng tôi cũng bỏ vào trong luôn rồi đấy. Hôm nay mọi người gọi tới cũng khá là may, tôi vừa mới làm dây tua cho nó xong."
Tống Hưởng đang sốt ruột nên chỉ vội nhớ mấy lời Túng Phồn dặn, gấp gáp nói: "Được, vậy em cầm đi trước nhá, giá cả thì em sẽ nói với sếp, nhất định sẽ đòi nhiều cho anh một chút."
Túng Phồn cười cười, phất tay với cậu ta, không quá để ý chuyện tiền nong. Nếu bộ quần áo này không được chọn, phòng làm việc cũng sẽ trả tiền thuê một ngày cho cậu, kiểu trang phục không phải của thương hiệu nổi tiếng như của cậu làm, trả một ngày sáu trăm tệ tiền thuê đã không tệ rồi. Nếu may mắn được mặc lên làm đỏ, Túng Phồn càng quan tâm đến hiệu ứng phía sau hơn, không cần trả tiền thuê cũng được.
Tống Hưởng cầm quần áo trở về phòng làm việc, lễ tân nói sếp dặn cậu ta về thì tới thẳng tới phòng trang.
Tống Hưởng đi vào, thấy chuyên gia trang điểm và tổ trưởng tổ tạo hình đều đang ở đây, ngoài ra còn có mấy nhân viên stylist nữa, trong phòng không thấy có một quần áo nào, chỉ có một hộp đựng phụ kiện đang để trêи bàn, không biết là đã mượn tới hay vẫn đang trêи đường.
Tống Hưởng cũng không nói nhiều, lấy quần áo trong túi ra, tìm móc áo treo lên cho mọi người xem thử.
"Cái này..."
"Đệch, thiết kế thần tiên!"
"Sếp, anh mặc thử lên người đi, tôi đi tìm phụ kiện cho anh."
"Sếp, anh còn chưa mặc kiểu phong cách này bao giờ đâu!"
Tổ trưởng tổ tạo hình: "Đừng đứng ngẩn ra đó, nhanh giúp sếp mặc thử đồ vào đi!"
Chuyên viên makeup im lặng lùi ra chỗ bàn trang điểm, lôi hết những loại mỹ phẩm màu sắc bắt mắt ra, với cô chuyện này thực sự rất thú vị, nhìn thì không tốn bao nhiêu thời gian nhưng mà mỗi chi tiết nhỏ đều phải để ý thật kỹ, không thể trang điểm quá mờ nhạt, kéo thấp giá trị của bộ quần áo xuống được.
Lý Thiên Lang kéo Tống Hưởng sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tháng này cho cậu thêm tiền thưởng!"
Tống Hưởng cười hì hì, này không phải nói rõ mắt nhìn đồ của cậu ta cực tốt à?!
Lý Thiên Lang nhìn mọi người bận rộn xoay quanh, Phí Hành Phong cũng hiếm khi kiên nhẫn cho người khác xoay trái xoay phải mình như vậy, thở dài nói: "Cậu Túng Phồn này cũng thật là có tài, chuyện gì đến tay cũng không khiến người ta phải thất vọng, nhà thiết kế tài ba như thế này, phòng làm việc của chúng ta không phải nên cân nhắc đến chuyện đào người về à?"
Tống Hưởng cực kỳ thẳng thắn nói với Lý Thiên Lang: "Lần trước nói chuyện em có hỏi qua anh ấy rồi, hỏi coi nếu đổi việc anh ấy có muốn đến công ty chúng ta làm không, nhưng anh ấy nói thích bầu không khí làm việc thoải mái một chút, phòng làm việc của chúng ta không được."
Cái này là lần người nhà họ Túng tới bắt người không thành, cậu đưa Túng Phồn về thì có hỏi, nếu Túng Phồn dọn nhà đi thật thì có muốn tới công ty cậu ta làm hay không. Chỉ là những vấn đề khác thì Tống Hưởng không đề cập tới, chỉ nói qua qua đại khái như thế, cũng không nói đến chuyện Túng Phồn không thích làm việc với kiểu cấp trêи quá nghiêm túc.
"Tiếc thật đấy." Lý Thiên Lang nói.
Tống Hưởng cười nói: "Sau này anh Phồn kiểu gì cũng thiết kế ra nhiều kiểu trang phục đẹp hơn cho mà xem, phòng làm việc của chúng ta cũng được coi như là Bá Nhạc của anh ấy mà, sau này có tác phẩm mới chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý ưu tiên hợp tác với chúng ta trước, như vậy không tốt à?"
"Cũng đúng." Lý Thiên Lang cười nói: "Cậu ở đây với boss đi, anh đi xác nhận lại lịch trình tối nay một chút."
Tống Hưởng vâng dạ xong thì đi sang bên phía Phí Hành Phong, xem đối phương có việc gì cần mình làm hay không.
...
Ăn mì xong, Túng Phồn cảm thấy cả người khỏe khoắn hơn nhiều, không thấy uể oải như trước nữa bèn tranh thủ thời gian sửa đồ khách gửi, làm bù lại cho lúc ban sáng.
Dì Chân khuyên cậu về sớm nghỉ ngơi nhưng mà Túng Phồn không chịu, nói mình khỏe hơn rồi, không cần nghỉ, bảo dì Chân không cần lo lắng. Bà thấy sắc mặt cậu đúng là tốt hơn ban sáng nhiều, thậm chí trông còn khá hồng hào nên mới yên lòng hơn.
Túng Phồn không biết tối nay Phí Hành Phong sẽ tham gia sự kiện gì, nhưng người ta chính là Phí Hành Phong đấy, lịch trình cá nhân chắc chắn là không thể tra được, còn hoạt động công khai thì kiểu gì cũng sẽ có đội ngũ tuyên truyền, là một dân mạng thâm niên, có nhiều năm kinh nghiệm, có kết nối mạng, lại có điện thoại thông minh, chẳng lẽ cậu còn không tìm được chắc?
Tìm kiếm mấy phút, Túng Phồn đã tìm được tin tức nói Phí Hành Phong chuẩn bị tham gia lễ trao giải, cũng vào được phòng livestream của buổi lễ. Lúc này, người nổi tiếng và các ngôi sao diễn viên đã bắt đi thảm đỏ rồi, comment phía dưới từng hàng từng hàng bắn ra, ngay cả mặt mũi ngôi sao đang đi cũng không thấy được. Túng Phồn đơn giản là đóng luôn khu bình luận lại không xem, cậu vào để xem Phí Hành Phong chứ có phải để xem comment đâu.
Đại khái là khoảng tầm bảy giờ bốn mươi, Túng Phồn không cần
đoán, chỉ cần nghe tiếng la hét chói tai của fan có mặt tại hiện trường là cậu biết Phí Hành Phong đã tới rồi. Camera trực tiếp còn rất nhạy bén mà cho các fan của Phí Hành Phong một cảnh đặc tả, riêng số fan của người này thôi cũng đã chiếm nguyên một phần ba số lượng khán giả ở khu vực thảm đỏ rồi, banner rồi bảng led cầm tay chằng chịt chi chít, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục. Mọi người la hét xong thì cùng nhau hô vang tên của Phí hành Phong, nếu không phải Túng Phồn đang xem phát sóng trực tiếp thì cậu cũng không thể tưởng tượng được là đối phương lại nổi tiếng đến mức độ này.
Quay cảnh fan hò hét cổ vũ xong, camera mới quay lại phía Phí Hành Phong đang đi trêи thảm đỏ.
Phí Hành Phong mặc một bộ lễ phục hoàn toàn khác biệt với những lần tham dự sự kiện trước đây, áo kiểu cổ tàu ba phân, nút cài áo bằng vải theo kiểu truyền thống làm tôn lên phong cách cổ điển của trang phục. Áo khoác đỏ bên ngoài dài đến đầu gối, ống tay bó hẹp, ở tay áo còn thêu họa tiết hình hoa tử đằng. Ba phần, eo, ngực lưng được tạo hình 3D càng làm nổi bật vóc người tiêu chuẩn của Phí Hành Phong. Trang phục giống như áo choàng, lại trông không hề xuề xòa, giống áo măng tô nhưng lại không quá gò bó, kết hợp cả yếu tố hiện đại và truyền thống, vừa thời thượng vừa tao nhã. Viền áo cũng có thêu hoa tử đằng, hoa cỏ nhỏ nhắn nhưng bởi vì cách sắp xếp học tiết khéo léo nên không hề làm mất đi khí thế. Phân thân dưới làm quần dài cùng màu, chỉ là chất vải không sáng màu như phần trêи, ống quần được bỏ vào trong một đôi giày da dê cổ thấp, tăng thêm cảm giác phóng khoáng hiện đại. Bên hông cài một viên ngọc bội màu trắng, phối với dây tua màu tím hoa tử đằng, nhẹ nhàng lay động theo bước chân của hắn, cực kỳ hòa hợp với họa tiết hoa văn được thêu trêи áo.
Tóc Phí Hành Phong không được tạo kiểu quá cầu kì, chỉ vuốt nhẹ về phía sau, tự nhiên mà tùy ý, bộ đồ thiết kế theo phong cách phục cổ cho nên lông mày đối phương được vẽ hơi sắc để làm nổi bật lên khí khái anh hùng, mắt thì chỉ trang điểm bình thường, thiên về xu hướng hiện đại thường ngày. Không lấn át trang phục, dù sao đây vốn chính là thời điểm để biểu diễn trang phục Phí Hành Phong mặc.
Túng Phồn nhìn ống kính quay cận cảnh Phí Hành Phong, nghe decibel tiếng la hét của fan càng lúc càng cao, lại nhìn bộ trang phục mình thiết kế đang được mặc trêи người đối phương giống như trong tưởng tượng của cậu, Alpha, đẹp trai... các kiểu đều không đủ để biểu đạt cảm nghĩ trong lòng của cậu bây giờ. Phí Hành Phong mặc ra được cảm giác mà cậu muốn, thậm chí cậu còn cảm thấy nhờ có Phí hành Phong mà bộ quần áo này trông càng đẹp hơn, hơn nữa màu đỏ thực sự là quá hợp với người này, trông hắn như một quốc vương đang giẫm lên thảm đỏ đi đến ngai vàng thuộc về mình, không thể xâm phạm, không gì sánh nổi.
Túng Phồn không cần mở bình luận ra xem đánh giá, bởi vì cậu đã xác định bộ trang phục này mình làm thực sự tốt, không cần người khác phải khẳng định thêm nữa, nó chính là có một không hai. Không phải cao quý nhất, không nạm kim cương đính đá quý hoa lệ, dùng nghệ thuật thêu tay đánh bại sự lỗng lẫy cho đá quý tạo ra, như vậy chẳng lẽ không đáng để kiêu ngạo hay sao?
Cách màn hình, Túng Phồn còn cảm thấy ánh đèn flash làm mình đau hết cả mắt, cậu cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười tươi rói, đây đã là lời khẳng định đối với cậu, cũng là khẳng định bản thân cậu trước khi xuyên tới đây, không mặc cho dòng đời xô đẩy mà từ bỏ phong cách thiết kế của riêng mình, bây giờ, cậu đã làm được rồi.
Mà trong lúc cậu không mở bình luận, đã có người nhận ra bộ trang phục này, cũng comment tên của nhà thiết kế lên phần bình luận phía dưới.
[Âu sệt, đây không phải bộ quần áo Fan Phồn làm à?!]
[Không gian bị phá vỡ, nam thần của tui vậy mà lại mặc trang phục do streamer yêu thích nhất của tui thiết kế!]
[Đệch, tôi chính là người đã chứng kiến quá trình bộ quần áo này ra đời đây.]
[Không ngờ bộ quần áo này mặc lên người anh Phong nhà mình lại đẹp như vậy, khóc một dòng sống, anh Phong hợp với phong cách này ghê á.]
[Mấy người đang nói streamer gì đấy?]
[Tui cũng hoang mang, chồng tui mặc đồ do một streamer thiết kế á hả? Không thể nào. Có năng lực như vậy ai còn đi làm streamer chứ?]
[Có phải nhìn nhầm rồi không?]
[Không sai được đâu, mời các thím lên ứng dụng livestream tìm kênh "Fan Phồn" nhé, có lưu video lại đấy!]
[Đó là một phòng phát sóng trực tiếp vô cùng huyền diệu, lực lượng người xem chính đều là hàng xóm láng giềng xung quanh, còn có tên khác nữa là "Phòng tự học trực tiếp", hoan nghênh ghé thăm.]
[Anh trai streamer thật là giỏi, call cho anh ấy một cú!!!]
Chưa tới tám rưỡi dì Chân đã đi về nhà. Túng Phồn không về cùng dì luôn, bởi vì ống kính thỉnh thoảng sẽ quét tới Phí Hành Phong đang ngồi bên dưới sân khấu, cậu không muốn bỏ lỡ một giây nào bộ quần áo cậu làm được lên hình, hơn nữa ở hiện trường có nhiều bộ lễ phục xuất sắc như vậy, đúng là cũng cho cậu không ít linh cảm, về sau cậu lại vừa xem live vừa vẽ, không lơ bên nào hết.
Cả quá trình Túng Phồn đều không mở bình luận lên xem, hoàn toàn không biết chính mình đã thành một tồn tại thần kỳ trong lòng fan hâm mộ. Đương nhiên là cũng có fan cảm thấy cậu đang cọ nhiệt của Phí Hành Phong.
Hơn mười giờ lễ trao giải mới kết thúc, Túng Phồn lúc này mới mắt máy tính, chậm rãi xoay người chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về.
Nhưng vừa đứng lên hai chân cậu đã nhũn ra, nếu không phải chống tay kịp lên bàn thì cậu đã khuỵu xuống sàn rồi. Ngay sau đó, cảm giác khô nóng lại kéo tới nữa, lần này không chỉ nóng mà còn thêm cảm giác thoát lực, cậu có thể cảm nhận rõ mặt mình nóng bừng bừng, người cũng nóng lên theo, giống như đang khao khát được ôm, lại như không gì có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng trong người cậu lúc này...
Túng Phồn không biết rốt cuộc là mình bị làm sao, cậu vô thức mò tìm điện thoại, muốn gọi điện cầu cứu, nhưng điện thoại còn chưa tìm được trước mắt đã tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT