Bận bịu cả một ngày, lúc về được đến nhà Túng Phồn không khác gì một con cá khô, chỉ muốn nằm bẹp dí trêи ghế salon, trở mình cũng không buồn làm.
Đây là ngày đầu tiên sau khi xuyên qua cậu phải dùng nhiều tế nào não như vậy, cảm giác như sức lực trong thân thể đã bị đào rỗng hết, nhưng mà phương án phối đồ đều đã làm xong rồi, cũng may là cảnh diễn của Tống Hưởng cũng không nhiều, nếu không thì cậu không thể làm xong phương án nhanh thế được. Phòng làm việc của bọn họ cũng coi như là có tình người, biết cậu còn có công việc khác nên chuyện đi thuê đi mua đều không cần cậu tự thân vận động, nói là sẽ bàn bạc về kinh phí với bên đoàn phim, xong thì bên họ sẽ tự phụ trách việc tìm trang phục phù hợp, như vậy hiệu suất công việc cũng cao hơn.
Nghĩ đến chuyện bản thân hãy còn đang trong giai đoạn thử việc, cứ coi như là vì Tống Hưởng thì Túng Phồn cũng không tiện xin nghỉ phép quá nhiều. Cho dù đây là một cơ hội học tập rất tốt, Túng Phồn cũng không muốn tham dự vào quá trình mua và chọn đồ thuê. Vả lại thông qua chuyện lần này, Túng Phồn mới phát hiện hiểu biết của bản thân cậu đối với thị trường thời trang vẫn còn phiến diện, chỉ biết về thiết kế, mà chuyện người làm tạo hình cần biết thì nhiều hơn rất nhiều. Cậu cảm thấy khá có hứng thú với lĩnh vực này nhưng giờ chưa đến lúc thích hợp để chuyển đổi chuyên ngành. Cái cậu cần làm bây giờ là tìm hiểu kỹ hơn về công việc này, rồi chờ cơ hội thích hợp để bắt tay vào làm, khi đó khó khăn gặp phải sẽ ít hơn nhiều, cũng tính là một lối đi khác cho bản thân sau này.
Suy nghĩ ʍôиɠ lung một hồi, Túng Phồn vừa mệt vừa buồn ngủ, trêи người còn có cảm giá khô nóng, không khó chịu nhưng cứ thấy quái quái. Cậu nghi ngờ không biết có phải mình bị sốt không, nhưng bị sốt phải thấy lạnh mới đúng chứ. Cậu bây giờ không thấy đau đầu, chân cẳng cũng không thấy mỏi mệt gì, không giống phát sốt.
Không thấy đói bụng cũng lười gọi đồ ăn. Túng Phồn cứ vậy đi tắm xong nhào vào vòng tay ôm ấp của cái giường, một giây sau đã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Túng Phồn mơ thấy rất nhiều thứ, nhưng cụ thể là về cái gì thì cậu không biết, chỉ cảm thấy trong người bùng lên từng luồng hơi nóng, nóng đến độ toàn thân toát mồ hôi. Nhưng ngay sau đó lại có một đợt cảm giác mát lạnh xua đi khô nóng trong người, làm cậu thấy vô cùng sảng kɧօáϊ, thậm chí còn muốn thở dài một hơi, cảm giác như giữa mùa hè nóng bức được tắm mình trong làn nước biển trong xanh, lại giống như lúc đang nóng đến mức muốn tắc thở thì có một lon Coca lạnh giải nhiệt. Nói chung là cảm giác mát mẻ đến đúng lúc khiến cậu thấy vô cùng dễ chịu, nếu không phải có cơn nóng nực phiền phức kia thì nhất định cậu sẽ ngủ càng ngon hơn.
Mang theo cảm giác bủn rủn ở trêи eo, Túng Phồn đột nhiên mở choàng mắt ra, trời đã sáng, mà qυầи ɭót của cậu cũng ướt.
Đứng dưới vòi hoa sen, Túng Phồn thở dài một hơi, trêи người cậu không còn cảm giác khô nóng như hồi tối qua nữa mà rất thoải mái. Nhưng giằng co cả một buổi tối, một anh đẹp trai cũng không mơ thấy mà cậu lại ra hết thế này, thật quá là bội phục bản thân.
À phải, Túng Phồn thích người cùng giới, chỉ là trước kia cậu không nói với người nhà, cũng không quen bạn trai thôi. Xuyên qua đây rồi, cái duy nhất khiến cậu cảm thấy tự do hơn chính là tuy là cậu phân hóa dị dạng, nhưng bản thân vẫn có thể đường đường chính chính tìm bạn trai nói chuyện yêu đương, .
*
Giấc ngủ đêm qua của Phí Hành Phong cũng đặc biệt yên ổn, hắn không nhớ nổi đã bao lâu mình không được ngủ một giấc ngon như vậy, không bị chứng hưng cảm pheromone làm cho bực bội khó chịu, thậm chí ngay cả một giấc mơ cũng không có.
Rửa mặt xong, Phí Hành Phong xuống nhà ăn sáng, Mạc Y và Phí Thiên đã ăn hòm hòm rồi, đang ngồi ở bàn ăn nói chuyện với nhau.
"Mẹ, chị, chào buổi sáng." Phí Hành Phong đi tới.
"Chào buổi sáng." Phí Thiên ngẩng đầu nhìn em trai nhà mình, "Sắc mặt em hôm nay trông cũng không tệ lắm."
Phí Thiên là con gái cả nhà họ Phí, Alpha nữ, chưa kết hôn, cô so với Phí Hành Phong thì lớn hơn ba tuổi, hiện giờ dưới tay đang điều hành ba công ty nhỏ, cũng giúp ba Phí quản lý công việc kinh doanh của gia đình. Cô là kiểu người lý trí, suy nghĩ có logic, là điển hình cho hình mẫu chị đại.
Tính cảm chị em giữa Phí Thiên và Phí Hành Phong rất tốt. Lúc Phí Hành Phong mới bị chẩn đoán ra chứng bệnh hưng cảm pheromone, cô chạy khắp nơi, từ trong nước ra ngoài nước để tìm chuyên gia am hiểu về loại bệnh này, hi vọng có thể chữa khỏi cho em trai mình. Tuy là kết quả không được như ý nhưng đến bây giờ cô vẫn không từ bỏ hi vọng, còn đầu tư xây dựng một phòng nghiên cứu mang tên mình, để bọn họ tập trung nghiên cứu về chứng bệnh này, cố gắng tìm ra phương pháp chữa trị dứt điểm càng sớm càng tốt.
Mạc Y uống sữa hỏi: "Gần đây con đã đi khám lại chưa?"
Phí Hành Phong cứ ba tháng phải đi tái khám một lần, nếu có tình huống dị thường xảy ra cũng có thể đúng lúc tiến hành điều trị. Mà vì Phí Hành Phong quá nổi tiếng, không tiện tới bệnh viện công cho nên luôn tiến hành khám và điều trị tại một bệnh viện tư nhân cao cấp. Bệnh viện này cũng có cố phần của nhà họ, trình độ chẩn trị ở trong nước được xếp vào những bệnh viện hàng đầu, rất nhiều ngôi sao giải trí và người giàu có sẵn lòng tới đâu khám bệnh, ít người, bảo mật riêng tư tốt, thực sự là lựa chọn hàng đầu.
"Đã hẹn khám vào chiều nay rồi ạ." Phí Hành Phong nói.
"Để chị đi với em." Phí Thiên nói.
"Không cần đâu, có Thiên Lang đi với em rồi, chị cứ bận việc của mình đi." So với hắn, Phí Thiên mới thực sự là người bạn rộn, cũng nhờ có chị gái mà hắn mới không cần bận tâm đến việc kinh doanh trong nhà, có thể làm những chuyện mình muốn làm, "Chỉ là khám định kỳ thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Phí Thiên vẫn cảm thấy không được yên tâm lắm, cô không lớn hơn Phí Hành Phong nhiều nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác là mình nhìn Phí Hành Phong từ nhỏ tới lớn. Từ bé hai người đã không bao giờ cãi cọ với nhau, tuy là sau khi cả hai phân hóa thành alpha xong thì sẽ cảm thấy không thoải mái với tin tức tố của người kia, nhưng họ cũng không vì vậy mà xa lánh hay hạn chế gặp mặt với nhau, "Hẹn bác sĩ Phan rồi à?"
"Vâng." Phí Hành Phong ngồi xuống bên cạnh Mạc Y, dì giúp việc trong nhà lập tức mang đồ ăn sáng lên cho hắn.
Phí Thiên gật đầu, không tiếp tục nói muốn đi cùng nữa, hôm nay đúng là cô có hơi bận thật, chờ khi nào rảnh rồi thì cô tự tìm bác sĩ Phan để hỏi về tình hình sức khỏe của em trai cũng được.
"Vừa nãy mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Phí Hành Phong vừa bắt đầu ăn bữa sáng của mình, vừa hỏi.
Mạc Y cười nói: "Đang nhắc đến Túng Phồn, cậu ta làm cho dì Trình con một cái áo sơ mi, mẹ thấy cũng khá đẹp, dì Thang của con cũng thích nên đang muốn nhờ chỗ Túng Phồn làm cho mình một cái. Mẹ nói với chị con, để chị con cũng tới đó đặt may quần áo, coi như nể mặt dì Trịnh."
Phí Hành Phong không đề cập đến việc phòng làm việc của mình đang hợp tác với Túng Phồn, không phải không muốn cậu ta nhận thiết kế đồ cho người khác, với chuyện này hắn cũng không cần phải bày tỏ thái độ của mình. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy bộ trang phục hôm qua Túng Phồn phối, hắn cũng đánh giá rất cao.
Phí Thiên nói gần đây đang bận không có thời gian, chờ khi nào rảnh sẽ tính sau.
Mạc Y cũng không ép cô: "Túng Phồn có vẻ đã thật sự thay đổi, nếu có cơ hội thì hai đứa để ý giúp đỡ cậu ta một chút, coi như là xem ở mặt mùi dì Trình của các con."
Phí Hành Phong vẫn không nói gì, hiện giờ hắn và Túng Phồn đang là quan hệ hợp tác, cái gì vẫn nên ra cái đó, nếu cậu ta làm không tốt, hắn cũng không thể vì nể mặt ai mà thiên vị được.
Buổi chiều, Phí Hành Phong chuẩn bị đi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Căn bệnh này của hắn hiện giờ vẫn không có bất cứ phương pháp điều trị nào có hiệu quả, phương án hữu hiệu nhất đã được đưa ra chính là tìm một người có độ phù hợp tin tức tố lên tới 90% làm bạn đời. Như vậy đối phương sẽ không có phản ứng bài xích tin tức tố của hắn quá mức, trong quá trình ký hiệu cũng có thể giúp giảm bớt ảnh hưởng của chứng hưng cảm pheromone. Nhưng mà muốn tìm một người bạn đời có độ phù hợp cao như vậy có khác gì mò kim đáy bể, cho nên đa số người mắc bệnh này đều sống độc thân.
Phan Huyền bằng tuổi với Phí Hành Phong, là một bác sĩ vô cùng nổi tiếng. Chuyên ngành của anh chính là chuyên trị các chứng bệnh về tin tức tố, có rất nhiều luận văn nghiên cứu được chứng nhận, ở trong giới kinh doanh cũng thường được nói là một thiên tài. Thêm nữa anh còn là bạn trai của Hứa Bách Vũ – Bạn thân của Phí Hành Phong, đối với việc bảo vệ sự riêng tư của hắn, nhà họ Phí càng yên tâm với Phan Huyền hơn. Cho nên mấy năm rồi Phí Hành Phong vẫn luôn làm trị liệu ở chỗ Phan Huyền, cho dù không có dấu hiệu được chữa khỏi nhưng cũng không nảy sinh các triệu chứng nghiêm trọng hơn, vậy cũng đã tính là tin tốt rồi.
Sau khi hoàn thành tất cả các hạng mục kiểm tra, nửa tiếng sau, Phan Huyền in tờ kết quả của Phí Hành Phong ra, sau đó lật xem từng tờ một. Trêи khuôn mặt xinh đẹp của Phan Huyền lộ ra vẻ kinh ngạc và có phần vui mừng.
Phan Huyền: "Các chỉ số quá cao của cậu lúc trước lần này hầu như đều có giảm xuống. Cậu đã làm thế nào vậy?"
Phí Hành Phong nghe anh ta nói mà cũng không hiểu gì: "Không có làm gì hết, vẫn như trước kia thôi."
"Thật kỳ lạ." Phan Huyền nghĩ là Phí Hành Phong đã tìm được cách nào đó, "Vậy gần đây cậu có thấy cơ thể mình có gì thay đổi không?"
Phí Hành Phong suy nghĩ kỹ một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời đối phương: "Không có, chỉ là tối qua ngủ rất ngon."
Giấc ngủ của người mắc chứng hưng cảm pheromone luôn không tốt, nhưng cũng không có bằng chứng nào chỉ ra rằng ngủ ngon có thể giúp cải thiện triệu chứng bệnh.
Không nghĩ ra được gì, Phan Huyền nói: "Như vậy thì tháng sau cậu tới chỗ tôi làm thêm một lần kiểm tra nữa đi, để tôi xem các chỉ số có gì thay đổi không, hay lần này chỉ là ngẫu nhiên."
"Được." Chuyện có liên quan đến sức khỏe của bản thân Phí Hành Phong sẽ không qua loa.
Vừa định nói chào tạm biệt với đối phương thì Phan Huyền chợt nghĩ đến cái gì đó, anh hỏi Phí Hành Phong: "Vậy gần đây cậu có tiếp xúc với ai không? Chính là kiểu trước kia chưa từng tiếp xúc, gần đây mới bắt đầu gặp gỡ ấy."
Phí Hành Phong dứt khoát nói: "Không có."
Ba tháng này Phí Hành Phong không có làm quen thêm người bạn mới nào, những người thường xuyên gặp gỡ liên lạc cũng chỉ có từng đấy.
"Được rồi." Phan Huyền cảm thấy có lẽ do bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi, lại nhắc nhở thêm một câu, "Vậy cậu nhớ chú ý làm việc và nghỉ ngời thật tốt, đừng quá sức, nếu trong người thấy không khỏe thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây tìm tôi."
Phí Hành Phong gật đầu, cũng không nói nhiều lời đã quay người rời đi. Phan Huyền là omega, ở cùng một chỗ với hắn lâu cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái, cho nên mặc dù bọn họ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, cũng có thể coi là bạn bè, nhưng Phí Hành Phong sẽ không ở lâu thêm, tránh cho tên Hứa Bách Vũ kia xót bạn trai lại cằn nhằn lải nhải với hắn.
*
Kể từ lần tới lấy áo, Trình Tịnh cũng không tìm Túng Phồn nữa, hàng ngày hai người chỉ liên lạc bằng điện thoại với nhau.
Túng Phồn thấy thế cũng không có vấn đề gì, mẹ không tới tìm thì cậu lại bắt đầu livestream bình thường. Cậu muốn làm một bộ lễ phục nam giới theo phong cách truyền thống, giờ đã bắt đầu thiết kế rập rồi. Cậu không định lộ mặt cho nên việc cắt rập đã được thực hiện từ trước, sau đó mới chỉnh lại ống kính camera để giải thích từ từ các bước cho người xem. Như vậy nhìn thì khá tốn thời gian nhưng với Túng Phồn mà nói, trong lúc giảng giải cậu có thể suy xét kỹ hơn về kiểu dáng của bộ trang phục, thậm chí có thể nghĩ đến cách thiết kế các chi tiết còn kỹ hơn ban đầu, cũng sửa lại bản mẫu của mình được tốt hơn.
Trình Tịnh không tới tìm Túng Phồn không phải vì bản thân bận rộn hay vì sợ làm phiền đến cậu, mà là vì sau khi mắng cho Túng Sĩ Lương một trận như vậy xong, bà sợ tên súc sinh đó biết mình có liên lạc với Túng Phồn, sẽ phái người theo dõi bà để lần ra chỗ con trai đang ở. Cho nên bà chỉ có thể tạm thời chịu đựng mong mỏi muốn gặp mặt con trai, chờ xác định xem có người theo dõi mình không đã rồi nói sau.
Hiệu suất phòng làm việc của Phí Hành Phong rất cao, rất nhanh đã bàn bạc xong xuôi với bên phía đoàn phim, số quần áo thuê mượn hoặc đặt may đều đã chuẩn bị đầy đủ hết. Tống Hưởng là diễn viên được ê-kíp chọn vào sau, cho nên thời gian từ lúc chuẩn bị tạo hình đến lúc bắt đầu quay chụp vô cùng ngắn, cũng vì lý do đó mà các lớp diễn xuất của cậu ta mới chật kín lịch như vậy.
Xác định thời gian khai máy xong, đoàn phim thuê một đội stylist và trang điểm chuyên nghiệp để theo đoàn. Hôm nay số diễn viên tới làm tạo hình không ít, đều là các nhân vật phụ, có người mang theo đội ngũ riêng của mình tới, có người tới một mình nên trêи hành lang có vẻ hơi hỗn loạn.
Nể mặt Phí Hành Phong cho nên Tống Hưởng cũng được đoàn phim phân cho một phòng nghỉ riêng. Lúc Túng Phồn đến, Tống Hưởng đã hóa trang xong, bộ trang phục đầu tiên cũng đã mặc lên người, là một bộ vest màu xám, bên trong là một cái áo sơ mi màu hồng nhạt, có chút màu mè khoe mẽ, nhưng nếu tính đến chuyện nhân vật này là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường thì cũng không quá phản cảm.
Hôm nay Phí Hành Phong cũng tới, nhưng không dùng thân phận là cấp trêи của Tống Hưởng mà với thân phận là nhà đầu tư chính, nhưng mà hiện tại phòng nghỉ không đủ dùng cho nên tạm thời dùng chung phòng với Tống Hưởng.
"Anh Phồn, anh xem mặc bộ này thế nào?" Tống Hưởng cảm thấy mình mặc bộ này vô cùng đẹp, một tí ti khuyết điểm cũng không có.
Túng Phồn chỉ gật đầu chào hỏi qua với Phí Hành Phong xong thì tập trung vào công việc của mình. Cậu nhìn Tống Hưởng một lượt, từ trêи xuống dưới rồi nói: "Khoe mẽ có thừa, thận trọng không đủ." Cái này có hơi mâu thuẫn với thiết lập tính cách của nhân vật.
"Phốc ——" Lý Thiên Lang đang uống nước nghe thấy thế thì cười phun cả ra.
Nhân viên trong đội stylist cũng cười rộ lên, giải thích với Túng Phồn: " Sơ mi màu xanh nhạt như cậu muốn phối ban đầu không tìm được cái nào phù hợp cho nên mới chọn cái này thế vào, Tiểu Tống mặc bộ này trông rất trẻ trung năng động, nhưng đúng là thiết cảm giác thận trọng."
Một nhân viên khác đề nghị: "Không thì phối thêm với caravat đi."
Mọi người bắt đầu tìm cà vạt xong ướm thử từng cái một lên người Tống Hưởng, nhưng mà thử cái nào vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Lý Thiên Lang đưa cho Túng Phông một chai nước: "Nếu không thì đổi một bộ khác đi? Này không giống nhân viên đi làm gì cả, trông giống mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi hơn đấy."
Túng Phồn không đáp lời, chỉ nhìn Tống Hưởng đầy suy ngẫm.
Mọi người cũng không biết ý Túng Phồn thế nào, bầu không khí trở nên hơi khó xử.
Yên tĩnh một chốc, Túng Phồn đột nhiên hỏi: "Ai có bút máy không, bút ký cũng được, loại có nắp cài bằng kim loại ấy."
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Tìm cái bút bi thì dễ chứ bút máy thì lấy đâu ra bây giờ?
Ngay lúc đó, Phí Hành Phong mở miệng nói: "Tôi có đây."
Dứt lời thì lấy trong túi ra một chiếc bút ký có nắp cài bằng kim loại màu bạc.
Túng Phồn mỉm cười, nốt ruồi son bên khóe môi cũng như trở nên sống động hơn: "Mượn dùng một chút."
"Cứ tự nhiên." Phí Hành Phong không hiểu sao thật muốn chạm thử lên nốt ruồi của đối phương một cái, nhưng cũng chỉ là nghĩ như vậy mà thôi.
Túng Phồn đi tới bên cạnh Tống Hưởng, cài chiếc bút vào túi ngực trêи bộ vest cậu ta đang mặc, chỉ có một chút nắp bút cùng phàn cài kim loại lộ ra phía trêи, khiến bộ trang phục trang trọng hơn một chút, hiệu quả không thua gì dùng cà vạt. Sau đó Túng Phồn lại cài hết tất cả nút của cái áo sơ mi bên trong lên, khiến Tống Hưởng nhìn qua có chút cảm giác cẩm ɖu͙ƈ. Chỉ thay đổi một chút nhỏ như vậy thôi nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác với lúc trước.
"Đeo kính lên đi." Túng Phồn nói.
Kính gọng đen trông quá nặng nề, kiểu kính gọng vàng lại trông có vẻ xảo trá lươn lẹo, cho nên kính Tống Hưởng đeo vẫn là kiểu gọng xám như lần trước, không quá cứng nhắc nhưng trông cũng không quá ngây ngô.
"Hô, nhìn vậy đúng là trông chín chắn hơn nhiều đấy." Lý Thiên Lang thở dài nói. Anh ta làm việc với Phí Hành Phong nhiều năm như vậy, đã thấy đủ cách mọi người dùng đồ vật để thiết lập hình tượng cho nhân vật, nhưng rất ít thấy ai chỉ dùng có vài đồ vật đơn giản như vậy đã có thể thể hiện được cảm giác mà mình muốn. Cái bút ký kia tuyệt đối là vẽ rồng điểm mắt, vô cùng phù hợp với hình tượng của nhân vật trợ lý này trong kịch bản — Nó không phải để cho người trợ lý này dùng mà là để chuẩn bị trước cho giám đốc.
Túng Phồn cười khẽ: "Chi tiết nhỏ quá nhiều thành ra lại không nắm bắt được trọng điểm, cứ để như vậy đi."
Tống Hưởng hớn hở đi chụp ảnh tạo hình, Phí Hành Phong không khỏi nhìn Túng Phồn nhiều thêm một cái: Nếu lần này Tống Hưởng có thể diễn tốt được nhân vật này, người hỏi thăm chuyên viên tạo hình của cậu ta chắc chắn không ít, như vậy cho dù Túng Phồn có rời khỏi nhà họ Túng cũng có thể sống tốt, ít nhất chuyện kiếm miếng cơm ăn thì không thành vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT