Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sau khi kết luận Phồn Tinh muốn ăn vạ, sắc mặt Thiệu Huyền Viễn tức khắc khó coi.
Cho thị vệ phía sau đem túi tiền tới, cầm một túi chứa đầy bạc hướng đến cánh tay phải đang rũ xuống của Phồn Tinh mà ném lên, sau đó dứt khoát lưu loát xoay người lên ngựa.
"Đó, bồi thường bạc."
Thứ người ăn vạ này, không cần cho mặt mũi.
Quả nhiên, không phải tất cả mọi người đều giống Hân Hân đơn thuần thiện lương.
Thiệu Huyền Viễn phóng ngựa đi ra một đoạn đường, nhịn không được quay đầu lại, nhìn thấy Mộc lão tam kéo lên cánh tay Phồn Tinh, cánh tay hoàn toàn mềm nhũn xuống, giống như thật sự bị gãy...
Thiệu Huyền Viễn không khỏi hơi nhíu mày.
Cảm thấy vừa rồi có thể mình đã hiểu lầm gì đó, có lẽ, cô bị gãy tay là thật.
Nhưng cho dù như thế, dù sao hắn cũng bồi thường rồi, về sau lại không gặp nhau. Thời gian gấp rút, vẫn là về kinh thành trước đi.
Thiệu Huyền Viễn không biết, duyên phận giữa người với người, có đôi khi gần chỉ cần bước nhầm một bước, liền hoàn toàn bị ngăn cách...
"Nữ nhi, tay con có đau không?"
Lúc Mộc lão tam nói chuyện thanh âm đều phát run, kéo lên cánh tay Phồn Tinh, phát hiện thật sự mềm như bông, không còn chút sức lực, ông lập tức đau lòng đến không chịu được.
Kẻ đáng chết kia phóng ngựa hành hung, cuối cùng lại còn ném bạc nện lên cánh tay nữ nhi ông.
Nếu không phải hắn nhanh chân chạy trốn, ông thế nào cũng phải giết chết thằng rùa rúc đầu đó!
"Cha, không đau." Phồn Tinh phồng quai hàm, giống như con cóc nhỏ hít hít khí.
Hút nhiều mấy hơi thở, sau đó nhịn lại, liền không đau.
Cô có kinh nghiệm!
"Cha dẫn con đi tìm đại phu!" Mộc lão tam kéo Phồn Tinh đến y quán.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi Từ Thụy Khanh ra khỏi trường thi, mới biết tiểu nương tử nhà mình bị gãy một cánh tay.
Hơn nữa kẻ phóng ngựa đả thương người, thế nhưng còn dùng túi tiền nện lên cánh tay bị thương của cô, sau đó nghênh ngang mà rời đi.
Từ Thụy Khanh không biết vì sao, trong lòng một trận bực bội.
Thật là kiêu ngạo quá đáng!
Cũng đều trách chính hắn, hiện tại chỉ là một thư sinh, không có bất kỳ công danh chức vụ quan trọng gì.
Nếu như hắn có địa vị, còn ai có thể khi dễ được người nhà hắn?
Từ Thụy Khanh đầu tiên là phẫn nộ, sau đó lại đem trách nhiệm ôm vào người mình, tức đến không nhịn được.
"Còn đau không?" Từ Thụy Khanh một bên xoa dược giúp Phồn Tinh, một bên hỏi.
Tiểu cô nương bên trong mặc yếm nhỏ, áo ngoài xốc lên một nửa, lộ ra hơn phân nửa lưng từ bả vai trở xuống. Vốn dĩ việc nam nữ đại phòng, theo lý mà nói, không nên để Từ Thụy Khanh tới làm.
Nhưng mà, cũng không thể để Mộc lão tam tới!
Vì thế hai người cân nhắc trên dưới, vẫn là Từ Thụy Khanh tới thích hợp hơn.
Thừa tướng đại nhân tương lai trong lòng không hề có nửa điểm hoảng hốt, xoa dược thì có sao?
Hắn là một chính nhân quân tử, cũng không phải tiểu nhân háo sắc.
Hắn thật sự chỉ là xoa dược mà thôi, sẽ không sinh ra bất kỳ ý tưởng không an phận nào.
Hắn đi đứng đắn, ngồi ngay thẳng, huống chi Phồn Tinh còn nhỏ!
"Không đau."
Từ Thụy Khanh có chút đau đầu, hắn phát hiện Phồn Tinh có một thói quen rất không tốt.
Cô không thích kêu đau, rõ ràng tay bị gãy, lại cố biểu hiện như mình không có việc gì.
"Nếu thấy đau thì nhất định phải nói, biết không?"
"Ồ." Phồn Tinh cái hiểu cái không, ngây thơ mờ mịt.
Đau, vì sao phải nói?
Nói, có thể khiến người khác vui vẻ?
Từ Thụy Khanh nhìn tiểu thê tử việc gì cũng không hiểu, có chút không nhịn được duỗi tay sờ sờ mặt cô, ngốc thành như vậy, biết làm thế nào được.
Sờ soạng một lúc mới phát hiện, quả nhiên cổ nhân nói nam nữ thụ thụ bất thân là có đạo lý, bởi vì một khi ngươi sờ qua mặt cô nương người ta, liền sẽ phát hiện...
Mặt con gái, là thật sự rất mềm.
Chỉ cần chạm vào một chút, sẽ có cảm giác nuối tiếc không muốn buông tay.
***
A Vũ: Ta cảm thấy Tiểu Tinh Tinh không chịu than đau, là vì trước đây nhìn thấy Thích Hà khổ sở. Thúy Hoa thật tàn nhẫn, ta vì Thích Hà và Tiểu Tinh Tinh khóc thêm lần nữa T.T