Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Từ Thụy Khanh gật đầu tỏ vẻ mình không sợ...

"Vậy ngươi đem rắn lột da, làm cho ta một đĩa rắn xào, được không?" Thời điểm Phồn Tinh hố người, lời nói ra đều rất lưu manh! Phảng phất trong lòng đã sớm diễn luyện tốt hố thế nào là siêu nhất.

Nụ cười trên mặt tức khắc cứng đờ.

Thừa tướng đại nhân tương lai trong lòng như có vô số 'con mẹ nó' chạy qua.

"Ta..."

"Hì hì, liền biết, ngươi sợ hãi, còn không chịu thừa nhận."

Thật thích nhìn bộ dáng Tiểu Hoa Hoa rõ ràng sợ hãi, mà cứ không muốn nhận. Hắn còn tưởng rằng cô ngốc, kỳ thật cô mới không ngốc, cô đều sẽ hố người.

Mặt kiêu ngạo.jpg

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Con mẹ nó! Cô hố người lại còn hố Chiến Thần đại nhân của ta, đến tột cùng có cái gì kiêu ngạo?

Lật bàn!

Từ Thụy Khanh cũng là một nam nhân đáng thương.

Chờ Phồn Tinh đem da rắn lột bỏ, để lại một con rắn trắng bóng trơn lùi, hắn liền phải tự mình xách xuống bếp xào cho cô.

Tuy rằng cổ nhân đều nói quân tử cách xa nhà bếp, nhưng Mộc lão tam cũng không đem loại đạo lý này nuông chiều con rể tương lai. Nữ nhi ông ngốc nghếch, đến cái bánh còn không biết làm, đương nhiên phải bồi dưỡng Từ Thụy Khanh xuống bếp!

Tục ngữ nói không sai, đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù*.

*Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù: nếu bạn cho người một đấu gạo trong lúc họ gặp khó khăn, họ sẽ rất biết ơn bạn. Nhưng nếu bạn liên tục cho họ cả gánh gạo, họ sẽ trở nên ỷ lại, một khi bạn ngừng giúp đỡ, thì họ sẽ chán ghét, thậm chí là căm thù bạn.

Ông nguyện ý dưỡng con rể, nguyện ý dùng nhiều tiền nuôi hắn thi khoa khảo, nhưng cũng không ngốc đến mức nuôi một tổ tông trong nhà.

Càng không cho Từ Thụy Khanh làm việc, càng là cung phụng hắn, về sau khả năng trở mặt sẽ càng lớn.

Cho nên, liền xuống bếp đi.

Phồn Tinh ngồi bên bệ bếp nhóm lửa, Từ Thụy Khanh đứng xào rau.

Tiểu cô nương trong tay cầm que củi cời lửa, tay dính lốm đốm bẩn, lại thèm ăn đồ ăn vặt, Từ Thụy Khanh lúc này phải đút cho cô.

Ngón tay nhéo kẹo, bỏ vào miệng tiểu cô nương.

Thình lình đụng tới cánh môi mềm mại, hắn theo bản năng giật mình một cái.

Vành tai đều đỏ!

"Tiểu Hoa Hoa, lại thẹn thùng nha... Hắn là rất thẹn thùng luôn nha."

Sưu Thần Hào vừa nghe lời này của đại lão, chợt cảm thấy nồng đậm ý xấu.

Phảng phất như nghe thấy một tên đăng đồ tử đang lầm bầm lầu bầu, 'tiểu nương tử này vô cùng thẹn thùng nha, làm ta nhịn không được muốn đùa giỡn nàng nhiều một chút'...

Rõ ràng thế giới trước, chỉ là một loli có giá trị vũ lực dọa người. Cho dù cuối cùng hố được Ngụy Tử Trác lăn giường cùng Thích Thịnh, thì cũng là nhờ Văn Nhân Nho đưa ra chủ ý.

Vậy mà hiện tại, cô đã có thể tự mình đào hố.

Chẳng qua là tăng một điểm chỉ số thông minh thôi, liền biến đen đến như vậy?

Sưu Thần Hào cảm thấy luống cuống.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Đảo mắt một năm trôi qua.

Từ Thụy Khanh đến kỳ khoa khảo.

Đại lão cẩn thận nghĩ về bài thi trước đây của mình, khảo thí rất khó nha, cô lần đầu khảo thí chỉ được có 38 điểm.

Vì thế quyết định tự mình đưa Từ Thụy Khanh đến trường thi, sau đó cổ vũ hắn cố lên.

Mộc lão tam trong nhà có xe bò, đưa đi liền đưa đi thôi, thuận tiện còn có thể vào thành mua chút đồ ăn vặt cho nữ nhi.

Nhưng mà đối với người nhà quê, xe bò vốn là vật hiếm lạ, không phải nhà nào cũng có thể mua nổi.

Phần lớn đều là bỏ ra mấy đồng tiền, nhờ người ta hỗ trợ chở đi một đoạn đường.

Từ gia không có xe bò.

Cho nên chỉ có thể cả đoàn người bao lớn bao nhỏ đứng ở ven đường chờ.

Từ rất xa nhìn thấy có chiếc xe bò đang đi đến, liền lập tức vẫy tay.

Mới đầu còn chưa nhìn rõ, chờ khi tới gần mới phát hiện, là xe của Mộc lão tam, người ngồi phía trên chính là Từ Thụy Khanh cùng Phồn Tinh.

"Mộc lão tam, đi nhờ một chuyến."

Từ gia có hai người đọc sách đi khảo tú tài, hơn nữa Từ Tử Hàm cùng Từ Duệ ngày thường ở nhà luôn biểu hiện một bộ ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng tự tin mười phần.

Liền khiến cho Từ lão hán cùng Tần thị, theo sau cảm thấy mình nổi trội mười phần.

Xem việc nhà mình sẽ có được hai tú tài là ván đã đóng thuyền, đến lúc đó tất cả mọi người trong thôn đều muốn bám lấy bọn họ.

Ngồi xe bò ngươi nghĩa là sao?

Đó là ta để mắt đến ngươi!

Kết quả Mộc lão tam còn chưa kịp nói chuyện, người Từ gia liền bị Phồn Tinh trực tiếp xấu cự.

Thật sự là xấu cự*!

*Xấu cự: chỉ sự cự tuyệt bởiđối phương thấy mặt bạn quá xấu. (Nguồn: baike baidu)

*

Sưu Thần Hào: Nó cho rằng, mỗi thế giới thêm 1 điểm, thêm đến cuối cùng, cô cũng chỉ là một đứa ngốc. Nhưng mà nó không nghĩ tới, 1 điểm chỉ số thông minh của cô lại khủng bố như vậy! Hức, hại chết Chiến Thần đại nhân của nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play