Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Cậu phải ngoan, không nên tự làm mình hư hỏng. Cậu thông minh hơn tôi rất nhiều, phải học tập thật giỏi, về sau cậu có thể sống tốt. Tôi sẽ luôn che chở cậu, bảo vệ cậu." Phồn Tinh chậm rì rì lặp lại lời Nhị Cẩu dạy cô nói, Nhị Cẩu dạy một câu, cô thuật lại một câu.
Sưu Thần Hào trong lòng khóc thút thít như gió bão quét qua.
Nó còn có thể thế nào đây?
Nó cũng rất tuyệt vọng!
Đáy lòng Thích Hà có chút cảm động.
Không biết đã từ bao lâu, hắn không được nghe người khác cổ vũ hắn. Hắn thật sự, thật sự có thể chứ? Thật sự không nên tự hư hỏng sao? Hắn còn có thể có về sau, có tương lai sao?
Nhưng loại cảm động này không duy trì được bao lâu.
Bởi vì Phồn Tinh lại yên lặng mò đến cặp sách bên xạnh, lấy ra một cây bút mực nước màu xanh lục...
Đại lão hướng trên mặt Thích Hà vẽ ra hai con rùa xanh, còn thuận tiện vỗ vỗ mặt hắn:
"Đây là lần thứ hai cậu phạm sai lầm, cho nên tặng cậu hai con."
Ta nói mẹ nó!
Lần trước Thích Hà vì tẩy đi dấu vết con rùa kia, mặt bị chà đến sưng lên, vậy mà lần này cô còn vẽ đến hai con, hắn tức đến muốn nổ luôn phổi!
Nhưng sau đó nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của Phồn Tinh, thiếu niên lại nhanh chóng mặt đỏ.
Mới đầu là một tia đỏ ửng khả nghi, sau đó liền như virus lan tràn hết cả khuôn mặt, lại sau đó đến cổ cũng nhuộm lên một mảng hồng rực.
Cô cô cô. . . Cô vừa rồi vớt hắn từ dưới nước lên, đều đem áo ngoài cởi ra ném ở bên cạnh.
"Con ngốc kia, cô... Cô đem quần áo mặc vào!" Thích Hà hiếm khi nói chuyện lắp bắp thế này.
Chờ sau khi Phồn Tinh cầm quần áo chồng lên người, sức lực Thích Hà mới khôi phục một chút, hai người cùng nhau đi trên đường.
Đại lão không phải kiểu người nói nhiều, từ trong cặp sách lấy ra một chân gà bột mì nhỏ, vừa đi vừa ăn.
Mãi đến lúc hai người sắp ai đi đường nấy, Phồn Tinh mới chậm rì rì nói với Thích Hà một câu: "Cố lên, đừng xấu xa." Ta sẽ che chở ngươi thật tốt.
Thích Hà trong lòng giật mình.
Nói không nên lời là cảm giác gì.
Thật giống như nhiều năm hắn đi bên bờ vực, tự sa ngã mà muốn nhảy xuống, lại có người hướng đến hắn, chìa ra một bàn tay.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Từ sau lần đó, mỗi lần Thích Hà đi học đều theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn đứa ngốc Vân Phồn Tinh.
Hai người bọn họ cũng coi như đồng bệnh tương liên, đều không được người ta chào đón.
Hắn là bởi vì ngày thường đi học không nghe giảng, học sinh hư hỏng danh xứng với thực. Còn Vân Phồn Tinh là bởi vì bẩm sinh chỉ số thông minh thấp, nên bị người ta kỳ thị.
Đều cùng người xung quanh... không hợp nhau.
Tuy rằng chỉ số thông minh thấp, nhưng đại lão vẫn rất nghiêm túc nghe giảng.
Cắn đầu bút, hết sức chuyên chú đánh dấu, lão sư nói mười trang, cô còn chậm rì rì ở trang thứ nhất dùng viết đánh dấu xuống.
Thích Hà có đôi khi cảm thấy...
Một đứa ngốc còn nỗ lực như vậy, có phải hắn cũng nên cố gắng một chút không?
Dù Phồn Tinh rất nghiêm túc, nhưng đã bị khinh thường thì vẫn tiếp tục bị khinh thường, đặc biệt là tiết học của giáo viên ngữ văn, người này trẻ tuổi lại không kiên nhẫn. Tính tình không vui bạo phát, liền tóm đại một người để mắng.
Trẻ nhỏ bình thường mắng sẽ ghi thù, vậy thì nhắm xuống một đứa ngốc, tùy tiện mắng.
Bắt nạt kẻ yếu, vốn là thói đời thường thấy.
"Vân Phồn Tinh, đầu óc cô là đem tới để trang trí sao? Đề mục đơn giản như vậy, cô vẫn có thể làm sai. Cô đến trường học để làm cái gì? Lãng phí tài nguyên sao?" Giáo viên ngữ văn vừa phát bài thi xong, đã lập tức bùm bùm mắng một trận.
Phồn Tinh cầm bài thi, cẩn thận đoan trang nhìn ngắm con số '38' đỏ tươi.
Nghiêng nghiêng đầu, cô trước kia chưa từng học tập, đến thế giới này mới biết được còn có thể tới trường đọc sách. Thật sự rất mới mẻ, cho nên hoàn toàn mặc kệ giáo viên ngữ văn đứng trên bục giảng chỉ cây dâu mắng cây hòe, đại lão tạm thời không để trong lòng.
Yên lặng kéo ra quyển vở nhỏ màu đỏ, tự mình chậm chạp viết lên.
'Lần đầu tiên trong đời được thi cử, 38 điểm.'