Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Chờ sau khi Lý thị mắng đủ, Từ Hán Ngưu mới xin phép Lý thị, đi mời lang trung tới.
Ở nơi này đều là đại phu chân đất, hành tẩu trong thôn nhỏ, y thuật chẳng ra gì, cũng chỉ có thể trị một ít bệnh xoàng.
Từ Thụy Khanh cũng xui xẻo, lao lực quá độ bị cảm nắng, lại còn rơi xuống nước sặc một lúc lâu, tổn thương căn cơ. Bị cảm nắng còn thêm bệnh thương hàn, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, phát sốt thiêu đến cả người đều không thanh tỉnh.
Lang trung cẩn thận chẩn bệnh một phen, nhíu mày tỏ vẻ khó xử.
"Ta kê ít thuốc hạ sốt trước, cố mà chịu đựng đi. Nếu không thể hạ sốt, sẽ có phiền toái lớn." Ngày thường xem bệnh cho người ta, sợ nhất chính là sốt cao không lùi. Cháy hỏng đầu óc còn đỡ, nếu còn không tỉnh chắc chắn sẽ có chuyện.
Mộc lão tam trong lòng lộp bộp một tiếng.
Sự tình hình như rất nghiêm trọng, con rể vừa tới tay chẳng lẽ liền muốn thăng thiên?
Lại nhìn đến nữ nhi ngốc nhà mình giống như môn thần ngồi canh bên mép giường, cũng không biết tỏ vẻ kiêng dè. Ông phải khuyên can mãi, mới kéo được Phồn Tinh trở về...
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi lang trung kê dược xong, Từ Hán Ngưu đi bắt dược, mắt thấy tới lúc ăn cơm chiều, Tần thị còn phải đi làm cơm, đến thời gian canh giữ bên người nhi tử cũng không có.
Lý thị ở trong sân oán giận mắng: "Lại phải bỏ tiền! Sau khi hạ sốt còn muốn tịnh dưỡng, nói cái gì ít nhất tịnh dưỡng ba bốn tháng, lại cũng không phải Bồ Tát nơi nào tới, cung phụng ba bốn tháng, ai cung phụng nổi?"
"Không có việc gì cũng không biết đi xa bờ sông một chút! Ta thấy chính là cố ý muốn lười biếng!"
"Thật không biết ta là tạo cái nghiệt gì, cưới ngay một đứa con dâu ăn cây táo, rào cây sung. Gả ra nhiều năm như vậy, còn tâm tâm niệm niệm niệm nhà mẹ đẻ, thế thì dứt khoát về nhà mẹ đẻ luôn đi!"
Mắng hung hăng, đến cả Tần thị cũng lôi vào mắng cùng.
Dù sao cũng là Tần thị kêu Từ Thụy Khanh về nhà mẹ đẻ hỗ trợ làm việc, nếu cái Tang Môn Tinh này không ăn cây táo, rào cây sung sai sử như vậy, cũng không xảy ra chuyện ngày hôm nay. Có thể tiết kiệm xuống không ít bạc, đến lúc Tử Hàm cùng Từ Duệ đi thư viện cũng được thoải mái tiêu xài.
Từ Thụy Khanh mơ màng thanh tỉnh một lát.
Trong viện vang dội âm thanh rung trời, hắn nghe rõ rành mạch.
Tâm chậm rãi lạnh xuống, đảo mắt lại lâm vào hôn mê.
Cùng lúc đó, Mộc lão tam mang theo Phồn Tinh về nhà, trong lòng cũng đang rối rắm.
Vốn dĩ ông còn rất vui vẻ, nữ nhi ngốc nhà mình cứu tiểu tử Từ gia, hơn nữa còn là Phồn Tinh khiêng Từ Thụy Khanh trở về, chỉ cần tiểu tử Từ gia không chết, vậy khẳng định phải đến cưới nữ nhi ông.
Ông quả thật xem trọng đứa nhỏ này, rất có chí cầu tiến!
Nhưng mà, Từ gia một gia đình như vậy, đều không phải loại tốt lành.
Từ Hữu Đức và Lý thị thiên vị con thứ ba, Từ Hán Ngưu cùng Tần thị chỉ biết vùi đầu khổ sai làm việc, chẳng khác gì người chết, nhi tử của mình xảy ra chuyện, còn phải xem sắc mặt lão nương mới dám đi thỉnh lang trung.
Cho dù Từ Thụy Khanh là đứa trẻ tốt, cũng không chịu nổi một đám người kéo chân sau thế kia!
Đến lúc đó, nữ nhi ngốc nhà ông, còn không phải bị người ức hiếp đến chết sao?
Ông nguyện ý nuôi nữ nhi, thậm chí nguyện ý nuôi thêm một đứa con rể, nhưng tuyệt đối không muốn giúp con rể nuôi luôn hai kẻ thích đọc sách làm màu ở Từ gia.
Đọc nhiều năm như vậy, ngay cả tú tài cũng thi chưa đậu.
Cũng không biết có phải đem sách đọc đến trong bụng chó rồi không?
Ai!
Mộc lão tam nặng nề thở dài, nếu là chỉ có Từ Thụy Khanh, không cần tặng kèm cả gia đình của hắn thì tốt rồi.
"Nữ nhi, hay là cha lại mang con đi phủ thành, mua một phu quân khác về nuôi?" Mẹ mìn ở huyện thành không có hàng tốt, vậy liền lên phủ thành luôn đi.
Vốn dĩ cho rằng nữ nhi dễ lừa.
Kết quả Phồn Tinh lắc lắc đầu, chém đinh chặt sắt: "Không cần." Chờ nuôi tốt Tiểu Hoa Hoa này, mới có thể nuôi thêm mấy đóa hoa khác.
"Ai, nếu là Từ gia chịu đem Từ Thụy Khanh bán thì tốt rồi." Mộc lão tam tự cảm khái với chính mình.
Ông là trăm triệu không nghĩ tới, ông thế nhưng có thể một lời thành sấm...
*
Nếu về sau có hài tử...
Cha, người cùng nương là làm thế nào ở bên nhau nha?
Từ Thụy Khanh: Ta là do nương ngươi tiêu tiền mua.