Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Nhị Cẩu, mi đoán xem cá hôm nay, là đem hấp, hay là kho?"

Vào thời điểm Từ Thụy Khanh ngã xuống sông, Phồn Tinh đang ở hạ du mò cá.

Sưu Thần Hào nghe thấy vấn đề này, còn thật sự cẩn thận tự hỏi, cô sẽ đem cá này đi hấp hay là kho?

Trải qua một phen phân tích, cuối cùng đưa ra kết quả, cá kho tộ.

Cô thích nước tương sốt đỏ, khẩu vị nặng.

Nhưng lựa chọn chế biến cá, ngẫu nhiên lại thích vị thanh đạm.

Cho nên có khả năng là... xác suất mỗi bên chiếm nửa phần đi.

【Cá kho tộ.】 Sưu Thần Hào mạnh mẽ khẳng định.

Kết quả ngươi đoán đại lão trả lời thế nào?

"Hì hì, Nhị Cẩu, mi thật khờ."

Sưu Thần Hào lúc ấy suýt chút nữa bùng nổ, nè bằng hữu, cô nói cái gì vậy? Cô nhìn chỉ số thông minh của chính cô, rồi nhìn lại chỉ số thông minh của ta, cô nói ra câu này, lương tâm cô không đau sao?

"Ngu ngốc, mới có thể có hai mà chỉ chọn một. Người thông minh, chọn cả hai." Phồn Tinh nghiêm trang nói.

Tuy rằng ngữ khí lúc cô nói chuyện vẫn còn đứt quãng, nhưng ý nghĩ đã rất rõ ràng!

Sưu Thần Hào cảm thấy, sau khi chỉ số thông minh tăng lên, là đem tới khắc nó đúng không???

Nếu không vì sao lại gian xảo như vậy?

Sau khi đại lão nói xong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, duỗi tay chụp tới, lại vớt lên một con cá.

"Một con, kho. Một con, hấp."

Sưu Thần Hào: 【. . .】

Đem cá bỏ vào sọt, mới vừa chuẩn bị đi lên bờ, Phồn Tinh liền nhìn thấy ở thượng du cách đó không xa, hình như có thứ gì đang trôi xuống...

Càng ngày càng gần.

Càng ngày, càng gần.

Phồn Tinh híp mắt nhìn, muốn nhìn xem đồ trôi xuống là bảo bối gì. Cô phát hiện vận khí của mình, siêu tốt nha, cũng không biết lần này có thể nhặt được bảo bối tốt nào.

Nhưng Sưu Thần Hào nhanh chóng phản ứng trước: 【Đó là Từ Thụy Khanh, cô nhanh cứu người đi!】 Còn đứng trơ ra đó làm gì?

A a a a! Mệt tâm!

Ủa, Tiểu Hoa Hoa sao?

Quả nhiên là bảo bối.

Đại lão dưới đáy lòng cảm khái một câu, sau đó giống như con cá nhỏ chui vào trong nước, nhanh chóng bơi tới bên người Từ Thụy Khanh, không cần tốn nhiều sức liền đem hắn vớt lên bờ.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

【Hô hấp nhân tạo!】 Sưu Thần Hào nhắc nhở, thuận tiện còn cung cấp tài liệu tham khảo.

Phồn Tinh miệng kề miệng, thổi khí cho Từ Thụy Khanh.

Qua một lúc lâu sau, đại lão đang lần nữa hít sâu một hơi, quai hàm bạnh ra, giống như con hamster nhỏ. Bẹp một ngụm, vừa ấn xuống trên môi Từ Thụy Khanh...

Từ Thụy Khanh, tỉnh.

Thừa tướng đại nhân tương lai, lúc này quả thật đứng hình.

Bốn mắt nhìn nhau, Phồn Tinh chớp chớp mắt, một hơi dồn ở trong miệng. 'Hamster nhỏ' dừng lại suy nghĩ, tỉnh rồi, vậy khí này, là tiếp tục thổi vào, hay là không nên thổi nữa?

Trong lòng cô đang suy nghĩ gì?

Cô quả nhiên nhân cơ hội chiếm tiện nghi hắn!

Hắn biết ngay, nữ nhi ngốc nhà Mộc thúc, xác thật là tặc tinh!

Sau khi nhìn thấy một người phong thần tuấn lãng như hắn, e là cô sẽ chướng mắt tất cả nam nhân khác. Hiện tại lại cứu hắn, nếu người trong thôn biết, chắc chắn là hủy hoại thanh danh cô.

Thôi, hắn cũng không lung lay nữa.

Cưới đi!

Từ Thụy Khanh hoàn toàn không phát hiện, kỳ thật hắn đối với việc cưới Phồn Tinh, trong lòng không hề bài xích. Mà một nam nhân muốn cưới vợ, nếu không bài xích, chứng tỏ là đã có hảo cảm...

Hắn vươn tay tới, sờ soạng nắm lấy tay Phồn Tinh, môi mấp máy: "Ta..." sẽ phụ trách.

Nhưng mà, hắn bị cảm nắng lại còn rơi xuống nước, chịu kích thích mãnh liệt như vậy, chỉ có thể tỉnh lại trong chốc lát, lời đều chưa nói xong, đầu lật một cái tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Hắn ngất một cái này, rất nhiều chuyện đều thay đổi.

Chẳng hạn như, không phải hắn phụ trách đại lão.

Mà là đại lão phụ trách hắn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play