Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Dùng cơm ở Mộc gia xong trở về Từ gia, tổ mẫu Lý thị vừa thấy Từ Thụy Khanh liền bất mãn nói: "Hiện tại lại bày đặt tham ăn đến tận nhà người khác ăn ké, người không biết còn tưởng rằng cái nhà này bạc đãi ngươi! Chắc tám trăm năm đều bị bỏ đói, giờ mới biết đường trở về!"
Từ Thụy Khanh tu dưỡng tốt, kiềm chế, không cãi lại.
Một khi tranh luận, đó là bất hiếu.
Hắn muốn đi con đường làm quan, tuyệt không thể gánh trên lưng cái danh bất hiếu.
Ngay lúc đó, cha con nhà tam phòng Từ Tử Hàm từ xe bò ngoài cửa đi vào, trong tay còn học đòi văn vẻ cầm quạt xếp, bày ra bộ dáng mình mang thân phận người đọc sách.
Lý thị nhanh chân chạy ra đón, ân cần hỏi han.
Hỏi sao hôm nay lại đột nhiên trở về? Có phải bạc không đủ dùng hay không?
Từ Thụy Khanh thấy thế, cúi thấp mặt xuống, nhìn không ra hỉ nộ.
Lớn lên trong một ngôi nhà cực kỳ bất công, hắn sớm đã không còn chút chờ mong gì ở người thân. Tổ phụ tổ mẫu thiên vị, hắn đều rõ ràng.
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy không cam lòng là, năng lực của tam thúc cùng Từ Duệ cực kỳ tầm thường.
Dựa vào cái gì muốn hắn hy sinh tiền đồ của chính mình, đi cung cấp nuôi dưỡng hai người trí tuệ tầm thường?
Phụ tử Tam phòng trở về, quả nhiên là muốn thêm bạc.
"Nương, sắp tới nho sinh ở thư viện sẽ lên huyện thành học, cần chuẩn bị thêm ngân lượng."
Từ Tử Hàm mặc trường sam của thư viện trên trấn, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ lộ ra một bộ dáng nhân mô cẩu dạng. Có điều đây lại là thứ làm Lý thị tự hào, tiểu nhi tử của bà, vừa nhìn liền biết là người đọc sách, cường thế hơn so với những kẻ tay lấm chân bùn khác!
Từ Duệ cũng ở một bên hát đệm: "Đúng vậy, nãi nãi, ta cùng cha đều phải đi. Đến lúc đó chờ ta thi đậu tú tài, liền đưa ngài lên trấn trên sinh sống."
Nói đến tốt đẹp như vậy, sao Lý thị có thể không đáp ứng?
Nhà ở tại thôn, đi trấn trên họp chợ, ngồi xe bò phải mất đến một canh giờ.
Huyện thành, không phải người nào cũng có thể đi. Ngồi xe bò ít nhất hai ba canh giờ mới tới, bà quanh năm suốt tháng cũng chưa được đi lần nào.
"Muốn bạc nhiều hay ít?"
"Không nhiều lắm, chỉ cần năm lượng. Ta và Duệ Nhi chi tiêu ít chút cũng không sao." Từ Tử Hàm ngữ khí cực kỳ thấu hiểu lòng người.
Từ Thụy Khanh mím chặt môi mỏng.
Bước nhanh trở về phòng.
Việc kế tiếp, hắn thậm chí không cần nhìn cũng có thể biết.
Hắn chỉ là nhịn không được muốn cười lạnh mà thôi, không nhiều lắm liền đòi năm lượng, những người khác trong Từ gia tiêu dùng một năm còn không đến mười lượng. Tam thúc và Từ Duệ mua quạt xếp học đòi văn vẻ liền là một đồng bạc một cái.
Từ Thụy Khanh cầm lên quyển sách giấu đầu giường, đó là tiền hắn tích cóp đến một hai năm, mới mua về được một quyển sách cũ.
Chỉ có duy nhất một quyển.
Đọc sách có thể sáng suốt, đồng thời cũng có thể bình phục nỗi lòng.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Tần thị đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nhi tử đang xem sách, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Nhưng nghĩ đến Từ gia đã có hai người đọc sách, chắc chắn không có khả năng lại nuôi thêm một người, vì thế nói với Từ Thụy Khanh: "Chuyện lúc trước ngươi đề nghị với nương, nương đã thử nói với cha ngươi."
Từ Thụy Khanh nhìn thấy sắc mặt Tần thị, trong lòng liền trầm xuống: "Vậy cha nói thế nào?"
"Về sau ngàn vạn lần không được nhắc đến việc này. Nếu để tổ phụ tổ mẫu ngươi biết, thế nào cũng phải đánh ngươi một trận! Cha ngươi không đồng ý."
Tâm Từ Thụy Khanh hoàn toàn chìm xuống.
Hắn đã sớm đoán được, cha hắn tính tình trung thực như vậy, căn bản sẽ không đồng ý phân nhà.
"Nương, ta đã biết."
Chờ sau khi Tần thị rời đi, bàn tay Từ Thụy Khanh nắm chặt thành quyền, móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay.
Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực, hắn còn có thể làm thế nào?
Sống trong một ngôi nhà như vậy, tổ phụ tổ mẫu không tử tế, phụ tử tam thúc yên tâm thoải mái hút máu, cha mẹ chỉ biết vùi đầu trồng trọt, cũng không vì hắn mà tính toán.
Hắn đọc quyển sách này, còn có ích lợi gì?
Từ Thụy Khanh không tự chủ được nghĩ tới nữ nhi ngốc nhà Mộc thợ săn ——
Nếu hắn muốn thay đổi hiện trạng, mạnh mẽ tạo ra một con đường, chỉ có thể...
Nhưng mà Mộc Phồn Tinh... Hắn thật sự không phải ghét bỏ cô khờ khạo, chỉ là lực sát thương của cô quá lớn, hắn có chút lo lắng tính mạng.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, Mộc thợ săn vốn đang suy xét đi mua một người con rể.
Nếu hắn còn không hạ quyết tâm, không chừng ngay cả nữ nhi ngốc nhà Mộc thợ săn, hắn cũng không nắm chắc được!
Từ Thụy Khanh ánh mắt hơi lóe, dần dần trở nên kiên định ——
*
Từ Thụy Khanh: ". . ." Dần dần lắc lư, sắp quyết định bán mình.