Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Trong một khoảnh khắc, thừa tướng đại nhân tương lai suy nghĩ rất nhiều.
Hắn biết rõ, mình tuyệt đối không phải kiểu người cam chịu, không cam chịu hạ thấp tính tình, không cam chịu làm người bình thường, không cam chịu mai một, vì thế hắn có thể không từ thủ đoạn.
Trong thôn này, đều phải ở cùng trưởng bối, nếu muốn phân nhà riêng, sẽ bị coi là bất hiếu.
Nhưng hắn thậm chí đã khuyến khích cha mẹ phân nhà riêng, tách biệt với tam phòng, đủ để chứng minh hắn cũng không phải người tốt gì.
Cha mẹ ngu hiếu, phân nhà là không có khả năng.
Nhưng muốn hắn từ bỏ khoa khảo, từ bỏ con đường phấn đấu, cũng là không có khả năng.
Mộc thợ săn có một nữ nhi ngốc, chắc chắn là ông muốn tìm một con rể hiểu lẽ phải, tới chiếu cố nữ nhi ngốc của ông.
Mà hắn, lại đang cần ngân lượng cho sự học.
Hắn không có bất kỳ chờ mong gì đối với thê tử, lấy trình độ bất công của tổ phụ tổ mẫu, sợ là sẽ hy vọng hắn cưới một thê tử hiền hậu thành thật, tiếp tục cho tam phòng uống máu.
Cưới ai mà không phải là cưới?
Chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn liền có thể nhảy lên Long Môn!
Nếu về sau hắn thăng chức đạt công danh, mặc dù không có tình ý với nữ nhi ngốc nhà Mộc thợ săn, nhưng hắn cũng sẽ chiếu cố cô cả đời.
Cưới một thê tử ngốc, đổi một cơ hội giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, hắn nên lựa chọn thế nào?
Từ Thụy Khanh cảm thấy mình nên cẩn thận ngẫm lại.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
—
Đào được một bảo bối lớn như vậy , Mộc lão tam cũng không rảnh săn thú nữa, dùng quần áo bao bọc kỹ lưỡng nhân sâm song sinh, liền chuẩn bị xuống núi.
"Tiểu tử Từ gia, hay là đi nhà ta ăn cơm chiều không?"
Người trong thôn hay ghen ghét đỏ mắt, nếu biết ông may mắn kiếm được một món tiền lớn như vậy, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện. Mời tiểu tử Từ gia ăn cơm, thuận tiện nhờ hắn giấu kín chuyện này, đây mới là tất yếu.
Từ buổi sáng tới giờ, Từ Thụy Khanh chỉ ăn một khối bánh bột ngô.
Lại liên tưởng đến mưu tính của chính mình, vì thế gật đầu đáp ứng.
Cùng cha con Mộc thợ săn ở chung vài lần cũng tốt, để hắn dễ dàng cân nhắc hơn.
Trong lúc hai người bên kia nói chuyện với nhau, Phồn Tinh đã vòng đến sau gốc cây...
Mộc lão tam gọi một tiếng nữ nhi.
Phồn Tinh đại lão vươn tay bắt một con rắn lớn hoa văn màu đỏ, từ sau thân cây ló đầu ra.
Rắn lớn sọc đen đỏ giao nhau, đại khái dài hơn một mét, bị đại lão một phen bóp trụ ngay cổ, toàn thân phía dưới đang liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi tay Phồn Tinh.
Từ Thụy Khanh hô hấp cứng lại.
Đột nhiên cảm thấy cưới nữ nhi ngốc nhà Mộc thợ săn, cũng không nhất định có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, có khi...
Không biết chừng lại là cái hố lửa tiếp theo?
Ngốc, không sao.
Nhưng lực sát thương quá lớn, khả năng sẽ nguy hiểm tính mạng.
Thử nghĩ, cô một lời không hợp liền bắt lấy cổ hắn, hắn chưa chắc có thể sống đến ngày đề danh bảng vàng.
Mới vừa rồi tính toán, vẫn là quá xúc động!
Thừa tướng đại nhân tương lai sau khi nhìn thấy lực sát thương cường đại của Phồn Tinh, nháy mắt ý niệm bắt đầu lắc lư, yên lặng phản bội mưu tính của bản thân, tạm thời nuốt xuống mong tưởng đi vào con đường làm quan.
Bảo mệnh quan trọng!
Mộc lão tam cũng rất hoảng hốt, thanh âm so với vừa rồi Phồn Tinh phát hiện nhân sâm núi càng run rẩy hơn: "Nữ nhi... Con con con, con đừng nhúc nhích! Ngàn vạn lần đừng buông tay... Đừng nhúc nhích... Chờ cha đến..."
Cái này động một chút, khả năng sẽ mất mạng!
Đại lão nhìn thấy hai người bên kia đều sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Hậu tri hậu giác, ồ, dọa bọn họ rồi.
Vì thế tay càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt.
Hoàn toàn dựa vào một thân cậy mạnh, đem còn rắn sống sờ sờ trong tay bóp chết tại chỗ ——
Mộc lão tam: ". . ."
Từ Thụy Khanh: ". . ."
Thiếu niên lang đáng thương, suýt chút nữa tắt thở theo luôn.
Nữ nhi ngốc nhà Mộc thợ săn thật đáng sợ, hắn chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, ngoại trừ viết văn chương cẩm tú, ngoại trừ diện mạo anh tuấn như ngọc, ngoại trừ miệng phun hoa sen tài trí vô song, thật sự không có biện pháp bảo mệnh.
Bỏ đi, hắn thấy hơi sợ!
Mộc lão tam sửng sốt một chút, sau đó vỗ đùi cười to, khích lệ nói: "Tốt! Không hổ là nữ nhi Mộc lão tam ta, có thể hùng dũng một tay bóp chết rắn!"
Ông còn sợ khuê nữ ngốc sẽ bị rắn cắn đó, hù chết ông!
Kết quả không nghĩ tới, không chỉ không bị cắn, còn tự tay bắt được một món ăn hoang dã, làm tốt lắm!
Từ Thụy Khanh: ". . ." Hiện tại cảm thấy, Mộc thợ săn cũng không an toàn gì.
*
Từ - mỗi ngày đều lắc lư - muốn hy sinh sắc đẹp tướng mạo - nhưng lại sợ chết - Thụy Khanh
Phồn - bạo lực - nhưng rất thương tiếc Tiểu Hoa Hoa - Tinh