Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Tiểu Hoa Hoa, thật lợi hại nha." Phồn Tinh khen một câu.

Sưu Thần Hào kiêu ngạo.

Đó là đương nhiên, Chiến Thần đại nhân của nó là ai chứ? Đương nhiên phải lợi hại!

"Lợi hại, đều là không ngoan." Phồn Tinh nghiêm trang nói, tựa hồ có chút buồn rầu.

Sưu Thần Hào tức khắc cúc hoa căng thẳng.

Nó thậm chí có thể đoán được, tiếp theo cô muốn nói cái gì...

Có phải là, không ngoan đều do tính tình quá lớn, đánh một trận thì tốt rồi?

Rốt cuộc Chiến Thần đại nhân đã tạo cái nghiệt gì?

Xem giả thiết của thế giới này, Chiến Thần đại nhân là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, đánh hắn một trận chẳng phải là sẽ chơi chết hắn luôn sao?

"Không ngoan, không sao, dỗ một chút, liền ngoan, hì hì."

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Lần này đại lão lại không ấn kịch bản cũ, vì cái gì?

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Dưỡng phụ Mộc lão tam của Phồn Tinh đem đồ ăn dọn ra, sau đó gõ gõ cửa: "Nữ nhi, ăn cơm. Cơm nước xong thì cùng cha lên núi."

Thời điểm lúc trước vừa mới nuôi hài tử, thân thể đứa nhỏ ốm yếu.

Mộc lão tam cũng không có bạc mua nhân sâm tổ yến cho hài tử bổ thân thể, vì thế liền dẫn người cùng theo lên núi, để rèn luyện thể chất.

Thật đúng là phải nói, rất hữu hiệu!

Vì thế liền luyện thành thói quen hai cha con cùng nhau lên núi săn thú.

Mộc gia và những nhà khác trong thôn cách nhau khá xa, không quá gần gũi với quần chúng. Thợ săn hung hãn, mang theo sát khí, người bình thường đều không muốn lui tới.

Hơn nữa lúc nhỏ hài tử bệnh đến cháy hỏng đầu óc, cùng nữ nhi nhà người ta có ít nhiều điểm khác biệt, Mộc lão tam cũng không muốn mụ bà trong thôn ba hoa nói ra nói vào, vì thế dứt khoát dọn đến ở tại chân núi.

"Cha xào thịt thỏ ăn ngon không?" Mộc lão tam gắp đồ ăn cho vào chén Phồn Tinh.

Phồn Tinh một bên ăn thỏ, một bên lại nhớ mãi không quên: "Cha biết làm, rắn xào không?"

Mộc lão tam lập tức vỗ ngực tỏ vẻ: "Biết chứ, cha đương nhiên biết!"

Tương lai không lâu sau, Mộc lão tam liền bắt đầu hối hận. Ông một người góa vợ, tự cấp tự túc, bất kỳ con gì cũng có thể xào một chút, nhưng nữ nhi ngoan bắt về chính là một con rắn toàn thân hoa văn tươi đẹp đầu hình tam giác, ông cũng biết sợ hãi đó!

Ăn xong cơm trưa, Mộc lão tam mang theo Phồn Tinh lên núi.

Trước kia tuổi trẻ khỏe mạnh, ông còn đi sâu vào núi tìm đồ tốt, nhưng sau khi nuôi nữ nhi, thì chỉ đi vòng quanh khu vực không có thú dữ, để tìm ít thức ăn hoang dã.

Phồn Tinh cõng chiếc sọt trúc nho nhỏ, nhặt chút nấm và rau dại.

Hôm nay lúc đi lên, trên núi đã có một thiếu niên thanh tuyển, khom lưng kiên nhẫn đào đất tìm thức ăn. Hắn đặt sọt ở bên cạnh, trong sọt chất đầy nấm mộc nhĩ cùng các thứ linh tinh.

Nhìn Mộc thợ săn mang theo nữ nhi của ông xuất hiện, ánh mắt Từ Thụy Khanh hơi loé lên.

Tổ phụ tổ mẫu không phải người tử tế, sinh hạ phụ thân hắn Từ Hán Ngưu, nhị thúc Từ Hán Sinh, cùng tam thúc Từ Tử Hàm. Lại đưa đại phòng* bọn họ làm trâu làm ngựa sai sử, toàn bộ dùng để cung cấp cho phụ tử tam phòng* khảo tú tài.

*Đại phòng: Chỉ cha con Từ Thụy Khanh, nhà con cả gọi là đại phòng.

*Tam phòng: Chỉ tam thúc Từ Tử Hàm, gia đình của con thứ ba gọi là tam phòng.

Từ Thụy Khanh tự thấy mình rất có thiên phú ở phương diện đọc sách, nhưng đầu năm nay mỗi nhà chỉ nuôi một người đọc sách đã là dùng gần hết của cải, huống chi Từ gia còn nuôi đến tận hai cha con nhà tam thúc!

Tổ phụ tổ mẫu bất công, căn bản không có khả năng cho Từ Thụy Khanh tham gia khoa khảo.

Nhưng nếu là tiền hắn tự mình tích lũy...

Vậy thì có thể lén đi khảo học.

Chỉ là phí đọc sách rất tốn kém, dù hắn có đào sạch sẽ nấm và rau dại linh tinh trên phiến núi này, cũng chưa chắc có thể dành dụm được bao nhiêu.

Nếu có thể bái Mộc thợ săn làm sư phụ, học săn thú.

Bán đi con mồi, là cách thu tiền khả thi hơn hẳn.

Hôm nay Từ Thụy Khanh cố ý ở chỗ này chờ Mộc lão tam.

Nhưng hắn cũng biết, việc này không dễ dàng.

Đây là món nghề kiếm cơm, quan hệ bình thường sẽ không ai dạy.

Hắn đã làm tốt mưu tính...

*

Câu chuyện này chính là thừa tướng đại nhân muộn tao tính kế, cho rằng mình từng bước chiếm tiện nghi của đại lão.

Kết quả lại bị đại lão ép tới bi thảm.

Từ Thụy Khanh: A, ta tính toán không bỏ sót điều gì, ta tận dụng sắc đẹp, làm nữ nhi ngốc Mộc gia coi trọng ta, sau đó nuôi ta.

Phồn Tinh chém đinh chặt sắt, không chút do dự: Được, tốt, nuôi ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play