Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Sưu Thần Hào cảm thấy, nó tựa như một đứa nhãi con, gặp trúng một lão cha mãn kinh.

Nó giảng đạo lý với cô, cô tỏ vẻ mình chỉ là cục cưng tiểu bảo bảo.

Nhưng nó vừa xem cô là nhãi con mà giáo huấn, cô liền xoay người làm ba ba nó.

Chỉ thực hiện quyền lực của ba ba, chẳng hạn như hành hạ nó. Nhưng lại không thực hiện nghĩa vụ của ba ba, chẳng hạn như che chở nó.

Sưu Thần Hào khuyên can mãi, mới khuyên được cô dừng lại mưu đồ giữa ban ngày ban mặt nhắm ngay quần người ta làm hành động đáng khinh.

Nhưng mà, hôm nay đã chú định là ngày khắc cốt ghi tâm của Thẩm Anh Bác.

Phồn Tinh đem người ấn trên mặt đất nện một lúc lâu, thời điểm đứng lên, tụt huyết áp, đầu choáng váng.

Lung lay, thất tha thất thểu.

Bước chân ma quỷ nện xuống, thao tác tựa như da rắn.

Phải giẫm lên Thẩm Anh Bác vài phát, mới có thể đứng vững thân hình.

Không biết xui xẻo thế nào, một phát trong đó lại lỡ đạp lên đáy quần Thẩm Anh Bác!

"A!!!" Hét thảm một tiếng, cắt qua tận trời.

Thẩm Anh Bác cuộn tròn như con tôm, làm Phồn Tinh sợ tới mức cả người đều ngơ ngác, nhanh chóng nhảy ra xa hắn.

Về phần một phát giẫm kia có bao nhiêu nặng, cũng không ai biết được.

Chỉ là ngày hôm sau Thẩm thiếu bởi vì nguyên nhân thân thể, không thể tham gia ghi hình tiết mục, nghe nói là nằm viện...

Kim Linh Vũ cố ý cho người giúp việc hầm canh, tự mình đưa đến bệnh viện.

Về phần một màn đưa canh này có thể phát triển ra thâm tình thắm thiết tới cỡ nào, cũng không ai biết được.

"Anh xem, ai bắt nạt anh, em liền đánh người đó." Phồn Tinh nói với Tạ Trản.

Thiếu nữ lúc nói chuyện hơi hơi ngẩng đầu, bộ dáng kiêu ngạo giống như tiểu khả ái.

Tạ Trản nghĩ, trên đời này không một ai có thể chống cự được sự đáng yêu của cô.

Thời điểm Phồn Tinh kiểm tra di động, lại nhíu nhíu mày, nhìn qua có chút không vui.

Ai bắt nạt Tiểu Hoa Hoa cô nuôi, cô liền đánh người đó.

Nhưng những người ở trên mạng mắng Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa quá nhiều, thậm chí còn không biết là ai.

Tạ Trản vươn tay tới, vuốt thẳng vị trí giữa lông mày Phồn Tinh.

"Không sao, anh không để ý chuyện bọn họ mắng anh." Thích mắng thì cứ để họ mắng, cũng chỉ là một đám tự cho mình là 'sứ giả chính nghĩa', tự nghĩ mình nhìn thấy chân tướng.

Phồn Tinh cúi đầu.

Bóp bóp đầu ngón tay.

Ở trong lòng yên lặng nói: Nhưng mà cô để ý.

Cô không thích có người bắt nạt Tiểu Hoa Hoa, đặc biệt là Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa.

Cô nhìn Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, tựa như cây non tiểu đáng thương chỉ mới ra nụ. Cô thậm chí còn không dám duỗi tay tới chọc, sợ chọc một chút, liền đem hắn chọc chết.

Quả nhiên, đại lão cho dù là thương hoa tiếc ngọc, cũng vẫn rất tàn bạo.

Phồn Tinh 3 điểm chỉ số thông minh, không hiểu được thế gian này có một loại tội, được gọi là nguyên tội*. Bởi vì một người sinh ra và bị chính gia đình mình làm tổn thương, nên tâm lý họ có vấn đề, cả đời đều cần được đi trị liệu tâm lý.

*Nguyên tội: là tội lỗi do tổ tông, do cha mẹ truyền lại cho đứa trẻ, nghĩa là đứa trẻ này vừa sinh ra đã có tội. Thậm chí, con đã là tội nhân từ lúc mẹ con mang thai con. (Nguồn: Giáo lý căn bản Tin Lành).

Phồn Tinh chỉ biết, khi cô ở cùng Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, đều phải rất cẩn thận.

Bởi vì Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, đặc biệt đặc biệt đặc biệt dễ dàng bị tổn thương.

Hắn luôn rầm rì làm nũng với cô, thời thời khắc khắc đều lộ ra cảm xúc khủng hoảng.

Phồn Tinh cảm thấy, có chút đau lòng.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Sau khi du ngoạn ở công viên giải trí, tổ tiết mục lại sắp xếp ba lần trình diễn sân khấu, rồi sau đó các thí sinh nam đoàn sẽ đi viện phúc lợi đưa ấm áp, làm hoạt động từ thiện.

Dù sao cũng là một nhóm nhạc đỉnh cấp, biết cách tỏ vẻ thiện tâm là năng lực không thể thiếu!

Mặc kệ có phải là thật lòng chân thành hay không, thí sinh vừa tiến vào viện phúc lợi xã hội, nhìn thấy những đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, đều không hẹn mà cùng há to miệng, bày ra một bộ biểu cảm không thể tin, ngay sau đó là đồng tình.

Đúng vậy, tràn đầy đau lòng và đồng tình.

Mỗi người, há mồm liền tới.

Gần như có thể viết ra một quyển tiểu thuyết cảm động trời đất...

"Tôi cảm thấy, nhận thức của tôi đối với xã hội vẫn còn nhiều thiếu sót, trước đây chỉ có thể nhìn được một mặt tốt đẹp, tôi hy vọng sau này, mình có thể tới nhiều nơi không được chiếu cố hơn, dùng mọi khả năng của mình, để có thể trợ giúp người khác."

"Tôi thật đau lòng cho những em trai em gái nhỏ này, bọn họ tuổi còn nhỏ như vậy, cuộc đời lại thật đáng thương. Về sau nếu bọn họ có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực trợ giúp bọn họ."

Thậm chí còn có vài thí sinh trong nam đoàn rơi lệ.

"... Hu hu thật xin lỗi, tôi thật sự là không nhịn được... Tôi cảm thấy mình trước kia quá không hiểu chuyện..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play