Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Bệnh của Từ Thụy Khanh tới như núi đảo, Tần Tư Cổ truyền tin ra ngoài ước chừng nửa tháng, chờ Phồn Tinh gấp gáp trở về, lại thêm khoảng nửa tháng. Một tháng thời gian, có khả năng hắn chịu đựng không nổi.

Nhưng nếu là không thấy được, vậy thì thật sự rất đáng tiếc!

Vì thế liền tìm du y giang hồ, nhờ họ dùng kim châm kéo dài mệnh.

Có thể tận lực kéo hơi tàn, khuyết điểm duy nhất chính là đau.

Loại đau đến tận xương tủy!

Đau đến thần chí đều không rõ ràng!

"Phồn Tinh... Phồn Tinh..." Một tháng cuối cùng, hắn chỉ có thể cuộn tròn trên giường, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi: "Phồn Tinh..."

Nương tử của ta, mau trở lại đi, bằng không ta có thể... sẽ không còn được gặp nàng.

Nhanh một chút, lại nhanh một chút, coi như là thương hại ta, bố thí ta, để ta thấy nàng một lần cuối cùng.

Nhưng chung quy, vẫn là muộn một bước...

Thừa tướng Từ Thụy Khanh, mất năm ba mươi hai tuổi.

Thời điểm Phồn Tinh từ nơi khác chạy về tới kinh thành, Từ đại nhân mới vừa buông tay nhân gian, trong phủ nhân khẩu eo hẹp, không một ai có thể làm chủ, là nhờ phủ Tần Quốc Công hỗ trợ, giúp hắn lo liệu tang sự.

Giữa lông mày hắn nếp uốn rất sâu, nhìn ra được cực kỳ không vui.

Sắc mặt tái nhợt, cuộn tròn giống như con tôm, cũng không ai dám đem hắn mạnh mẽ bẻ thẳng lại.

Trong tay nắm hai lọn tóc đen giao triền bên nhau, một sợi là của chính mình, một sợi là của Phồn Tinh. Vào lúc cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, hắn đã lặng lẽ cắt xuống.

Kết tóc làm phu thê, cùng ân ái một đời.

Sinh đương phục lai quy, tử đương...

Trường tương tư*.

*Nếu còn sống sẽ trở về với nhau.

Nếu đã chết... sẽ mãi nhớ về nhau.

Phồn Tinh nắm tay hắn, gào khóc, giống tiểu hài tử bị mất đi hết thảy.

Đã không có, cái gì đều không có!

Không có Tiểu Hoa Hoa!

Cô rõ ràng không thích hắn, rõ ràng không cùng hắn ở bên nhau, nhưng hiện tại cô vẫn rất khổ sở, so với trong cổ họng sặc huyết còn khó chịu hơn!

Trường An công chúa không biết nên làm thế nào an ủi Phồn Tinh, chỉ có thể ở một bên an an tĩnh tĩnh đợi.

Gần đây nàng có loại cảm giác, có lẽ mình đã sắp đầu thai chuyển thế.

Nỗi buồn bực trong lồng ngực đã dần tiêu tán hết, cũng là lúc phải luân hồi.

"Nếu, thích, liền sẽ chết..." Phồn Tinh buồn bã hỏi: "Vậy còn muốn, thích sao?"

"Ngươi nói chính là, nếu ngươi thích Từ Thụy Khanh, liền sẽ chết sao?" Trường An công chúa đột nhiên cảm thấy mình giống như đã tìm được chân tướng, trước nay Phồn Tinh đều nói không thể thích, mà không phải là không thích.

"Ta chưa từng thích qua người khác, ta cũng không biết. Nhưng trước kia ta xem thoại bản, đều nói thích liền phải ở bên nhau. Cho dù là chết, cũng không thể để lại tiếc nuối."

Trường An công chúa lại kìm nén không được hỏi: "Vì sao thích liền sẽ chết? Là có người uy hiếp ngươi, hay là ngăn cản ngươi? Nếu là có, vậy giết hắn! Thần chắn sát thần! Phật chắn sát Phật!"

Trường An chỉ cho rằng có người ở phía sau màn quấy phá, cho nên mới trung nhị bệnh phát tán mà nói câu, 'Thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật'!

Nhưng nàng không nghĩ tới, Phồn Tinh chính là mạch não cố chấp.

"Ồ."

Thần chắn, sát thần! Phật chắn, sát Phật!

Ý tứ chính là...

Ai cản trở, liền giết người đó, đúng không?

Phồn Tinh thấp giọng nỉ non, tự mình tiêu hóa những lời này. Không biết vì sao, Sưu Thần Hào nghe được lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Nó thậm chí mơ hồ nhận ra, trong linh hồn Phồn Tinh tràn ngập một tầng huyết khí dày đặc cùng sát ý giết chóc.

Loại cảm giác này làm người ta vô cùng sợ hãi, sợ hoàn toàn bị cuốn vào hơi thở vực sâu hắc ám, làm cho nó thật không thoải mái, dù sao chủ nhân nó cũng là Chiến Thần quang minh lỗi lạc, vĩ ngạn bất khuất nhất.

Cô cô cô... cô bình tĩnh nha!

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Sau khi Từ Thụy Khanh chết một năm, Phồn Tinh lại cưỡi con lừa nhỏ đến biên cương Tây Nam.

Trường An công chúa cũng chính là ở chỗ này, không thể tiếp tục đi cùng cô nữa.

"Tinh Tinh, có lẽ ta phải chuyển thế rồi." Nàng ở cùng Phồn Tinh ngốc hơn mười năm, cho nên rất hiểu Phồn Tinh.

Phồn Tinh không ngốc, chỉ là cô rất cô đơn.

Cô giống như con nhím nhỏ, trong thế giới của cô, cũng chỉ có một mình cô, bao vây xung quanh cô đều là một mảnh hoang vu hiu quạnh. Cô chậm rì rì đi tìm thức ăn, chậm rì rì mà đào đất đem bản thân tự vây lại, chậm rì rì cô độc trong thế giới chỉ có riêng mình, lẻ loi độc hành.

Kỳ thật cô, rất lạnh.

Một con nhím nhỏ lạnh lẽo, người dựng đầy gai nhọn, khắc chế tình cảm mình dành cho người khác.

Chỉ có đối với Từ Thụy Khanh...

Trường An biết, Phồn Tinh kỳ thật, rất thích Từ Thụy Khanh.

Cô ngây ngốc, cái gì cũng không để bụng, nhưng mà liên quan tới Từ Thụy Khanh, cô liền để bụng. Nàng ở bên người cô mười mấy năm, vị trí nàng trong lòng cô vẫn không thể so sánh được với Từ Thụy Khanh.

Hừ, tuyệt tình ngơ ngốc!

Ghen ghét chết nàng!

"Ồ." Phồn Tinh cúi đầu, sờ sờ tay.

Đều phải đi rồi, Tiểu Hoa Hoa đi rồi, Trường An cũng muốn đi rồi.

Nhưng là cô cũng không thể giữ Trường An, bởi vì nàng muốn đi đầu thai, cuối cùng có thể trở về làm người.

"Ngươi, phải tự chăm sóc tốt chính mình, biết không?" Trường An không yên tâm Phồn Tinh, trước khi đi, còn lải nhải dặn dò: "Tinh Tinh, ngươi về sau cũng nên kết giao bằng hữu, có bằng hữu, liền có thể giống ta chiếu cố ngươi, biết không?"

"... Không cần bằng hữu." Ánh mắt Phồn Tinh dừng lại ở đoàn sương trắng, sau đó lại yên lặng dời mắt. Cô cũng không biết, dáng vẻ Trường An trông như thế nào.

"Không phải không cần, là ngươi sợ hãi mà thôi, ngươi sợ kết giao bằng hữu xấu. Tinh Tinh, cho dù ta không còn nữa, ngươi cũng đừng sợ. Ngươi lợi hại như vậy, nếu có người lừa gạt ngươi, ngươi liền đánh nàng ta nha! Về sau ngươi không có bằng hữu ở bên cạnh, ta lo lắng ngươi..."

"Ta không đi chuyển thế nữa, ta lo lắng ngươi!"

Trường An nói xong lời cuối cùng, liền bật khóc, nức nở, khóc đến không kiềm chế được.

Nhưng mà cuối cùng, vẫn phải rời đi.

Phồn Tinh một mình ngồi trên bãi cỏ, nước mắt trong suốt một giọt lại một giọt nện lên mu bàn tay.

"Trường An..." Phồn Tinh khụt khịt, co quắp xoa xoa tay, thanh âm đều mang theo nức nở: "Bằng hữu..."

Không cần bằng hữu, bởi vì sẽ ở sau lưng hại người.

Chỉ cần Trường An...

Từ Thụy Khanh đi rồi, Trường An cũng đi rồi.

Phồn Tinh đem con lừa con thả đi, tự mình tìm một sơn động.

Con nhím nhỏ đào cho mình một cái hố, yên lặng đi vào.

Sau đó tìm về một cây hoa trồng trước sơn động, mỗi ngày đều không chớp mắt nhìn chằm chằm đóa hoa nhỏ kia.

Từ Thụy Khanh, Tiểu Hoa Hoa.

Thích, thật sự, rất thích nha.

Sau khi Phồn Tinh xác nhận mình thích, chỗ trái tim bắt đầu co rút từng trận đau đớn, đau đến khắc cốt ghi tâm, đau đến cực kỳ quen thuộc!

Vươn tay tới, sờ lên đóa hoa nhỏ kia.

Đau đến cả người đều run rẩy, nhưng khi sờ lên đóa hoa nhỏ, động tác lại rất mềm mại dịu dàng.

Cô càng muốn che chở đóa hoa nhỏ kia, tim liền càng đau đớn, phảng phất một hai phải cùng cô đối nghịch.

Một hai phải, cùng cô, đối nghịch!!!

Trong lồng ngực Phồn Tinh nảy lên một cổ lệ khí cực hạn, nếu một hai phải cùng cô đối nghịch, Trường An nói...

Thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật!

Phồn Tinh cầm lấy một khối đá sắc nhọn, thẳng tắp hướng ngực đâm vào.

Tay cắm ở trong lồng ngực, nắm lấy trái tim ấm áp kia, con ngươi mượt mà thanh triệt lộ ra hung ác như lang.

Đột nhiên dùng lực một chút, trái tim rách nát thành mảng nhỏ...

Sưu Thần Hào cơ hồ là bị dọa đến không dám nói lời nào.

Điên... Điên rồi sao?

Chiến Thần ba ba, tổn thọ a! Tên ngốc này, phát điên rồi!

*

Thúy Hoa: Thế giới hai, kết thúc.

Thế giới sau: Tiểu hồ già, dốc hết sức làm.

Ngọt, ta bảo đảm!

Hơn nữa cuối cùng là ở bên nhau, không tin các ngươi chụp màn hình.

***

A Vũ: Mọi người có nhớ ta từng nói ở những vị diện đầu, Tiểu Tinh Tinh luôn lấy cứng đối cứng đem mình chôn cùng không?

Chính là như vậy, chẳng hạn như, trình độ nhẹ nhất là tự moi ra tim mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play