Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Hai bên vẫn duy trì trầm mặc, tình huống thập phần xấu hổ, đúng lúc này, Phồn Tinh lại yên lặng đem bút chì nhét vào trong miệng, chậm rì rì cắn xuống một ngụm.
"Răng rắc. . ." Âm thanh đáng sợ lần nữa vang lên.
Thích Hà cảm thấy một cổ hàn ý từ đỉnh đầu chạy dọc xuống sống lưng, động tác của tiểu ngốc tử mơ hồ cất giấu uy hiếp.
Phảng phất như đang nói: Cậu xem, cậu chỉ giống như cây bút chì này.
Tôi hạ răng một ngụm, liền có thể cắn rớt nửa cái đầu cậu xuống.
Đại lão yên lặng đem bút chì bị cắn đứt phun ra, Thích Hà nhìn mảnh vỡ chỉnh chỉnh tề tề kia, không khỏi bội phục.
Mẹ nó, răng tốt thật!
Mảnh vỡ này, làm hắn chợt liên tưởng đến giáo viên ngữ văn chưa kịp chết.
Thời điểm bà ta phạt cô đứng ngoài phòng học, tiểu ngốc tử này vẻ mặt ngơ ngác, ngoan ngoãn đáng yêu từ trong phòng học đi ra ngoài, cái gì cũng không biểu hiện.
Vậy mà ngày hôm sau, liền tiện tay bắt luôn con rắn độc ném vào văn phòng.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, giáo viên phỏng chừng đã sớm nằm trong quan tài, thi thể đều sinh dòi rồi.
Mẹ nó, năng lực mang thù cũng thật tốt!
Thích Hà cân nhắc một chút, so sức chiến đấu với tiểu ngốc tử này, hắn thật sự đánh không thắng.
Nếu hôm nay trở mặt, Thích Hà hoàn toàn không nắm chắc mình có thể sống bao lâu.
Vì thế hắn cười xấu hổ, Thích Hà cười đến quai hàm có chút đau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi học. Chờ sau khi tôi học xong, sẽ dạy cô."
Đại lão chậm rì rì đem bút chì bị cắn đứt ném qua một bên, sau đó vươn ngón tay trắng nộn chĩa vào sách bài tập, chỉ dọc một đường từ trên xuống dưới.
"Còn có cái này, cái này, cái này nữa, tất cả đều không hiểu."
Thích Hà: ". . ."
Nói thật đi, có phải Thích gia đã sớm biết ở nông thôn có Vân Phồn Tinh là vũ khí sát thương cực đại, cho nên mới cố ý đem hắn ném xuống đây chịu tra tấn đúng không?
Đại lão sau khi chỉ xong, đem sách bài tập đưa cho Thích Hà.
Nói với hắn: "Phải học thật tốt, cố lên." Tiểu Hoa Hoa.
Trong lòng thậm chí còn có chút nghi hoặc.
Nhị Cẩu lo lắng Thích Hà sẽ đồi bại, nhưng mà hắn rõ ràng rất thành thật nha.
Phồn Tinh ôm một bàn lớn châu chấu chiên dầu bắt đầu ăn, ăn đến miệng nhỏ bóng nhẫy, thuận tay liền kéo vạt áo đồng phục của Thích Hà chùi chùi miệng.
Gân xanh trên thái dương Thích Hà giật mạnh hai cái.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, tàn nhẫn đập mạnh tay xuống bàn.
Lẩm bẩm: "Mẹ nó cho mày tiện! Đệch! Đúng là rước cha về nhà!"
Lúc trước nếu hắn không chủ động uy hiếp tiểu ngốc tử này, không phải chuyện gì cũng không xảy ra sao? Lùi lại một vạn bước mà nói, nếu sau khi phóng hỏa hắn không đến trước mặt cô khoe khoang, vậy thì mọi sự đều tốt đẹp rồi!
Tiện!
Xét đến cùng, vẫn là tự trách mình tiện!
Đại lão nghe âm thanh vang lên, nhìn thoáng qua Thích Hà, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn châu chấu.
Này nha, hắn không chỉ thành thật, hơn nữa đầu óc còn có vấn đề.
Cô không hề đánh chính mình, thế mà hắn lại đánh chính mình.
Quả nhiên, phải che chở Tiểu Hoa Hoa thật tốt, ngàn vạn lần không thể để hắn tự đánh chết bản thân.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Các ngươi biết cái gì gọi là nghẹn khuất sao?
Không, các ngươi không biết.
Thích Hà cảm thấy chỉ có hắn mới biết được.
Hắn vốn là lập chí muốn sa ngã, cảm thấy nhân tính đều ác, hắn phải trở thành kẻ ác trung chi ác, làm mọi người vừa thấy hắn liền sợ đến run rẩy!
Nhưng kết quả thì sao?
Tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia buông một câu, hắn phải học thật tốt, cố lên. Vậy là hắn bị ép cầm lên sách vở, thật đúng là mẹ nó bắt đầu chăm chỉ xem sách.
Nhưng mà không phục không được, hắn không dám chê mạng mình quá dài đâu!
Ngày hôm trước hỏi bài ngươi, ngày hôm sau không dạy được cô, cô liền mắt trông mong mà nhìn ngươi, hơi hơi nghiêng đầu, sau đó quay đi liền bắt về mấy con rắn.
Còn hỏi ngươi: "Hôm nay chỉ ăn một con, mấy con khác để dành nuôi được không?"
Thích Hà thử hỏi ngược lại: "Tôi lấy cái thùng cho cô nuôi sao?"
Phồn Tinh nhuyễn manh lắc lắc đầu: "Thùng thùng quá nhỏ, xà xà sẽ không vui."
Thích Hà: ". . ." Lúc cô ăn chúng nó, cô có cảm thấy chúng nó vui vẻ không.
*
Phồn Tinh: "Thùng thùng quá nhỏ, xà xà sẽ không vui, cho nên, nuôi ở trong phòng ngươi đi."
Thích Hà: "Trong lòng nàng chưa từng thương tiếc ta sao?"
Nhị Cẩu khẽ meo meo: 【... Nàng không có. Nàng là tiểu ngốc tử không có cảm tình.】
Thích Hà: "Đệch cha mi!"