Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Ngươi... Ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Tần Tư Cổ cũng không nghĩ tới, người này thật sự mềm cứng đều không ăn.
Hứa cho lợi ích lớn, hắn không cần.
Uy hiếp hắn, hắn cũng không nghe.
Phảng phất, chỉ muốn Phồn Tinh.
Tuy rằng muội muội hắn vừa đáng yêu lại xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ. Nhưng cô ngây ngốc, Tần Tư Cổ không tin, cẩu đồ vật vừa nhìn liền biết bạc tình này sẽ thật sự đối với muội muội hắn rễ tình đâm sâu.
Chắc chắn là muốn lừa Tiểu Tinh Tinh ngây thơ của hắn, để sau này giành được nhiều lợi ích hơn.
Từ Thụy Khanh bốn lạng đẩy ngàn cân nói: "Tại hạ cũng không uống rượu, nương tử không cho."
"Ngươi..." Tâm của đại công tử, thật lạnh thật lạnh.
Vừa hận Giản Hân Hân cùng Tần Phồn Nhi giả lén lút hại người, lại hận mình không thể tìm Phồn Tinh về sớm một chút.
Càng hận cẩu đồ vật trước mắt này, thế nhưng còn rắc muối lên miệng vết thương hắn!
"Ai, tạo nghiệt!"
Tần Tư Bách thậm chí còn có chút đau lòng Từ Thụy Khanh, nhìn tư thái bao che cho con của đại ca, sau này ngày tháng của người nọ chắc không dễ dàng đâu.
Hắn meo meo tránh ở cách đó không xa quan sát.
Có chút khó xử nói với nhị ca nhà mình: "Tiểu ma nữ này thật sự là muội muội ruột của chúng ta? Lúc trước nàng đánh ta, ta đã từng lập lời thề, có một ngày nhất định phải kêu mấy thị vệ, ấn nàng xuống, đánh nàng một trận báo thù. Nhị ca, ngươi cảm thấy lời thề này của ta, còn có thể trở thành sự thật hay không?"
Tần Tư Ngọc nhìn đứa ngốc không biết sống chết bên cạnh, hỏi ngược lại: "Vì sao tới tận bây giờ ngươi còn chưa chính thức được gặp muội muội?"
"Bởi vì đại ca nói, sợ ta thô tục, dọa đến muội muội."
"Ngươi còn chưa làm gì, đại ca đã chê ngươi thô tục. Nếu ngươi muốn động thủ với muội muội, ngươi cảm thấy đại ca có thể chê mạng ngươi quá dài không?"
Tần Tư Bách: ". . ." Hu hu khóc không ra tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy mình không đáng một đồng tiền!
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Tần Tư Cổ một lòng muốn gậy đánh uyên ương, nhưng từ trước đến nay là đại công tử văn thần điển phạm, hắn...
Tranh luận không thắng Từ Thụy Khanh!
Hắn nói lệnh của cha mẹ lời người mai mối, phủ Tần Quốc Công không đồng ý hôn sự này. Từ Thụy Khanh lại tỏ vẻ ân nuôi dưỡng lớn hơn trời, Mộc lão tam đã sớm đồng ý rồi.
Hắn nói nếu Tiểu Tinh Tinh đã cứu cẩu đồ vật nhà ngươi, vậy ngươi nên để cô làm thiên kim đại tiểu thư, chứ không phải mơ ước mỹ mạo và gia thế của cô. Từ Thụy Khanh tỏ vẻ, ân cứu mạng lấy thân báo đáp, từ xưa đến nay chính là đạo lý này. Hắn một nghèo hai trắng, thân không vật dư thừa, chỉ còn có thân thể, nếu không báo ân, lương tâm hắn khó an ổn.
A phi!
Cẩu nam nhân!
Ai cần ngươi lấy thân báo đáp?
Cuối cùng, Từ Thụy Khanh cũng không bức người quá đáng, sau khi làm đại cữu ca tức giận đến vỗ bàn bộp bộp, hắn mới chậm rì rì nói: "Đại ca là lo ta rắp tâm bất lương, về sau đối nương tử không tốt. Lại cảm thấy hiện tại ta chưa có tiền đồ, sợ ủy khuất nương tử."
"Không bằng như vậy, nếu lần này ta có thể thi được tam giáp, liền tới phủ cầu thân. Đợi ta vào triều, sau khi có thành tựu, mới cùng nương tử thành thân. Như vậy cũng sẽ không ủy khuất nương tử. Đại ca cảm thấy thế nào?"
Cuối cùng cũng nói được một câu mang tiếng người.
Tần Tư Cổ sắc mặt thoáng hòa hoãn, ngay sau đó, lại là bão tố.
Đại ca?
Ngươi kêu ai đại ca?
Ngươi có biết xấu hổ không?
"Nếu đại ca cùng trên dưới phủ Quốc Công khăng khăng không đồng ý, ta cũng không ngại đi gõ cửa Đăng Văn Cổ."
Một khi gõ Đăng Văn Cổ, chứng tỏ có oan khuất lớn, trước tiên người gõ phải chịu hình phạt năm mươi trượng.
Sau đó, bệ hạ sẽ tự mình thẩm tra xử lý.
Nếu thật sự chịu phạt năm mươi trượng, thì người cũng bị đánh hỏng luôn rồi, lúc đó lấy ai làm muội phu hắn?
Hắn chỉ là không cam lòng, thật vất vả mới tìm được tiểu áo bông về, lại lập tức bị sói gặm đi mất, vì thế mới nhìn Từ Thụy Khanh không vừa mắt, cố tình khó xử hắn.
Chứ không tính toán hạ độc thủ, đem sói đánh thành chó què nha!
"Cũng được." Tần Tư Cổ giả vờ suy ngẫm hồi lâu, sau đó gật đầu đáp ứng.