Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Phồn Tinh chậm rì rì giơ tay nhận.

Sau khi tiếp nhận, nháy mắt liền phát hiện ở Phật châu có một cảm giác ấm áp nhanh chóng bao bọc lấy cô...

Ừm, thoải mái.

Lúc này mới mở miệng hỏi: "Giúp cái gì?"

"Ta có một cố nhân, thời trẻ mệnh nhấp nhô, mất đi nữ nhi duy nhất. Từ sau tang lễ, nữ nhi chưa từng đi vào giấc mộng của người này. Ta có thể tính toán ra, nàng lưu luyến nhân thế, vẫn chưa chuyển thế đầu thai. Cần phải có người có duyên với Phật đứng ở trung gian, dò hỏi giúp là vì sao."

Đại lão trước nay đều không dông dài, đáp ứng: "Được."

Huyền Minh đại sư nhẹ nhàng thở ra, may mắn, không cần nói nhiều lời. Nếu không, thật sự muốn mạng già của ông!

Nén nhang chậm rãi bốc cháy.

Phồn Tinh trong tay cầm một khối ngọc bội của nữ nhi đã mất kia, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, hai mắt nhắm lại.

Cũng chỉ nghe thấy lão hòa thượng lẩm bẩm, một lúc sau, 'trước mắt' Phồn Tinh hiện ra một đoàn sương mù màu trắng, mơ hồ nhìn giống như là dáng vẻ con người. Thậm chí còn có thể nghe được, thanh âm người nọ khóc thút thít.

"Ngươi, vì sao, không đầu thai?" Phồn Tinh dựa theo Huyền Minh dặn dò, hỏi.

"Ta luyến tiếc mẫu hậu ta..."

"Vậy ngươi, vì sao, không vào mộng nha?"

Cũng may là Phồn Tinh thuộc kiểu người lớn gan lớn dạ, một lời không hợp liền đem người ấn trên mặt đất đấm, hoàn toàn không biết chữ sợ viết thế nào. Nếu đổi lại những người khác gặp loại sự tình này, còn không phải trực tiếp bị dọa điên luôn sao!

"Bà thích người khác, không thích ta..."

"Ồ." Đại lão vĩnh viễn học không được cách giao tiếp.

"Ngươi sao lại không hỏi ta, vì sao bà thích người khác mà không thích ta nha?"

Phồn Tinh đối đãi nam nữ, thái độ phân biệt rất lớn, đoàn sương trắng khóc chít chít nghe giọng là một tiểu cô nương, cho nên đại lão liền nghe lời chiều theo hỏi: "Vì sao nha?"

"Bà đối tốt với người khác, ta không vui..."

"Ồ." Đại lão nhuyễn manh manh, nhưng lên tiếng luôn chỉ có một chữ.

Còn may đối phương giống như rất thích lảm nhảm, vẫn muốn cùng Phồn Tinh nói chuyện...

"Ngươi không phải người duy nhất có thể nhìn thấy ta, nhưng ngươi là người duy nhất có thể giao tiếp hợp ý ta. Ta tên Trường An, mọi người gọi ta là Trường An công chúa, ngươi gọi là gì?"

"Phồn Tinh."

"Vậy ngươi cho ta làm bằng hữu được không nha?"

Trường An công chúa, là con gái duy nhất mà Thái Hậu đương triều khi còn là Hoàng Hậu hạ sinh. Như châu như ngọc, cơ hồ dành cho nàng tất cả tâm huyết. Kết quả bất hạnh chết trong tranh đấu hậu cung, năm ấy chỉ mới mười một.

Bởi vì chết sớm, cho nên tâm tính cũng còn là tiểu hài tử.

Hai cái hùng hài tử, một kẻ lớn gan lớn dạ, một kẻ không lo dọa đến người khác. Còn làm bằng hữu, nàng không biết hình thức tồn tại bây giờ của mình có bao nhiêu đáng sợ sao?

Phồn Tinh cũng thật sự gan lớn, cực kỳ bình tĩnh cự tuyệt: "Không. Ta, không cần bằng hữu."

"Không! Ngươi cần!" Tàn hồn của Trường An công chúa ở lại thế gian, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn còn ngạo kiều của công chúa hoàng thất.

Nhưng đại lão vốn còn ngạo kiều hơn, nói không cần chính là không cần: "Không cần."

"Ngươi! Ngươi vì sao lại không cần!" Đoàn sương trắng bị tức đến làm nũng.

Phồn Tinh hơi hơi nghiêng đầu, dùng sức nghĩ nghĩ.

Không được, không thể nghĩ, cô đau đầu.

Chỉ có thể cứng rắn nói: "... Không cần, chính là không cần."

Nói xong, liền mở mắt ra.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Lão phụ nhân so với Huyền Minh còn bước nhanh hơn một bước, đi đến trước mặt Phồn Tinh: "Thế nào? Ngươi có nhìn thấy cái gì không?"

Phồn Tinh nhìn thoáng qua đoàn sương trắng đứng bên cạnh mình.

Hả? Không cần bật lửa đàn hương, cũng có thể thấy được sao?

*

Thúy Hoa: Tình địch của Tiểu Hoa Hoa đã xuất hiện...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play