Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Đại công tử không chỉ ăn một trận đòn của Từ Thụy Khanh, mà còn làm cho cả triều đình oanh tạc!
Trăm triệu không nghĩ tới, thế tử thế nhưng là cái dạng thế tử này...
Mọi người vậy mà còn có cảm giác vui sướng?
Tuổi còn trẻ, cả ngày cứng nhắc thành thục như vậy làm gì?
Phải phóng đãng lên, thế thì mới giống người trẻ tuổi nha!
Đặc biệt là những võ tướng luôn chướng mắt văn thần, liền đối với thế tử sinh ra rất nhiều hảo cảm, chậc chậc, lợi hại, quả nhiên văn thần mà lẳng lơ lên, còn điên cuồng hơn võ tướng nhiều!
Ngay cả Tần Quốc Công cùng Quốc Công phu nhân, còn có lão tổ mẫu trong nhà đều tìm đại công tử nói chuyện, hỏi hắn có phải có mong muốn nạp thiếp hay không?
Tần Tư Cổ tức giận đến sắc mặt xanh mét: "Không có! Ta không có!"
Quốc Công phu nhân tỏ vẻ không tin: "Chậc, đứa nhỏ ngốc, tội gì phải mạnh miệng? Nếu không phải người thấy cô nương người ta thú vị, trên đường lại đòi nhìn bả vai người ta làm gì?"
"Ta..."
Tần Tư Cổ phát hiện mình không biết phải giải thích thế nào.
Hắn có thể nói mình bị ma quỷ ám ảnh, vô cớ cảm thấy người đó là Phồn Nhi?
Hắn có thể nói, ngay ánh mắt đầu tiên hắn liền si ngốc, biết rõ không có khả năng, lại vẫn muốn nhìn bả vai tiểu cô nương xem thử có bớt hay không?
Hắn không thể!
Phồn Nhi đã được tìm về phủ Tần Quốc Công, nếu phụ thân mẫu thân cùng tổ mẫu biết hắn đối một tiểu cô nương chỉ mới gặp vài lần, còn xem trọng hơn cả Phồn Nhi, không biết sẽ bị chọc tức thành bộ dáng gì.
Nhưng là nhìn ở khoảng cách không gần còn đỡ, sau khi nhìn gần, liền chân chính trở thành ma chướng!
Nhớ mãi không quên!
Căn bản là không bỏ xuống được!
Tâm tâm niệm niệm muốn gặp lại tiểu cô nương!
Thậm chí, còn muốn véo gò má đầy thịt của cô.
Đại công tử nhịn xuống, nhịn được hai ngày, cố gắng không đi tìm Phồn Tinh.
Kết quả càng nhịn càng phát hiện...
Nén không được!
Hắn chính là muốn gặp tiểu cô nương kia, cho dù là đứng từ xa nhìn một cái cũng được!
Vì thế đại công tử ngày thường tận lực đọc vạn quyển sách, thế nhưng hiện tại lại bắt đầu thường xuyên ra ngoài tản bộ, phàm là rảnh rỗi, liền bước chậm rãi trên đường phố, nhìn...
Khá nhàn rỗi.
Nhưng không như mong muốn, hắn dành nhiều thời gian như vậy chỉ mong ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng mà rốt cuộc không được gặp Phồn Tinh một lần nào!
Không biết có phải vì lý do gì khác không, sau khi Mộc lão tam biết nữ nhi nhà mình ba lần bốn lượt bị người đùa giỡn, thế là không đi làm việc cho người ta nữa, tự mình mỗi ngày xếp hàng mua đồ ăn vặt, sau đó đem về nhà cho Phồn Tinh.
Thỉnh thoảng lại đứng trước cửa phủ Tần Quốc Công nhìn một chút.
Thời điểm ban đầu nhận nuôi nữ nhi, cô cứ nhắc mãi cái gì phủ Tần Quốc Công, ông suy đoán, nữ nhi có thể là có quan hệ cùng phủ Quốc Công. Chẳng qua bệnh đến cháy hỏng đầu óc, liền không còn nhớ rõ.
Nói thật, sau khi tới kinh thành, ông cũng có chút lo lắng.
Một mặt là luyến tiếc, mặt khác lại cảm thấy có lỗi với nữ nhi nhà mình.
Nhìn xem người ta nhà cao cửa rộng thế này, nhìn lại chính mình, ông vì lòng riêng mà cố giữ nữ nhi bên cạnh...
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Ở nơi khác, Giản Hân Hân cũng đang vô cùng bất an.
Từ sau khi Từ Thụy Khanh vào kinh, ả vẫn luôn âm thầm theo dõi.
Muốn nhân cơ hội Từ Thụy Khanh đến nơi vắng vẻ, sai người đánh gãy tay hắn, chặt đứt con đường khoa cử của hắn. Nếu muốn bi kịch kiếp trước không lặp lại, đây là biện pháp đơn giản nhanh chóng nhất.
Nhưng lúc Từ Thụy Khanh còn chưa kịp vào kinh, đã bị Lý Văn An bêu xấu thanh danh.
Vậy nên vây giờ, hắn cũng lười cùng các nho sinh khác giao lưu, suốt ngày ở nhà không ra khỏi cửa. Cho dù thỉnh thoảng đi ra ngoài, cũng chưa bao giờ đến nơi vắng vẻ ít người, ả đã thuê người, nhưng căn bản không tìm được cơ hội.
Hơn nữa làm cho Giản Hân Hân không nghĩ tới chính là...
Hắn thế nhưng còn đem thế tử phủ Tần Quốc Công Tần Tư Cổ, ấn trên mặt đất đánh một trận!
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh vang dội, đi đến đâu cũng đều có người nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Này liền khiến cho thủ hạ của ả càng không có cơ hội xuống tay!
Chẳng lẽ, thật sự phải trơ mắt nhìn Từ Thụy Khanh tham gia khảo thí?
Tuy rằng ả là đích nữ phủ tướng quân, nhưng chung quy vẫn chỉ là thiên kim khuê các không tiện xuất môn, bó tay bó chân, rất nhiều chuyện đều không làm được. Càng không cần bàn đến động tay động chân ở khoa cử, hoàn toàn không có khả năng!
Chuyện ả có thể làm, cũng chỉ là chút thủ đoạn xấu xa trong hậu trạch.
*
Tần Tư Cổ: Ta không lẳng lơ! Ta, văn thần điển phạm, khắc kỉ phục lễ!