Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tần Tư Bách một bên dẫn đại công tử đến tiệm bán điểm tâm, một bên lải nhải nói: "Dù sao ta cũng tính ngồi xổm ở cửa nhà bán điểm tâm, sương phòng tửu lầu đúng là có thể quan sát, nhưng lỡ như lúc chạy xuống dưới, liền không thấy người đâu nữa thì sao!"
Thoại bản không phải đều viết như vậy à?
Vừa liếc mắt nhìn thấy người, nháy mắt thêm một cái liền không còn ai.
Xem dáng vẻ đại ca là thật sự muốn thấy tiểu cô nương kia, hôm nay hắn lải nhải lâu như vậy, đại ca cũng không răn dạy hắn câu nào. Chính vì vậy, hắn nhất định phải để đại ca tận mắt nhìn thấy tiểu cô nương kia một lần, chứng minh hắn không gạt người!
Tần Tư Cổ là người cổ hủ, ngươi muốn hắn đường đường thế tử phủ Tần Quốc công lại đi ngồi xổm bên cạnh tiệm điểm tâm?
Không có khả năng!
Đời này đều không thể làm việc có nhục văn nhã như thế!
Lúc Tần Phồn Nhi bước vào phủ tướng quân, Phồn Tinh đang ở trong một cửa tiệm chậm rì rì vuốt bụng đứng dậy...
Đếm số trên đầu ngón tay.
A, vịt nướng ăn cũng mấy ngày rồi.
Cơm trưa, chắc là nên đổi tiệm khác. Ừm... ăn gà nướng đi.
Ăn xong gà nướng, lại đi tiệm điểm tâm hôm qua mua một chút, sau đó lại đi tiệm thịt dê ăn đêm.
Vấn đề là, hiện tại mới buổi sáng nha!
Tần Tư Bách đáng thương, ngồi xổm ở tiệm bán điểm tâm, ngồi xổm suốt một buổi sáng.
Đại công tử cũng không tốt hơn chút nào, nước trà cũng đã uống tận ba bình, uống đến sắc mặt phát xanh.
Thời điểm về phủ dùng cơm trưa, vẻ mặt Tần Tư Cổ vẫn luôn không tốt.
Làm cho Quốc công phu nhân và lão tổ mẫu đều thấp thỏm trong lòng, hỏi Tần Tư Bách: "Tư Bách, có phải ngươi lại ở bên ngoài gây chuyện thị phi, chọc đại ca ngươi không?"
Tần Tư Bách nhịn không được muốn khóc chít chít: "Ta không có..."
"Thằng nhóc tiểu hầu tử ngươi, phạm sai lầm vẫn cứ mạnh miệng. Lỡ như thật sự chọc giận đại ca ngươi, đến lúc đó nương cùng tổ mẫu cũng sẽ không che chở ngươi!"
"Ta thật sự không có..."
Chờ dùng cơm trưa xong, Tần Tư Bách vô cùng cẩn thận hỏi đại ca mình: "Đại ca, buổi chiều còn đi không?"
Hắn đều chuẩn bị tốt sẽ bị mắng, kết quả đại ca lại mặt vô biểu tình gật đầu: "Ừ."
Đại ca này, càng là không vui, càng tỏ ra bình tĩnh.
Tần Tư Bách thậm chí có chút hoài nghi, nếu chiều nay không chờ được người, đại ca có phải sẽ xẻo sống thịt hắn luôn không?!
Trong lòng hắn hoang mang rối loạn.
May mắn, trời xanh buông rèm.
Buổi chiều lại đợi thêm một lúc lâu, rốt cuộc chờ được...
Lúc ấy, Phồn Tinh còn chưa đi tới tiệm điểm tâm xếp hàng, cách từ rất xa, Tần Tư Bách đã nhìn thấy cô.
Thật đúng là đừng nói, đợi lâu như vậy, Tần Tư Bách nhìn Phồn Tinh, dù không phải muội muội hắn nhưng còn thân hơn muội muội hắn!
Tần Tư Bách cũng không rảnh lo nhiều, kích động vạn phần chỉ vào Phồn Tinh.
Đứng dậy, cất bước liền hướng cô chạy tới!
Phồn Tinh: "? ? ?"
Đại lão theo bản năng, xoay người bỏ chạy.
Về phần ngươi hỏi cô vì sao chạy, có người đuổi, đương nhiên phải chạy mau!
Hơn nữa người kia, nhìn rất quen mắt, chính là kẻ ngày đó muốn đoạt thức ăn của cô!
Làm sao vậy? Hắn là, trong lòng không phục, cho nên muốn trả thù sao?
Tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng ở khía cạnh năng lực suy một ra ba, đại lão tuyệt đối là đứa bé lanh lợi.
Trên đường tới kinh thành gặp bọn cướp, lúc đầu chúng tỏ vẻ sợ hãi, nhưng sau đó lại nhân lúc cô không chú ý, muốn đánh lén trả thù. Sau đó, lại lần nữa bị cho ăn đấm.
Nhị Cẩu đọc trong tiểu thuyết, cái này gọi là, ừm, chỉ số thông minh của trùm cuối phản diện.
Cho nên...
Trường hợp này, cũng là vậy đi?
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Đại công tử vốn đang ngồi uống trà trên tửu lâu, mắt thấy Tam đệ nhà mình giống như động kinh, ngón tay chỉ chỉ về phía trước...
Hắn liền thuận mắt nhìn qua.
Ở khoảnh khắc kia, bỗng nhiên hiểu thấu một câu.
Nhất nhãn vạn niên*.
*Nhất nhãn vạn niên: nhìn nhau một ánh mắt, nhớ nhau đến vạn năm.
*
Tần Tư Bách: Muội muội, chờ ta!!!
Phồn Tinh: Nha, có người xấu! Vui vẻ!