Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Tam công tử còn việc gì không? Nếu không có việc, tại hạ cùng nội tử cáo từ trước."
Nói xong cũng không đợi Tần Tư Bách phản ứng, Từ Thụy Khanh đã trực tiếp nắm tay Phồn Tinh dẫn đi.
"Ai..." Có việc, ngươi trước hết nghe ta giải thích rõ ràng đã!
Sau khi Tần Tư Bách nhìn hai người đi xa, vẫn đứng đó vò đầu bứt tai.
Hắn thật sự cảm thấy tiểu cô nương kia rất quen thuộc!
Cái loại cảm giác quen thuộc này, nói cho hắn biết nếu không nghĩ kỹ, có khả năng sau này sẽ hối hận.
Một đường vò đầu bứt tai đến cửa phủ Quốc Công, Tần tam công tử mới vỗ đùi: "Ta nói thế nào quen thuộc như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ tròn tròn, lớn lên giống y như muội muội lúc nhỏ!
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Tần Tư Bách tuổi trẻ tính tình không đủ trầm ổn, liền như lốc xoáy chạy vào tìm nhị ca mình: "Nhị ca, ta nói với ngươi... Ơ, đại ca, ngươi cũng ở đây sao?"
"Hấp tấp bộp chộp, còn ra thể thống gì!" Đại công tử lạnh giọng quở trách.
Tần Tư Bách một khuôn mặt khổ.
Nhìn đi, đây là nguyên nhân hắn có chuyện gì cũng nguyện ý thương lượng cùng nhị ca, chứ không hề muốn thương lượng cùng đại ca.
Đại ca cứ như lão già cổ hủ, chỉ cần bắt được chỗ không thỏa đáng, liền tóm lấy người ta giáo huấn một trận.
Từ nhỏ đã như vậy!
Nhưng mà khi Phồn Nhi còn nhỏ, là do đại ca một tay nuôi dưỡng, trưởng huynh như cha, đại ca đối Phồn Nhi luôn rất dung túng.
Chỉ là từ sau khi muội muội mất tích được tìm về, đại ca đối Phồn Nhi tựa hồ cũng không thân cận như dĩ vãng.
Đối ba người đệ muội bọn hắn, đều công bằng bình đẳng, vô cùng hà khắc!
"Tam đệ, có chuyện gì?" Nhị công tử ôn hòa hỏi.
Tần Tư Bách xua tay: "Cũng không có gì, hôm nay ở trên phố ta gặp được một cô nương, lớn lên giống y hệt Phồn Nhi khi còn nhỏ!"
Ngoài cửa, có người dừng lại bước chân.
"Nhị ca, ngươi là không biết, ta vừa thấy cô nương kia, liền cảm thấy rất quen thuộc."
"Chạy tới đem người ngăn lại, kết quả biết được, tiểu cô nương kia đã đính hôn. Rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy, nhìn như chỉ bằng Phồn Nhi, thế nhưng lại đính hôn!"
Tần Tư Bách tưởng tượng đến nam nhân đính hôn với tiểu cô nương kia, liền cảm thấy không vui.
"Vị hôn phu của nàng, bệnh ưởng ưởng, hơn nữa nói chuyện còn hùng hổ dọa người, vừa thấy liền biết là kẻ tâm cơ lòng dạ thâm trầm, không dễ chọc vào. Ta cảm thấy hoàn toàn không xứng với nàng!"
Đại công tử nhíu mày: "Lời này của người thật không có quy củ! Hôn sự cô nương nhà người ta, có quan hệ gì với ngươi? Ở đó để ngươi bình phẩm từ đầu đến chân?"
Tần Tư Bách hậm hực.
Hắn cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy có địch ý rất lớn với nam tử kia.
Có lẽ là bởi vì người nọ quá hùng hổ dọa người.
Tuy rằng Tần Tư Bách bị răn dạy, nhưng vẫn không cam lòng: "Đại ca, ta thật sự cảm thấy tiểu cô nương kia giống Phồn Nhi lúc nhỏ..."
"Ngươi còn tính xấu không đổi?" Đại công tử nâng mi, uy nghiêm hiển hách.
Tần Tư Bách chỉ có thể nhỏ giọng, đem lời chưa nói xong lẩm bẩm: "Thậm chí so Phồn Nhi còn giống Phồn Nhi lúc nhỏ hơn..."
Tam công tử cũng là tính tình quật cường, muốn nói thì phải nói cho xong, còn hy vọng người khác tán thành.
Nếu không hắn cũng sẽ không chỉ vì vô tình gặp gỡ Phồn Tinh, liền đem người ta ngăn lại giữa đường.
Đại công tử gõ ngón tay lên mặt bàn, cũng không biết là suy nghĩ gì, ngay khi Tần Tư Bách còn đang chờ bị răn dạy, thì nghe đại ca hắn nói: "Thật sự rất giống?"
Tần Tư Bách tức khắc tinh thần phấn chấn.
"Giống! Cực kỳ giống! Đại ca, nếu ngươi không tin, ta mang ngươi đi ngồi xổm rình!"
Người kia vừa nhìn liền biết là tiểu tham ăn, nói không chừng có thể gặp lại ở tiệm điểm tâm.
Đại công tử mặt tối sầm: "Câm miệng! Phu tử dạy ngươi nói chuyện như vậy sao?"
Ngồi xổm?
Ngồi xổm cái gì mà ngồi xổm?
Có nhục văn nhã*!
*Có nhục văn nhã: Thời cổ đại dùng cụm từ này để khiển trách những người có học thức, khi họ nói hoặc làm những điều không phù hợp với tư cách của một học giả.
Vì Vũ thích cụm này nên về sau sẽ tiếp tục dùng, không định tìm thành ngữ tiếng Việt tương ứng hehe.
*
Từ Thụy Khanh: Ha hả, cẩu nam nhân, muốn cướp nương tử ta.
Ngày sau.
Từ Thụy Khanh: Ha hả! Ca ca! Ta co được dãn được!