Đã là đầu đông, ôn tuyền an tĩnh ở Lê sơn dưới đại thụ che trời bao lấy bốc lên nhiệt khí ôn nhuận. Chim nhỏ cư trú ở đây đã bay đến địa phương ấm áp tránh đông, thú hoang trong rừng cũng theo ký cư ở ôn độ thích nghi chuẩn bị ngủ đông trong huyệt động. Một địa phương yên tĩnh không người quấy nhiễu, địa phương cạnh ôn tuyền vốn trống trải trong nháy mắt xuất hiện môt gian mộc ốc tinh trí. Tiếp lấy, ôn tuyền lập tức nổi sóng chập trùng, có hai cỗ thân thể hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện cùng nhảy vào ôn tuyền, mà những bọt nước bắn lên kia, tất cả đều nghịch ngợm nhảu lên y phục khoát lên bờ ôn tuyền.

"Linh Tiêu, ta rất nhớ nàng rất nhớ nàng." Trong ôn tuyền, Tô Vận Hàm thoát toàn bộ y vật động tình ôm Hồ Linh Tiêu đồng dạng không có một vật, tóc nàng vì vừa nhảy vào ôn tuyền mà vị nước ôn tuyền ấm áp thấm ướt. Tuy các nàng gặp nhau ngày ngày, nhưng hiện tại mới chân chính thuộc về thế giới hai người của các nàng. Rốt cuộc có thể không cố kỵ ôm nhau một chỗ, trong lòng Tô Vận Hàm còn sót lại nửa điểm cảm giác thất lạc vì truyền hoàng vị cho Tô Tiêu trong nháy mắt không còn sót gì cả, nàng ôm Hồ Linh Tiêu ngồi chỗ nước cạn trong ôn tuyền, muốn ngừng cũng không được vuốt ve thân thể Hồ Linh Tiêu căn bản không muốn có nửa khắc dừng lại.

"Ngốc tử, người ta cũng rất nhớ ngươi rất nhớ ngươi." Hồ Linh Tiêu xoay đầu hôn lên môi Tô Vận Hàm, nàng cầm lấy tay Tô Vận Hàm xoa bụng mình dù đã sinh hài tử vẫn căng mịn của mình, dùng tấm lưng quang khiết không ngừng cọ trước ngực Tô Vận Hàm, ma sát sưởi ấm.

Thật tuyệt, thật tuyệt! Tô Vận Hàm trong lòng vui vẻ không thôi, hai tay nàng không có bất kỳ báo trước phru lên bộ ngực no đủ của Hồ Linh Tiêu, lực đạo nhu ấn vừa phải, đồng thời cúi đầu khẽ cắn sau cổ nàng, lưu lại trên đó hồng ấn nhợt nhạt.

Ngâm khẽ gần như không nghe thấy được truyền vào tai Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu áp ức khát vọng đã lâu khiến nàng không tự củ được càng thêm gần sát Tô Vận Hàm, nàng dạng chân để một cái lên đùi Tô Vận Hàm, vận dụng lực phần eo trước sau ma sát hoa đế dĩ nhiên nhô ra. Nàng nhắm mắt lại say mê trong sự động tình ôn nhu của Tô Vận Hàm, cũng đồng dạng yêu cực hoàn cảnh an tĩnh xung quanh. Nước ôn tuyền thiên nhiên vì thân thể Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu mà tăng nhiệt độ lên không ít, hai tay Tô Vận Hàm theo thân thể Hồ Linh Tiêu dần dần ma sát trượt xuống, nàng có thể cảm nhận được Hồ Linh Tiêu xao động cùng khát cầu, không có bất kỳ lời thuyết minh nào, Tô Vận Hàm đột nhiên ôm ngang nàng, trực tiếp không nhìn tới y phục trên bờ đi vào mộc ốc các nàng đã 'chuẩn bị' tốt từ trước.

Trong mộc ốc ngoài giường lớn xem ra rất thoải mái không còn vật phẩm gia cụ nào khác, Tô Vận Hàm nhẹ để Hồ Linh Tiêu lên giường lớn nhu nhuyễn, trèo lên người nàng không cách nào tự kiềm chế hôn lên từng tấc da thịt của nàng. Cho dù không có tiểu biệt (tạm xa nhau), không có thời gian dài phân ly, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu vẫn như người yêu vừa đoàn tụ muốn đem lẫn nhau dung tiế vào thân thể mình.

Trong lòng không nhịn được yêu thương nổi lên sóng to, Tô Vận Hàm như hài tử mút lấy nụ hoa của Hồ Linh Tiêu, nàng nhắm mắt lại tưởng tượng thấy bộ dạng tiểu Tô Tiêu lúc nhỏ thoả mãn hưởng thụ mẫu nhũ, dịch thể ôn nhuận giữa hai chân theo từng trận chấn động ở bụng dưới là chầm chậm xuống, vô ý dung nhập vào dịch thể giữa hai chân Hồ Linh Tiêu, sau đó ở tình huống các nàng không phát giác chút nào lại quy về thân thể Hồ Linh Tiêu, lẳng lặng hội tụ.

"Ngốc tử,người ta thật yêu ngươi thật yêu ngươi..." Lại là câu này mang theo ý vị tác kiều mà nói, Hồ Linh Tiêu không an phận xoay động dưới thân Tô Vận Hàm, nàng ngẩng đầu hôn lên cổ Tô Vận Hàm, trong lòng có loại khát vọng cấp thiết nghĩ muốn chiếm hữu đối phương cùng với được đối phương chiếm hữu.

"Hồ ly tinh, hồ ly tinh của ta. Chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ!" Tô Vận hàm đáp lời Hồ Linh Tiêu, nàng trước đến giữa hai chân Hồ Linh Tiêu, vì phần không thể đợi được trong lòng này giống với Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm một bên dùng đầu lưỡi trêu chọc hoa đế của nàng, một bên vươn ngón tay tiến vào thân thể Hồ Linh Tiêu, để hai cỗ khoái cảm hỗn hợp từ trong thân thể Hồ Linh Tiêu phóng thích ra ngoài.

"Ngốc tử!" Một tiếng ngâm kêu cao vút thoát ra khỏi miệng, bụng dưới Hồ Linh Tiêu đột nhiên căng lên chặt chặt, mãi tới khi ngón tay Tô Vận Hàm rời khỏi thân thể nàng, Hồ Linh Tiêu lại như cầu da (bóng bóng bằng da) xì hơi mà thở phào ngụm khí, tay nàng theo bắp đùi Tô Vận Hàm từng chút điểm trượt lên trên, sau đó ôm lấy nàng cọ không ngừng với thân thể nàng: "Ngốc tử, người ta còn nghĩ muốn..."

"Linh Tiêu chúng ta liền ngốc ở đây một đoạn thời gian có được hay không? Chúng ta không dễ dàng mới giao trọng trách cho Tiêu nhi, nhất định phải quý trọng thật tốt thế giới hai người của chúng ta!"

"Ngươi... Ngươi biết rõ người ta đến nay đều là... theo ngươi, ngươi nói cái gì... chính là cái đó." Hồ Linh Tiêu thở hổn hển, nàng vươn người ép Tô Vận Hàm dưới thân, nắm lấy hai tay nàng vòng lên cổ mình, nói: "Ngốc tử, ngươi đã nói chúng ta ngốc ở chỗ này một đoạn thời gian. Ta thấy nơi đây cũng không có gì để làm, chi bằng... chúng ta..." Nói qua, Hồ Linh Tiêu hôn lên môi Tô Vận Hàm, ý kia đã rõ ràng bất quá, nếu ở đây không có chuyện khác có thể làm, chi bằng liền làm chút chuyện các nàng thích, cái gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt, làm hành nhạc mà làm được đủ lâu mới tính là chân chính.

Thế là, trong một đoạn thời gian dài, quả nhiên Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu ngoài lăn lộn triền miên ở trên giường thì không có hứng thú làm gì khác. Các nàng từ trong mộc ốc làm tới trong ôn tuyền, lại từ trong ôn tuyền làm tới bãi cỏ ngoài mộc ốc. Các nàng không ngừng đổi địa điểm, không ngừng đổi vị trí, càng là không ngừng đổi tư thế làm. Mãi tới khi, mãi tới khi Hồ Linh Tiêu rất sát phong cảnh bắt đầu nôn ói, mãi tới khi trên mặt nàng lại bắt đầu xuất hiện biểu tình uể oải bất kham, mãi tới khi, bụng của nàng ở tình huống không hề báo trước xuất hiện nhô lên. Tô Vận Hàm rốt cuộc đình chỉ làm chuyện triền miên ngừng cũng không ngừng cỡ kia với Hồ Linh Tiêu, trái lại mặt đầy ngỡ ngàng nhìn chằm chằm bụng Hồ Linh Tiêu, nói: "Linh Tiêu, nàng... không phải nàng lại có đó chứ?" Thiên a! Rõ ràng các nàng không có án theo phương pháp sinh tử trên ma kính đại toàn thư để tiến hành ma kính, sao Hồ Linh Tiêu lại hoài hài tử?! Chẳng lẽ, số lần các nàng làm quá nhiều, nên mới... nên mới hoài hài tử sao?

"Ngươi hỏi người ta, thì sao người ta biết được? Ngốc tử, làm sao giờ nha! Hiện giờ bụng này đã lớn vậy rồi, lại sẽ không được qua thế giới hai người nữa đó!" Hồ Linh Tiêu nguệch môi cực kỳ bất mãn nói, rõ ràng các nàng không có định nhanh vậy đã hoài thai thứ hai, một mực bụng mình quá không chịu thua kém, cư nhiên trong lúc vô tình hoài thai mất.

"Không được qua cũng hết cách, hiện giờ hài tử đã hoài rồi, cũng chỉ có thể đợi nó xuất thế mà thôi! Nàng đã quên nàng đáp ứng Tiêu nhi rồi sao? Nàng nói sẽ lại sinh cho nó cái muội muội bồi nó mà."

"Phải a, hơn nữa ngốc tử ngươi ngay cả tên của hài tử cũng đã định rồi không phải sao? Tô Linh, Linh nhi. Cũng không biết lần này có phải con tuyết lang nữa hay không... Mỗi lần đều là tuyết lang, Hồ tộc quả thật là vô hậu mà..." Hồ Linh Tiêu nhỏ giọng lầu bầu, nàng ưỡn cái bụng nhô ra nằm lên giường, bởi vì sắp không cách nào hưởng thụ thế giới hai người mà nhấc chân đạp Tô Vận Hàm xuống giường: "Ngốc tử, đừng quên sớm đi tìm bà bà tới đây, miễn cho lúc người ta lâm bồn không có ai tiếp sinh."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Xú ngốc tử! Hoại ngốc tử! Sắc ngốc tử! Người ta hận chết ngươi được! Đều tại ngươi mà người ta mới phải chịu đau lần nữa! Không sinh! Ngốc tử tự ngươi sinh đi!" Mấy tháng sau, để lão thụ tinh lại từ Đông sơn chạy tới tiếp sinh giúp Hồ Linh Tiêu, trên mặt bà đã hiện gần như đầy hắc tuyền bất đắc dĩ. Lần đầu lúc sinh hài tử đã nói không sinh, kết quả hiện tại lại nói không sinh...

"Phải phải phải, ta hoại ta xú ta sắc! Linh Tiêu, trước tiên nàng dùng chút sức được không? Hài tử này đến hiện tại ngay cả đầu cũng chưa ra nha!" Đứng trong mộc ốc, tay Tô Vận Hàm bị Hồ Linh Tiêu nắm đau không thôi, nàng sốt ruột nhíu mày, thỉnh thoảng giúp Hồ Linh Tiêu lau mồ hôi trán: "Linh Tiêu, nàng dùng sức được không? Trước tiên sinh hài tử ra, không thì... không thì nén trong bụng rất khó chịu!"

"Phải nha phải nha, ngươi hãy dùng chút sức đi nha? Không thì hài tử không ra được đâu nha!" Lão thụ tinh trước khi tiếp sinh gấp theo ra một đầu mồ hôi, đến nay bà tiếp sinh cho yêu tinh khác đều rất thuận lợi. Trời sinh hồ ly tinh này bất đồng với mọi người quá mức, sinh hài tử đều phải dằn vặt cả buổi, không giày vò tất cả mọi người đủ nàng không sinh hài tử ra đâu.

"Xú ngốc tử! Sau này người ta không sinh nữa! Mỗi lần đều khó chịu như táo bón vậy!" Hồ Linh Tiêu đau khó chịu, nàng dùng sức cắn ngón tay Tô Vận Hàm, dùng toàn lực để hài tử trong bụng ra.

"A!" Bị Hồ Linh Tiêu cắn ngón tay, Tô Vận Hàm cũng nhịn không được nữa kêu to thành tiếng: "Linh Tiêu! Nàng cố dùng thêm sức đi! Hài tử lập tức ra mau thôi!!! A!!!"

"Xú! Ngốc! Tử!" Biết Tô Vận Hàm bị mình cắn phát đau, Hồ Linh Tiêu đau lòng sau đó nén khí càng thêm dùng sức. Nàng không muốn vì mình đâu là liên luỵ ngốc tử của nàng bị đau, tuy nàng luôn thích dằn vặt, nhưng cũng không đại biểu nàng nguyện ý để ngốc tử của nàng không tốt vậy.

"Thêm chút sức nữa thêm chút sức nữa... Hài tử liền ra mau thôi!" Lão thụ tinh ở một bên nói.

"Xú! Ngốc! Tử! Người ta không muốn lại sinh hài tử nữa đâu!!!" Một tiếng la cực đầy ai oán, kèm theo tiếng anh hài nhi khóc nỉ non anh anh. Lão thụ tinh mừng rỡ ôm hài tử vừa sinh ra, đang muốn mở miệng nói hỉ với Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu, anh hài nhi trong lòng ngực đột nhiên co cuộn thành đoàn, từ hình người chuyển thành hình quả cầu lông mao bạch sắc, chỉ lộ ra một cái đuôi mao nhung nhung ngăn ngắn tinh tế đung đưa qua lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play