Đã đến thời điểm hoàng thượng dùng thiện (bữa) uống dược, nô tài cung nữ tay dâng thiện thực an tĩnh hầu ngoài cửa tẩm cung. Không có người bên trong phân phó, bọn họ không dám tự ý đẩy cửa tiến vào, nếu quấy rầy thanh tu của thánh thượng, đây chính là đại tội rơi đầu. Mắt thấy đồ ăn đã dần dần chuyển lạnh, có thái giám đánh bạo gõ gõ cửa tẩm cung, quỳ trên đất run giọng nói: "Hoàng thượng, ngài cần dùng thiện rồi." Cơm nước này đều nguội rồi, còn không dùng nữa, liền phải phân phó ngự thiện phòng làm lại.

"Đều về đi, ý chỉ hoàng thượng, ngoài tẩm cung không được lưu người, hắn có chuyện trọng yếu thương nghị cùng ta." Tô Vận Hàm tiến đến khe cửa nghiêm túc nói, nàng một tay ôm bạch hồ chưa tỉnh ngủ trong ngực, một tay nắm cửa thật chặt, chỉ sợ những nô tài kia không biết thời thế mà mở cửa tiến vào.

Vì là ý chỉ thánh thượng, các nô tài bên ngoài không có một ai dám tự ý làm trái. Bọn họ chỉ là nghi hoặc ngươi nhìn nhìn ta ta nhìn nhìn ngươi, cuối cùng bưng thiện thực trong tay khom lưng lui khỏi cửa tẩm cung. Phát hiện các nô tài bên ngoài đều rời đi rồi, Tô Vận Hàm không khỏi thở phào một hơi dài dài thật nhẹ nhõm, nàng sủng nịch nhìn bạch hồ đổi tư thế nằm ngửa trong lòng nàng, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng khấy động nhung mao cực kỳ tế nhuyễn nơi bụng bạch hồ, đành chịu nói: "Linh Tiêu, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Sao lại tham ngủ vậy chứ? Thi thể Minh Tắc còn ở trên giường, tuy hắn nói truyền đế vị cho ta, nhưng là nói miệng không có bằng chứng gì. Ai! Hiện giờ chiếu thư nọ, đã thành một việc siêu khó a!!!"

"Linh Tiêu, Linh Tiêu? Lúc này đã vậy rồi, trước tiên nàng đừng ngủ được chứ?" Phát hiện bạch hồ ngay cả động cũng không động một cái, Tô Vận Hàm lo lắng thân thể nàng thật có vấn đề gì. Đưa tay nhéo nhéo lỗ tai mao nhung nhung của nàng, kết quả còn chưa kịp buông tay đã bị bạch hồ mở mắt ra không lưu tình cắn một cái.

"Linh Tiêu nàng!" Tô Vận Hàm không ngờ tới Hồ Linh Tiêu vốn tính tình ôn hoà thế sẽ trở nên dễ nộ như vậy. Nhìn xem, từ sáng sớm đến hiện tại mình đã bị nàng đạp một cái lần cắn một cái, đó căn bản là chuyện không thể phát sinh. Hồ Linh Tiêu yêu nàng như vậy, căn bản sẽ không nhẫn tâm làm cho nàng đau đớn.

"Ngốc tử, ngươi thật quá phiền!" Rốt cuộc bạch hồ lại huyễn hoá thành hình người, nhưng tựa như động vật nhuyễn cốt treo trên người Tô Vận Hàm, hai tay ôm cổ nàng biếng nhác nói: "Chết thì chết thôi mà! Còn chiếu thư, nguỵ tạo một cái không phải được rồi sao? Nếu ngươi không nguyện tạo thi pháp giả, vậy để Lý Hạo tới viết! Ngươi quên là, công phu mô phỏng của hắn rất là tuấn à!"

"Đúng rồi! Tìm Lý Hạo! Trong đầu Tô Vận Hàm bỗng nhiên hiện ra một đạo linh quang. Chỉ thấy nàng chớp chớp mắt với Hồ Linh Tiêu, lắc người biến thành bộ dạng Minh Tắc nằm ở trên giường. Đi tới ngoài tẩm cung, 'Minh Tắc' mở cửa ra một khe hở không tính là quá lớn, vô lực hô: "Người đến a! Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Lý Hạo cùng Từ Phong mau chóng tiến cung yết kiến!!!"

"Nô tài tuân chỉ, vậy nô tài liền tuyên hai vị đại nhân tiến cung!" Nghe được ý chỉ của 'Minh Tắc', một tiểu thái giám không biết chạy đâu ra quỳ một quỳ với nàng, sau đó phi chạy thật nhanh như chạy trốn. Tốc độ làm việc của tiểu thái giám còn là rất nhanh, công phu chỉ trong mấy nén hương, Lý Hạo cùng Từ Phong liền xuất hiện tại cửa tẩm cung.

"Hoàng thượng phân phó, chỉ cho phép Lý Từ hai người tiến vào, những người còn lại tất cả đều lui ra." Bởi vì lo lắng bị Từ Phong phát hiện sự thực mình là yêu quái, Tô Vận Hàm lại lấy thân phận của chính mình gặp người. Đợi nghe được tiếng nô tài cung kính hô'tuân chỉ' ở ngoài, Tô Vận Hàm vội vả mở một khe cửa chỉ đủ một người tiến vào, để họ lần lượt tiến vào.

"Tô huynh, hoàng thượng cũng triệu kiến ngươi à?" Đứng ở cửa, Từ Phong cùng Lý Hạo đều nghi hoặc ý đồ hoàng thượng triệu kiến bọn họ, hiện giờ lại thấy Tô Vận Hàm ở đây, thì càng nghi hoặc không thôi.

"Hoàng thượng triệu kiến ta là không sai, còn các ngươi, là ta thay thánh thượng triệu kiến. Bởi vì thánh thượng chỉ kịp triều khẩu dụ, thì đã... băng hà rồi." Tô Vận Hàm bi thống nói, đã là diễn hí nàng còn không quên chảy ra vài giọt nước mắt sau đó nắm thật chặt lấy y khăm Từ Phong: "Vốn, ta vẫn luôn không biết... Thì ra ta là nhi tử hắn, thì ra... thì ra là thừa tự lưu lạc bên ngoài của hắn. Chỉ là hiện giờ biết rồi thì có tác dụng gì! Ông nói phải truyền hoàng vị cho ta để bồi thường sự thiếu hụt của ta, nhưng mà ông không còn nữa rồi... ông không còn nữa rồi!"

"Ngốc tử, không nên khó chịu nữa! Hắn có thể thấy ngươi trước khi lâm chung, biết hoàng vị có người kế thừa cũng đã an tâm mà đi." Trong tẩm cung truyền đến thanh âm của Hồ Linh Tiêu, nàng biết những điều này đều là Tô Vận Hàm giả vờ, đương nhiên phải theo nàng diễn ra hí thật hay. Lười nhác đi tới cửa, Hồ Linh Tiêu dựa vào lòng ngực Tô Vận Hàm, nửa khép đôi mắt tuy bộ dạng biếng nhác nhưng gợi cảm tới cực điểm.

"Linh Tiêu cô nương, sao ngươi cũng tới?" Nhìn thấy Hồ Linh Tiêu, vẻ mặt Lý Hao trở nên kinh ngạc. Nếu không có hoàng thượng đặc biệt cho phép, trong tẩm cung là nghiêm cấm nữ luyến quan gia tiến vào đó. Hiện giờ thấy được Hồ Linh Tiêu ở đây, đã thuyết minh quan hệ giữa Tô Vận Hàm cùng hoàng thượng xác thực không phải bình thường, bằng không sẽ không cho phép y mang gia luyến vào cung.

"Tự nhiên là thánh thượng cùng triệu kiến mà đến." Hồ Linh Tiêu nhàn nhạt nói.

"Tô huynh, nén bi thương thuận theo thay đổi! Xảy ra chuyện này ai cũng không ngờ, hiện giờ ngươi cần làm là phải gánh vác đại nghiệp mà thánh thượng giao cho ngươi." Từ Phong là người đơn thuần, hơn nữa Tô Vận Hàm là người hắn tín nhiệm, cho nên đối với lời nàng nói Từ Phong đến nay đều là tin tưởng không nghi ngờ. Giờ đây Tô Vận Hàm rơi lệ, hắn cũng lười suy nghĩ vì sao Hồ Linh Tiêu xuất hiện ở đây, càng sẽ không suy nghĩ tại sao Tô Vận Hàm không thông tri tin tức hoàng thượng băng hà cho mọi người.

"Hoàn thành đại nghiệp? Ta cũng muốn hoàn thành đại nghiệp, chỉ là hoàng thượng đi quá sớm, còn chưa kịp viết xuống chiếu thư thì đã đi rồi. Sở dĩ ta mượn danh ý chỉ của thánh thượng triệu các ngươi vào cung, chính là muốn thương lượng việc này với các ngươi. Không có chiếu thư, cho dù thánh thượng nhận ta, muốn giao đại vị vào tay ta, bách quan cũng sẽ không tin tưởng!" Tô Vận Hàm nói.

"Đúng nha, các ngươi cũng không muốn Vận Hàm hắn lo lắng vậy chứ? Nếu mạo muội nói ra thân phận mình, chỉ sợ sẽ dẫn tới sự hoài nghi của các quan đại thần. Đến lúc đó không chỉ kế thừa đại thống không được, còn có thể thúc đẩy triều đình phân loạn." Hồ Linh Tiêu nhẹ giọng nói, nói đế hai chữ lo lắng, ánh mắt nàng không chút kiêng dè nhìn về phía Lý Hạo, chỉ đợi chính hắn mở miệng đề xuất chuyện nguỵ tạo chiếu thư.

"Nói đến chiếu thư, trái lại ta có thể..." Lý Hạo do dự phút chốc, cuối cùng vẫn là ra quyết định: "Ta có thể giúp Tô huynh nguỵ tạo một phần chiếu thư, chỉ cần mấy người ở đây không nói, ta tin tưởng sẽ không ai biết đó là giả đâu. Còn ngoài điều đó ra, ta tin tưởng Tô huynh hẳn có tính toán an bài rồi. Ha ha, đêm nay lại thứ cho chúng ta xưng hô ngươi là Tô huynh đệ, sau này chỉ sợ phải lấy quân thần tương xưng rồi."

"Nếu Lý huynh có thể tương trợ, tự nhiên là làm nửa công bội. Lý huynh, Từ huynh, cho dù Vận Hàm sẽ có một ngày đăng cơ làm hoàng, các ngươi đều là phụ tá đắc lực của ta."

"Có lời này của Tô huynh, ta cùng Từ huynh đệ định là chuyên tâm phụ tá Tô huynh mà. Tô huynh, có gì phân phó cứ nói đi, ta cùng Từ huynh định là cúc cung tận tuỵ tới chết mới thôi!!!"

"Nếu Lý huynh đã nói vậy, vậy ta liền lớn mật phân phó." Tô Vận Hàm ôm lấy vòng eo Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu buồn ngủ, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn ở trán nàng, nói: "Tin tức thánh thượng băng hà chưa thể truyền ra hoàng cung, để miễn cho ngày càng rắc rối. Trước tiên Lý huynh nguỵ tạo ra chiếu thư, còn Từ huynh, thỉnh xin Từ huynh động dụng tư quyền Cửu môn Đề đốc của ngươi, phái một phần binh mã canh gác chặt chẽ phủ trạch của những đại thần kia, cấm chỉ xuất hành, một phần binh mã khác thì cần phải bao lấy hoàng cung làm quân dự bị. Ngoài ra, ta cần để hết thảy bách tính đều biết Tô Vận Hàm ta chính là hoàng tử lưu lạc bên ngoài của thánh thượng, thỉnh xin Từ huynh tìm chút người sáng sớm mai đến mỗi tửu lâu diễn một hí đi!"

"Được, chúng ta liền làm theo lời Tô huynh nói! Tô huynh đệ, hiện tại ta liền trở về chuẩn bị, cáo từ!" Từ Phong cũng không suy nghĩ mục đích Tô Vận Hàm làm vậy, chỉ cung kính chắp tay với nàng, sau đó rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Đoán nghĩa tên chương zui thế mà sao chẳng ai tán thành thế nhờ? Cơ mà mọi người than thán Pe cũng thấy vui, cho đỡ vắng hè hè =))))]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play