Kho gạo Lý phủ không tính là lớn, ở trong chứa đầy đầy ngập ngập các bao tải gạo ưu chất. Những gạo này đều được người Lý gia vận chuyển định kỳ từ quê lên, lượng trong kho đại khái có thể chống được tới sang năm. Trước lúc Lang Ngọc xuất hiện trong kho gạo, Hồ Linh Tiêu đã biến toàn bộ gạo thành gạo liệt chất ẩm hư. Ngoài ra, nàng còn biến những gạo khác thành dạng đã bị sâu bọ ăn qua rồi. Đợi Lang Ngọc xuất hiện, Hồ Linh Tiêu biếng nhác ngồi trên một bao gạo, nói: "Tốc độ của ngươi cũng thật chậm, ta đều chuẩn bị xong rồi đó! A, chuyện còn lại thì giao cho ngươi đó... Theo dự tính ngày mai bọn hắn sẽ phát hiện gạo biến chất, thế là ngươi liền phẫn thành thương nhân thu mua gạo tới mua. Đây là ngân phiếu ta cho ngươi, tận lực ép giá tới mức thấp nhất biết chưa? Sau khi xong chuyển gạo tới hậu viện, Vận Hàm nàng sẽ xử lý."
"Hồ muội, chỉ cần là muội nói ta đều sẽ làm theo. Chỉ là... Dù muội không thích nghe, có mấy lời ta cũng nhất định phải nói." Lang Ngọc dừng dừng, nhìn thần tình bất mãn không để ý của Hồ Linh Tiêu, nói: "Chưa nói tới hai người đều là nữ tử, khoảng cách giữa muội và nàng ta sao bỏ vậy được chứ? Muội có đường của muội, yêu có yêu đạo. Nàng ta chẳng qua là nữ tử duy nhất may mắn còn sống sót trong đám Tô gia ác nhân, nữ tử như vậy vung tay cái cũng được một đám lớn... Sao muội phải khổi cực si mê quấn quýt lấy nàng ta? Hồ muội, lẽ nào muội không hiểu tâm ý của ta sao? Mấy trăm năm, ta đã ở chung với muội được mấy trăm năm, lẽ nào không sánh được mấy tháng tình nghĩa giữa muội và nữ tử kia sao?"
"Mấy trăm năm đúng là không qua được mấy tháng, nhưng với ta không phải nàng thì không thể được. Nữ tử thế gian vung cái được một đám lớn thì đã làm sao, ta không hứng thú với ai khác, chỉ mỗi nàng... Ta cam chịu như mật." Nhớ tới bộ dạng ngốc tử mộc mạc kia, khoé miệng Hồ Linh Tiêu giương lên không báo trước, ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện ra, mỗi khi nhớ tới Tô Vận Hàm, nàng sẽ cười lên, cười ôn nhu như vậy... Ngay cả tim này cũng nhu nhuyễn theo.
"Tâm vui đùa còn không thu lại, chỉ sợ qua một đoạn thời gian sẽ chán thôi." Lang Ngọc chậm rãi nói, lời này nói với Hồ Linh Tiêu cũng là hắn tự nói với chính mình, xem như là một loại trá hình tự an ủi mình.
"Tuỳ ngươi nói gì. Lang Ngọc, ngươi không nên quên mất... Tuy ta là hồ yêu, nhưng cũng có sự chung tình của Hồ tộc." Hồ Linh Tiêu kiên định nói, cũng không định tiếp tục nghe Lang Ngọc lải nhải thêm gì. Nên giao phó đã giao phó rồi, nàng cũng nên đi nhìn nhìn qua ngốc tử kia. Dù sao cững tự mình cố ý khí nàng trước, cũng coi như hoà nhau chuyện lúc trước rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Công tử, ngươi đã về rồi!" Ngọc Ngưng Nhi xuống lâu liền nhìn thấy Tô Vận Hàm lòng không yên đứng ở quỹ đài khảy bàn tính, hạt châu ở trên bị hắn khảy lộng lung tung, nhưng mãi mà chẳng thấy hắn nhấc bút ghi gì trên trướng bộ. Vốn cho rằng chiều hôm qua hắn sẽ về, kết quả đợi cả tối cũng không thấy bóng dáng của hắn, trong lòng lo lắng cả đêm, cũng may hiện tại nhìn thấy hắn bình an vô sự xuất hiện ở Tuý Hoa lâu, tâm treo nỗi lo lắng cũng theo đó hạ xuống.
"Ân, vốn tính lên lau tìm ngươi rồi, lại sợ ngươi chưa tỉnh, trước hết đem trướng hôm qua chưa xem ra tính." Tô Vận Hàm khách sáo nói, lắc lắc bàn tính trong tay để những hạt châu kia đều về lại hàng thẳng tấp như nhau: "Còn cần phải cảm tạ Ngưng Nhi cô nương, nếu không nhờ ngươi, sợ là ta phải ở trong lao ngục độ mấy ngày mất!"
"Đó là chuyện ta nên làm, công tử... Thương thế trên người ngươi đã tốt chưa? Nếu không nhờ ngươi che trước Ngưng Nhi đêm đó, chỉ sợ thanh bạch của Ngưng Nhi đã sớm bị ác nhân kia đoạt mất rồi."
Thanh bạch, lại là thanh bạch! Tô Vận hàm không ngăn được mình liên tưởng tới lời nói sáng nay của Hồ Linh Tiêu, tuy khi đó nàng chưa nói ra hai chữ thanh bạch, những cũng chỉ rõ chính mình muốn thân thể nàng, này cũng không khác gì huỷ đi thanh bạch. Chỉ là, theo nàng ấy thấy được cá tính gặp ai cũng muốn câu dẫn một phen, Tô Vận Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn đôi mắt Ngọc Ngưng Nhi đong đầy sự quan tâm kia: "Đã tốt rồi, thương trên mặt cũng đều tiêu sưng rồi."
"Công tử, Ngưng Nhi có chuyện này không biết có nên nói hay không nữa."
"Ân? Ngưng Nhi có lời gì cứ nói thẳng là được rồi, không cần khách khí."
"Công tử bảo ta đừng khách khí, mà theo Ngưng Nhi thấy thì, công tử lại cực kỳ khách khí mà xa lánh Ngưng Nhi." Ngọc Ngưng Nhi mím môi đi vào quỹ đài, làm như hạ quyết tâm thật lớn lại nắm chặt tay hắn: "Có thể đừng, có thể đừng xa lánh Ngưng Nhi như vậy hay không. Ngươi từng đáp ứng làm tri kỷ với Ngưng Nhi, làm khách nghe của Ngưng Nhi... Lẽ nào, những đáp ứng này giờ đây đều không giữ lời sao?"
"Ngưng Nhi cô nương, ta..." Tô Vận Hàm muốn nói lại thôi, giữa lúc nàng không biết nên mở miệng thế nào, một tiếng cười duyên truyền vào tai hai người. Ngọc Ngưng Nhi mặt hồng lên, lập tức buông tay Tô Vận Hàm ra, nở nụ cười lúng túng với người đi tới: "Linh Tiêu muội muội đến rồi!"
"Ngưng Nhi tỷ tỷ tỉnh thật sớm đó!" Hồ Linh Tiêu khoé môi nửa khiêu, híp mắt đi vào quỹ đài. Tựa hồ muốn tuyên cáo quyền sở hữu với Ngọc Ngưng Nhi, Hồ Linh Tiêu ngoan ngoãn ỷ ôi vào lòng Tô Vân Hàm, dư quang chú ý vẻ mặt của Ngọc Ngưng Nhi, tát kiều nói: "Vận Hàm, người ta muốn hôn môi!" Nàng nói thẳng thừng trắng trợn như vậy, thậm chí hai tay ân cần vòng lên cổ Tô Vận Hàm, khiến người ta qua nhìn cái liền sáng tỏ hai người có quan hệ gì.
Sắc mặt Ngọc Ngưng Nhi không tốt, đó là Hồ Linh Tiêu dùng dư quang nhìn, còn Tô Vận Hàm giương mắt là có thể chú ý tới. Tiểu gương mặt của nàng ấy vốn hồng nhuận chậm rãi mất huyết sắc, đôi mắt dễ nhìn bịt kín đầy hơi nước, nàng đứng an tĩnh tại chỗ, đợi cử động của Tô Vận Hàm. Phải rồi, nàng nhất định đã quên mất, Tô Vận Hàm vẫn luôn là người Hồ Linh Tiêu để ý, mà nàng quên mất tầng quan hệ nàng, ngu ngốc tựa như 'thiêu thân lao vào hoả'.
"Chuyện này..." Tô Vận Hàm do dự, không phải là nàng không thấy đôi mắt bịt kín hơi nước kia của Ngọc Ngưng Nhi, không phải không thấy Hồ Linh Tiêu nhẹ cắn môi dưới chăm chú nhìn theo ánh mắt nàng. Có điều nàng, còn chưa từng làm loại chuyện này trước mặt người khác, thật ngượng quá mà!
"Ngươi nói chuyện gì đều theo ta, chẳng lẽ muốn đổi ý sao? Đã nói mà, ngươi quả nhiên như ta đã nói vậy đó? Vận Hàm, ta muốn hôn môi, hiện tại lập tức!" Thanh âm Hồ Linh Tiêu cường ngạnh.
"Xin lỗi." Tô Vận Hàm nhẹ giọng nói, cũng không phải nói với Hồ Linh Tiêu, mà là nói với người đứng phía sau các nàng – Ngọc Ngưng Nhi. Trong tiềm thức, nếu như nhất định phải 'tổn thương' một người, nàng tuyệt đối sẽ không chọn Hồ Linh Tiêu. Nàng khoan nhượng nuông chiều Hồ Linh Tiêu, dung túng hết thảy những gì nàng muốn. Mà cái nguyên nhân kia, thì Tô Vận Hàm không muốn đề cặp tới. Ngọc Ngưng Nhi vọng nhìn nắm chặt ti quyên, trên mặt Tô Vận hàm hiện lên một vệt hồng vựng, chỉ thấy hắn nhấc cằm Hồ Linh Tiêu lên, nhắm mắt lại dùng sức hôn tới, đau đớn triền miên cùng môi lưỡi đối phương. Đây xem như, xem như trừng phạt nàng tuỳ ý câu dẫn người khác. Chỉ là lý do này, chắc Tô Vận Hàm không nguyện thừa nhận.
"Quấy rầy hai người rồi, ta... ta về phòng trước đây." Thanh âm Ngọc Ngưng Nhi nghẹn ngào, nàng không muốn lại nhìn tới cảnh tượng này. Thân thể có chút phiêu phiêu nhiên, cùng với trái tim vốn tràn ngập chờ mong kia. Ti quyên trong tay trượt xuống mặt đất, Ngọc Ngưng Nhi lòng không nhàn nhã đi để ý tới nó, chỉ cố chắp nhìn về phía trước, từng bước một đi lên lâu hai.
Xác định nàng ta đã rời khỏi đại đường, lúc này Tô Vận Hàm mới bất đắc dĩ tách môi khỏi đối phương, nói: "Lần này nàng đã mãn ý? Ta cũng Ngưng Nhi cô nương cũng không bất kham như nàng đã nói. Ta với nàng ấy có cũng chỉ là tình hữu nhân tri kỷ, người chân chính thích nàng ấy là Từ huynh đệ. Sau này, không cho phép lại như vậy... Nàng cùng Lang, Lang Ngọc hai người..." Tô Vận Hàm muốn nói lại thôi, nghĩ đến lời nói của nàng với Lang Ngọc sáng nay, lập tức nhíu mày lùi ra sau mấy bước, lại nói: "Ta đi ôn tập đậy, ngươi tuỳ tiện*." Tiếp tục cùng con lang yêu kia đi dạo nhai đi!
[ám chỉ cứ thoải mái muốn làm gì thì làm đi, người ta không quản]
"Hắc hắc, ngươi ghen rồi! A, ngốc tử rốt cuộc thông suốt rồi! Biết ghen rồi cơ!" Hồ Linh Tiêu tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của nàng, hài lòng quấn lấy nàng từ đại đường đi về phòng ở hậu viện, lại quấn từ bên giường trong phòng đến chỗ ghế tròn. Ngược lại chỉ cần nơi nào có Tô Vận Hàm, liền nhất định có thân ảnh Hồ Linh Tiêu nàng.
Buổi tối Tuý Hoa lâu kinh doanh, vì Hồ Linh Tiêu phải lên đài hiến vũ tạm thời gác chuyện quấn quýt nàng qua một bên. Mà cũng bởi vậy Tô Vận Hàm được nhàn rỗi, lại đứng ở quỹ đài chỉnh trướng mục của nàng. Tiếng vỗ tay như sấm, Hồ Kiều Kiều như thường ngày vậy lúc mọi người huyên náo đi ra áp trận, nói mấy câu đơn giản liền để những khách nhân kia lấy ngân phiếu trong y tụ ra nhét vào tay cô nương bên người.
Vẫn vậy váy dài đại hồng, Hồ Linh Tiêu mang diện sa hồng sắc uyển chuyển trên vũ đài. Mà phía sau nàng, nữ tử ôm cổ cầm lại không phải Ngọc Ngưng Nhi, chỉ là nhạc nữ bình thương ngay cả diện sa cũng không cần mang. Thanh âm cổ cầm vang lên, Hồ Linh Tiêu theo nhạc khúc này khẽ giương tay lên như ngó sen, tầm mắt trước sau như một dừng trên người Tô Vận Hàm, phao cái mị nhãn với nàng sau đó tiếp tục vũ tư tuyệt đại của mình.
"Ngưng Nhi cô nương cư nhiên không có lên đài." Tô Vận Hàm cơ hồ lấy ngữ khí trần thuật tự độc thoại, nàng có thẹn với Ngọc Ngưng Nhi, hôm nay thấy đôi mắt nàng ấy đẫm lệ thực khiến người ta không đành lòng. Nàng vốn là nữ nhi, nữ phẫn nam trang chỉ vì khoa cử, cũng không có ý trêu phương tâm ám hứa* của Ngọc Ngưng Nhi. Chuyện này nàng không đáp lại được, đáp lại cũng chỉ có thể để người khác thay nàng đáp lại được thôi.
[ý chỉ vướng lòng mong ước trong tâm]
"Tô huynh đệ!" Một bàn tay lớn đập lên vai Tô Vận Hàm, làm nàng sợ giật nảy một cái. Quay đầu lại thì thấy Từ Phong một mặt xuân quang xán lạn đừng ngoài quỹ đài, toét miệng lộ ra tiểu răng nanh nhòn nhọn, nói: "Hôm qua chúng ta còn chưa uống đủ ngươi liền rời đi rồi, thật không thống khoái mà. Ui? Sao hôm nay không thấy Ngưng Nhi cô nương lên đài?" Từ Phong ngẩng đầu nhìn hồng y vũ đạo trên đài, vũ này xác thực đủ cổ hoặc từng người ở đây, chỉ là hắn chỉ quan tâm người thường ngày một thân tố y – Ngọc Ngưng Nhi thôi, ngoài ra không còn ai có thể là hắn nổi lên tâm tư, ngay cả Hồ Linh Tiêu cũng không ngoại lệ.
"Nàng ấy... Nàng ấy hẳn là ở trong phòng đi. Có lẽ có chút không khoẻ, thế mới không lên đài thôi. Từ huynh đệ chắc tới tìm nàng ấy?" Tô Vận Hàm cúi đầu, không thấy rõ biểu tình của nàng thế nào.
"Thì ra là vậy. hôm nay ta tới là muốn hẹn ngươi... còn có Ngưng Nhi cô nương cùng xuất du nha. Hắc hắc, ngươi cũng biết ta không có quá nhiều tiếp xúc với Ngưng Nhi cô nương, giờ đây có Tô huynh đệ ngươi, thì ta có nhiều cơ hội gặp gặp nàng nói chuyện có phải không? Tô huynh đệ, hôm qua ngươi đã đáp ứng giúp ta, thì thỉnh phí nhiều tâm tư, nói tốt mấy câu trước mặt Ngưng Nhi cô nương, cũng để nàng có chút hảo cảm với ta có được không?" Từ Phong gãi gãi sau đầu, trên mặt lại bắt đầu xuất hiện ý tứ không hay lúc trước, hoàn toàn là bộ dạng ngượng ngùng khó xử của 'đại cô nương' (cô nương mới lớn).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT