Bị Hồ Linh Tiêu nâng mặt như vậy, Tô Vận Hàm ngượng xuống cũng không biết đến cùng muốn nhìn về phía nào. Vốn định cúi đầu không nói, tiếc rằng bộ ngực mềm của Hồ Linh Tiêu lại ở trước mắt, nửa che nửa đậy rất dụ người. Định nhìn qua phải, lại vô ý thoáng nhìn cặp đùi đẹp của nàng bại lộ ở ngoài, quả thực là dụ hoặc bộc phát, khiến người không có chỗ để trốn. Tô Vận Hàm hô hấp khẩn trương, biểu tình khuôn mặt phong phú bách biến ngàn chuyển, nói: "Cũng chỉ có lúc ta đối với ngươi, là hết cách như vậy. Ngươi nói, ta... ta đều theo ngươi chỉ là... chỉ là ngươi, không được phép nhắc lại yêu cầu quá đáng, như là... chuyện hôn môi. Nếu ngươi không đề cập tới, ta liền đáp ứng ngươi... Mỗi đêm cùng giường với ngươi. Thế nhưng chỉ là cùng giường... Chỉ là cùng giường mà thôi."
"Đương nhiên chỉ là cùng giường mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm thêm gì nữa? Ngốc tử, không phải là ngươi..." Hồ Linh Tiêu khắc ý dừng lại một chút, bờ môi dĩ nhiên chạm đến môi nàng, hơi thở như lan: "Có phải lúc ta hoá thành bạch hồ sờ còn chưa đủ, vì vậy... thời khắc này muốn làm đủ với thân thể ta, khinh bạc hằng đêm sao?"
"Khụ khụ..." Tô Vận Hàm cảm giác sắp ngạt thở, tận lực ngửa đầu ra sau, nghiêng mặt nói: "Ta, ta... phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ chạm... Cái này, đạo lý này ta còn hiểu. Đúng rồi, ngươi... ngươi vừa nãy có nói, có nói giúp ta trừng trị công tử Lý phủ kia? Ngươi định trừng trị thế nào?" Sợ nàng lại tiếp tục nói ngại ngùng cỡ này, Tô Vận Hàm chỉ đành chuyển sang nói chuyện khác, cũng tránh cho mặt mình cứ hồng mãi không thôi.
"Rồi rồi rồi, toàn bộ người trong kinh thành này đều không ai hiểu đạo lý bằng ngươi đâu!" Hồ Linh Tiêu biết nàng cố ý nói sang chuyện khác, cũng không vạch trần, theo ý tứ nàng nói: "Lý phủ là đại hộ buôn gạo ở kinh thành, nếu bọn họ muốn hại ngươi chịu đòn, ta liền khiến gạo thượng đẳng trong kho gạo hết thảy thành gạo hư không ai muốn thì thế nào? Tiểu trừng tiểu giới (chút trừng phạt chút cảnh cáo) như vậy có hợp tâm ý ngươi?"
"Nếu là gạo thượng đẳng, thì sao lại trở thành... Nha đúng, ngươi là yêu tinh mà, tự nhiên sẽ có chút pháp thuật rồi." Tô Vận Hàm gật gật đầu, tựa trên vách tường nghĩ một lúc, nói: "Tiểu trừng như vậy cùng lắm làm hỏng chuyện làm ăn của họ, nhưng lại không giúp được bách tính cùng khổ. Ngược lại ta thật có một biện pháp, vừa có thể trừng chỉnh hắn lại giúp được những người cơ hàn chịu lạnh cùng khổ kia. Có điều, dựa vào sức lực một mình ta xác thật là không làm được, còn phải dựa vào ngươi phát huy chút pháp thuật, dùng chướng nhãn pháp (thuật che mắt) giúp ta."
"Chuyện của ngươi, ta tự nhiên sẽ giúp, dù ngươi có yêu cầu gì, ta đều sẽ làm hết sức. Có điều a, cần giúp đỡ có điều... không thể thiếu thù lao được, nếu ngươi không phải quá ngốc... cũng nên biết thù lao người ta chỉ là gì chứ?" Hồ Linh Tiêu nhếch khoé môi, trong mi mắt đều là kiều nhu vũ mị. Nữ tử mỹ như vậy, dù là ai nhìn đều sẽ si mê nàng, mà Tô Vận Hàm cũng không ngoại lệ. Tới nay nàng đều cho rằng không ai có thể mỹ, có thể mị qua Hồ Linh Tiêu, bất luận là nàng thong dong đến trong mưa, hay là hồng y diễm vũ khuynh thành say lòng người trên vũ đài, đều khiến người tâm động vậy vậy. Nếu không phải còn kiêng kỵ luân thường đạo lý nữ tử, Tô Vận Hàm sợ nàng sớm đã không cách nào tự thoát khỏi đạo.
Tim đập kịch liệt như vậy, cho dù Tô Vận Hàm chưa bao giờ biểu lộ suy nghĩ trong lòng nhưng cũng rõ ràng thường hay ý vị ngượng ngùng rung động thế nào. Nàng là cứng nhắc, nàng là mộc mạc, thậm chí nàng đối với bất luận người nào đều dùng lễ tiếp đón. Nhưng chỉ đối với Hồ Linh Tiêu, nàng là theo nàng thuận nàng như vậy, không hề gì, dù cho nàng bức mình 'quá gấp', cũng không nguyện thiếu ngại phiền chút nào. Nắm chặt tay nàng, Tô Vận Hàm khẽ thán câu 'cực mỹ' sau đó như chuồn chuồn lướt nước nhẹ mổ lên bờ môi Hồ Linh Tiêu, nói: "Ngươi luôn nói không giữ lời, nói không đề cập nữa nhưng đổi cách khiến ta... chủ động. Thù lao vậy, ngươi... ngươi đã thoả mãn?"
"Vận Hàm, rõ ràng ngươi có cảm giác với ta, lại rõ ràng chủ động hôn môi ta... Sao cứ không chịu..." Hồ Linh Tiêu còn chưa nói hết, Tô Vận Hàm lập tức che miệng nàng, lắc lắc đầu nói: "Ngươi và ta đều là nữ tử, không thể chính là không thể. Ta nói rồi, chỉ cần không nhắc những chuyện này thì thế nào đều tuỳ ngươi. Thời điểm cũng không sớm, ngươi cũng nên về Tuý Hoa lâu rồi... Ở đây bồi tiếp ta sẽ buồn lắm."
"Sao buồn được! Ta liền yêu thích thời thời khắc khắc đều bồi bên cạnh ngươi, vậy ta mới có thể an tâm... Bớt để ngươi bị Ngưng Nhi tỷ tỷ lừa chạy mất." Trong lòng Hồ Linh Tiêu rất vui vẻ, ôm cổ nàng cười đến hoa chi loạn chiến*. Nhờ có hồng tuyến quấn lấy, bằng không ngốc tử này cũng không biết mất bao lâu mới có thể thông suốt đây.
[nhánh hoa run rẩy - một cách ví von]
Bên ngoài lao ngục truyền đến thanh âm chùm chìa khoá vung vẫy, Tô Vận Hàm đang muốm mở miệng nói gì đó, Hồ Linh Tiêu ngồi trên đùi nàng bốc cái biến mất không thấy nữa, ẩn trong không khí nói với nàng: "Nhìn xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Ngưng Nhi tỷ tỷ tới thăm ngươi đó! Ngươi nhớ nói với nàng ấy người đánh chính là Từ Phong."
"Ngươi người này, đều sẽ nói chút có không*. Nếu ta đã không cùng ngươi, sao lại cùng nàng ấy được?" Tô Vận Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt ân cần của Ngọc Ngưng Nhi. Nàng được ngục tốt đưa vào, sau khi mở cửa trực tiếp quỳ ngồi bên người Tô Vận Hàm, nắm chặt tay nàng, nói: "Ngươi không sao chứ? Bọn họ có động hình với ngươi không? Vốn sáng nay ta định đi tìm ngươi, kết quả người trong lâu nói ngươi bị quan phủ mang đi. Ta lo ngươi gặp chuyện, liền chạy tới... Ngươi, ngươi là... là vì ta mới bị?"
[ăn không nói có mà ăn có cũng nói thành không]
"Không, không có... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, cũng không phải vì ngươi. Mà là..." Tô Vận Hàm nhớ tới Hồ Linh Tiêu ẩn trong không khí nói với nàng, nói: "Hôm qua Từ huynh đệ ra tay tương trợ ngươi còn nhớ không? Hắn là nhi tử Cửu môn Đề đốc, nên hắn đả thương công tử Lý phủ, mà đối phương sợ cao vị của phụ thân hắn, mới chuyển trách nhiệm lên người ta. Việc này cùng ngươi, không chút liên quan... Không cần tự trách."
"Nhưng sự tình này xác thật nguyên nhân bất nguồn từ ta, ta... ta chút nữa liền đi Đề đốc phủ tìm Từ công tử." Hai tay Ngọc Ngưng Nhi nắm hai tay Tô Vận Hàm chặt lại càng chặt, ngược lại khiến Hồ Linh Tiêu ẩn trong không khí tức giận quá mức, nói với Tô Vận Hàm: "Xú ngốc tử, nàng nắm tay ngươi ngươi lại không tách ra! Hừ! Ngươi hãy ở chỗ này nắm với nàng ta đi! Ta đi đây!" Dứt lời, bạch quang loé lên trực tiếp rời khỏi lao ngục, dù sao hiện tại cũng có Ngọc Ngưng Nhi bồi tiếp, nàng không buồn chết được đâu!
"Ai! Ta nào có... Sao lại sinh khí chuyện này chứ." Tô Vận Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chợt tự rút tay ra khỏi đôi tay Ngọc Ngưng Nhi. Nàng thật không hiểu, Hồ Linh Tiêu từ đâu ra khí mạc danh kỳ diệu có thể sinh vậy chứ? Quả thực chính là không nói lý được mà.
"Công tử? Ngươi sao vậy? Ta không có sinh khí..." Ngọc Ngưng Nhi không hiểu nhìn Tô Vận Hàm, còn tưởng hắn nói mình. Đối với động tác của hắn có cảm giác thất lạc sâu sắc, nhưng cũng cười nói: "Công tử chắc đã đói bụng? Khi ta đi mang theo chút hoa quế cao, ngươi ăn tạm chút đi." Nàng đặt bao ti quyên đựng cao điểm lên cỏ khô, mở ra sau đó cầm một khối đưa tới bên miệng Tô Vận Hàm, chờ hắn há miệng ăn.
"Đa tạ Ngưng Nhi cô nương, ta... Ta tự ăn là được rồi." Tô Vận Hàm cười cười, thuận tay tiếp nhận khối cao điểm này cắn một miếng nhỏ, nói: "Cô nương đã ăn bữa sáng chưa? Nếu mà nói chưa thì cũng ăn một khối đi... Cao điểm nhiều vậy, ta một người cũng ăn không hết được."
"Ta đã ăn rồi, Công tử, ta đây liền đi tìm Từ công tử Từ Phong... Ngươi, liền phiền công tử ở đây chịu uỷ khuất thêm một lúc nữa." Ngọc Ngưng Nhi không muốn mà đứng dậy, đi tới trước cửa lao quay đầu lại liếc nhìn Tô Vận Hàm, trong lòng nghĩ để hắn mau ra chút chỉ đành nhanh bước ra khỏi lao ngục đi thẳng về hướng Đề đốc phủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Hồ Linh Tiêu lắc mình rời khỏi lao ngục liền về thẳng Tuý Hoa lâu, vốn muốn tìm Hồ Kiều Kiều nói chút chỗ sai của Tô Vận Hàm. Lách vào gian phòng nàng mới phát hiện bên người Hồ Kiều Kiều chẳng biết lúc nào có thêm một người. Không, đây không phải người... Mà là yêu quái mặc cẩm sam hắc sắc – Lang Ngọc.
"Hơ? Ngươi trở về hồi nào?" Hồ Linh Tiêu nhàn nhạt liếc mắt Lang Ngọc ngồi trên ghế tròn, khôn ngoãn ôm tiến vào lòng ngực Hồ Kiều Kiều, nói: "Mỗ mỗ, ngốc tử kia lại khi phụ người ta... Hơn nữa còn cầm tay với Ngưng Nhi tỷ tỷ! Thật đáng ghét mà! Thật chọc người!"
"Hồ muội... ta, đêm qua..." Lang Ngọc muốn nói lại thôi, cốn thấy Hồ Linh Tiêu trở về rất là vui, rồi lại thấy nàng không ý không đáp với mình, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng, im im nhìn nàng.
"Sao vậy? Tối hôm qua không phải ngươi ngủ ở chỗ khối mộc đó sao? Nghe nói sáng sớm bị người nha môn tới bắt đi rồi hửm?" Hồ Kiều Kiều không lạnh không nhạt nói, ngược lại cũng không để ý tới không khí lúng túng giữa nàng và Lang Ngọc.
"Ngủ thì sao chứ, nàng ngốc như vậy, cũng chỉ ôm người ta mà thôi. Có điều, ít nhiều nhờ hồng tuyến của mỗ mỗ, không nhờ vậy nàng cũng sẽ không đáp ứng sau này ngủ cùng con. Con đoán, chắc là nhân duyên tuyến cótác dụng đó."
"Nhân duyên tuyến chỉ là gắn nhân duyên các ngươi lại mà thôi, nếu nàng vô tình với ngươi cũng sẽ không theo ngươi như vậy. Chuyện giữa các ngươi ta chẳng muốn quản, ngươi nghĩ muốn dày vò thế nào thì cứ dày vò thế ấy đi. Có điều, những ngày tới tốt nhất ngươi nên cẩn thận chút, đừng chạy loạn tứ xứ nữa." Hồ Kiều Kiều vuốt ve tóc Hồ Linh Tiêu thả phía sau, nháy mắt ra hiệu cho Lang Ngọc, để hắn tự mình nói một lượt từ đầu.
"Là vậy, đạo sĩ đả thương Hồ muội xưng Huyền Cơ, là môn hạ đệ tử của Huyền Thanh đạo nhân, trong tay hắn cầm chuôi kiếm đồng tiền kia chính là của Huyền Thanh đạo sĩ lưu lại trước khi phi thăng. Huyền Cơ thật là người toản ngưu giác tiêm*, lần trước hắn không diệt trừ được hồ muội liền tìm khí tức Hồ muội ở tứ xứ, thề phải diệt trừ Hồ muội. Ta vừa đánh một trận với hắn nơi đạo quán ở vùng ngoài kinh thành, chỉ tiếc đạo pháp của hắn cao thâm, ta thực sự không phải đối thủ..." Lang Ngọc nói ra tất cả những gì mình biết, nhìn ánh mắt Hồ Linh Tiêu thuỷ chung chứa tình cảm khác.
[dùi mũi sừng trâu, chỉ hành động cứ kiếm việc khó mà làm]
"Ý ngươi là tên xú đạo sĩ kia tìm ta tứ xứ? Lúc này đang ở vùng ngoài kinh thành?" Hồ Linh Tiêu không cho là vậy, nàng không cảm thấy có gì bị uy hiếp với tên xú đạo sĩ kia. Muốn nói uy hiếp, Ngọc Ngưng Nhi mới phải chứ? Cứ không có chuyện gì lại đi câu đáp ngốc tử của nàng, sớm biết đã không đưa viên dạ minh châu kia cho nàng ta!
"Hẳn là trú trong đạo quán nọ."
"Ngưng, trú thì cứ trú đi! Chắc hắn cũng sẽ không tìm tới nơi này, nơi này đã có kết giới mỗ mỗ thiết." Hồ Linh Tiêu đứng dậy đánh cái ngáp, nói với Hồ Kiều Kiều: "Mỗ mỗ, người ta đã mệt rồi! Khoảng buổi chiều ngốc tử kia hẳn sẽ trở về, người ta qua phòng nàng chờ nàng. Lang Ngọc, không có phép ngươi không có việc gì lại tới tìm ta, làm ngốc tử sợ hãi ta muốn ngươi đẹp mặt luôn!"
"A? Chuyện này..." Lang Ngọc cực kỳ oan uổng nhìn Hồ Linh Tiêu rời đi, trái tim thiểu lang này của hắn a! Còn chưa bắt đầu cũng đã bị Hồ Linh Tiêu tàn nhẫn ách sát rớt mất. Này này này, ngươi bảo hắnlàm sao chịu nổi a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT