Cố Diệp đối hôn nhân đại sự của Cố Khê Nghiên vạn phần cẩn thận, Dương gia đột nhiên tới cửa cầu hôn hắn vốn cũng không như vậy đáp ứng, để Cố Khê Nghiên đến nhìn xem cũng bởi vì trước đây nàng từng nhắc tới Dương Tuần Chi, giữa những hàng chữ có chút thưởng thức, vì lẽ đó để cho nàng tự mình quyết định.

Nếu nàng nói không muốn, vậy hắn đương nhiên phải cự tuyệt, quan trọng hơn là, mười tám năm trước có người nói với hắn một chuyện, để hắn canh cánh trong lòng cho đến tận bây giờ.

Cố Diệp chắp tay nói: "Nhận được Dương phu nhân ưu ái, tự mình tới của cầu thân, thế nhưng phu nhân cũng biết, tiểu nữ từ nhỏ liền mắt mù, trong ngày thường sinh hoạt đều cần người tận tâm hầu hạ, mà bởi vì nhược thị, thêu thùa may vá, cầm kỳ thi họa đều không tinh thông. Lệnh lang tài hoa như vậy, tiểu nữ sợ rằng không phải lương xứng."

Giữa những hàng chữ ý cự tuyệt rõ ràng, Trịnh thị nguyên bản tràn đầy ý cười, sắc mặt nhất thời cứng lại. Nếu không phải nhi tử nhà mình đột nhiên đòi nhất định phải cưới, thậm chí huyên náo đến đổ bệnh không dậy nổi, liền nữ nhân kia không tiếng tăm lại là người mù, Trịnh thị làm sao có khả năng coi trọng. Cố gia mặc dù sản nghiệp lớn, nhưng một nữ nhi mười tám tuổi cũng không người cầu thân, Dương gia đích thân đến cửa hắn lại dĩ nhiên từ chối?

Trịnh thị cười lạnh một tiếng nói: "Cố lão gia, nhi tử của ta tướng mạo tài hoa khắp thành Đan Dương đều biết, ông mai bà mối cơ hồ đạp nát cửa Dương gia, ngài nếu biết nữ nhi nhãn tật khó tìm được giai tế, như vậy không sợ trễ nãi tuổi xuân tốt đẹp của nàng? Lệnh ái hẳn là đã mười tám tuổi đi?"

Cố Diệp sắc mặt có chút khó coi, nhưng thương nhân khôn khéo dĩ nhiên không để lộ sắc khí của mình, rất nhanh liền thu liễm, ngữ khí có chút lạnh: "Sản nghiệp Cố gia ta lớn mạnh, thừa sức dưỡng nữ nhi ta, cho dù nàng mười tám thì đã làm sao. Đa tạ Dương phu nhân quan tâm, ta trà trang còn có chuyện quan trọng sẽ không lưu ngài, Từ bá, tiễn Dương phu nhân cùng bà mai."

Dương phu nhân tức giận đến quăng ống tay áo, bước nhanh rời đi, Cố Diệp nhìn Trịnh thị đi rồi lúc này mới giận sôi lên, đen tách trà tầng tầng hướng về trên bàn vỗ một cái: "Đúng là thiển cận."

"Phụ thân, Chu đại phu nói, ngài không thích hợp nổi giận. Bộ tách trà kia vẫn là vô tội, nương thích nhất, nếu như rớt bể, nương cũng không nhất định tha cho ngài." Nàng thanh âm nói chuyện ôn nhu dễ nghe, phảng phất xuân phong hóa vũ, Cố Diệp có tức giận hơn nữa cũng rất nhanh tan rã ở trong đó.

Hắn vội vàng kiểm tra lại bộ tách trà, quay đầu liền thấy Cố Khê Nghiên cười khẽ, hắn nhìn nữ nhi mình, trong mắt tràn đầy từ ái cùng hãnh diện: "Bọn họ một đám ngu dốt mắt mù, không thấy được Nghiên Nhi nhà ta tốt bao nhiêu. Phụ thân đây, không nỡ đem con gả đi, sợ nhà khác oan ức con. Chỉ là con đã trở thành đại cô nương, nên thành gia lập thất, nương con cũng đều sầu lo hôn sự của con, lúc này mới đi dâng hương cầu nguyện."

Cố Khê Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Phụ thân, thuận theo tự nhiên đi, người sống trong trời đất thọ mệnh ngắn ngủi, đảo mắt liền mấy chục năm, chuyện cần làm, có thể làm tuy nhiều, nhưng cũng có hạn. Không có gì là nhất định phải làm, thành thân cũng là như vậy."

"Chuyện này sao có thể, con không lập gia thất, dưới gối không có con cháu, ta và nương con nếu không ở, người phương nào sẽ chăm sóc con? Ta sẽ nghĩ biện pháp, cho con tìm một lang quân như ý, tốt nhất có thể ở rể Cố gia, như vậy sẽ không để cho con đối mặt nhà hắn một đống chuyện." Trong lòng Cố Diệp, bất luận tương lai phát sinh cái gì, hắn đều muốn Cố Khê Nghiên có thể hạnh phúc, dù cho ích kỷ chút hắn cũng phải đi trù tính.

Cố Khê Nghiên chỉ là cười nhạt cũng không tiếp tục tranh luận, chỉ là nghĩ đến hành vi của Dương gia hôm nay, trầm ngâm nói: "Phụ thân, Dương gia làm sao sẽ đột nhiên tới cửa cầu thân? Dương phu nhân một bộ lời giải thích quá mức gượng ép, bọn họ chưa từng gặp nữ nhi, lại biết nữ nhi mắt mù, không lý nào vẫn một mực tha thiết tới cửa cầu thân."

Cố Diệp nhíu mày: "Ta cũng kỳ quái, Nghiên nhi hẳn là có lúc ra ngoài bị tiểu tử kia thấy được?" Không phải hắn khoe khoang, nếu có người nhìn thấy tướng mạo nữ nhi nhà hắn, người đến cầu hôn chỉ sợ là muốn đạp nát cửa.

Chỉ là Cố Khê Nghiên con mắt không nhìn thấy, Cố gia lại quá mức giàu có, dù nàng tài mạo xuất chúng đến bực nào, hắn chỉ sợ đối phương là hướng về sắc đẹp tiền tài mà tới, cũng không phải chân tâm đối với nàng.

Hắn đau nữ nhi đến trong xương, hắn một điểm oan ức cũng không nguyện nàng chịu, càng không tiếp thụ được nữ nhi gả cho một nam nhân không thật tâm, vì lẽ đó Cố Khê Nghiên đã mười tám tuổi hắn cũng không vội vã an bài chuyện hôn sự cho nàng.

Cố Khê Nghiên lắc đầu: "Nữ nhi ra ngoài đều sẽ che mặt, cho dù gặp người khác, cũng sẽ không ai biết nữ nhi là người phương nào."

Cố Diệp nghe xong gật gật đầu, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, sau đó hắn xạm mặt lại: "Chưa từng thấy con, cũng sớm biết bệnh của con, liền đến cầu thân, chẳng lẽ là coi trọng tiền tài Cố gia?"

Cố Khê Nghiên không nói nữa, nghe phụ thân lẩm bẩm cần phải đề phòng Dương gia. Kỳ thực theo nàng lý giải, Dương gia cũng không thiếu tiền bạc, lại không có đại biến cố, chuyện này xảy ra thực rất kỳ quái.

Chuyện cầu thân sóng gió tạm thời trôi qua, Cố Khê Nghiên hôm nay vẫn như ngày thường nghe qua tiên sinh giảng kinh thư, liền đến trà viên. Nàng tuy không nhìn thấy, nhưng áo cơm sinh hoạt thường ngày cũng có thể một mình hoàn thành, liền ngay cả khu vực xung quanh Cố gia, cùng trà viên rộng lớn ở phía sau, nàng đều có thể như thường đi lại. Người nhà họ Cố ngoại trừ lúc tiểu thư cần đọc sách mới cảm giác được nàng nhược thị, bình thường sẽ không nhận ra một điểm nào nàng giống người mù.

Cố Khê Nghiên làm người ôn hòa, ở trong phủ không ai không thích nàng. Bởi vì mắt nàng không nhìn thấy, bọn họ càng nhiều ba phần thương tiếc bảy phần kính nể, cho nên nàng yêu thích gì mọi người trong phủ sẽ tận tâm tận lực làm tốt, tỷ như tiểu thư của bọn họ chính là một cái trà si.

Cố gia buôn bán vốn cũng không phải tập trung vào trà thương, từ khi tiểu thư đến giúp đỡ quản sự, trực tiếp mê mẩn trà diệp sinh ý, trải qua mấy năm, Cố gia trà thương kinh doanh thậm chí vượt qua lợi nhuận ở các cửa hiệu tơ lụa, ở Đan Dương cũng là cực kỳ có tiếng, mà xưởng trà Cố gia cũng tạo nên thương hiệu trà nổi danh khắp chốn.

Cho nên chuyện Cố Khê Nghiên yêu thích đợi ở trà viên, hạ nhân đều tập mãi thành quen. Cố Khê Nghiên thích an tĩnh, sau khi bảo đảm sẽ không có nguy hiểm cho nàng, đa số hạ nhân đều lui xuống đợi ở phía xa, chỉ còn mấy nông dân trồng trà đang làm cỏ ở gần đó, lúc này lá trà đều đã đâm chồi xanh mơn mởn, chính là thời điểm bón dặm phân vào cho cây.

Cố Khê Nghiên đối với trà có nghiên cứu rất sâu, nàng từ nhỏ đối đồ vật bên cạnh đều lãnh đạm, vì lẽ đó cho dù con mắt không nhìn thấy, nàng cũng không vì vậy mà buồn khổ, thậm chí bình tĩnh đến khiến người khác nhìn mà than thở, muốn nói thích, cũng chỉ có trà.

Từ lúc cây trà nảy mầm đến lúc trưởng thành, thu hoạch lá trà vào chế tác, cùng với pha trà phẩm trà, Cố Khê Nghiên đều tỉ mỉ hướng dẫn mọi người, chính nàng cũng tham gia không thiếu khâu nào. Trà viên quá rộng lớn, mắt của nàng lại không nhìn thấy, vì lẽ đó chỉ có một luống cây trà riêng biệt là do nàng tự mình xử lý, đối với những cây trà này, nàng rõ ràng chăm bón so trà sư tốt hơn rất nhiều.

Nàng khẽ chạm vào diệp mạch từng cây, sau một khắc lại nghe được một thanh âm nhẹ vang lên, tựa hồ còn mang theo một luồng gió, động tĩnh rất nhỏ bé, thế nhưng rơi vào trong tai nàng lại hết sức rõ ràng.

Cơn gió này cấp tốc thổi qua đây, nàng lập tức nghiêng đầu đi, gió kia liền dán vào gò má của nàng xẹt qua, đồng thời mang theo một chút nhiệt độ nóng rực, làm cho nàng theo bản năng vươn ngón tay vuốt.

Sau đó nàng cúi đầu nhìn về hướng ba cây trà cuối cùng còn chưa xử lý, nàng cứ như vậy đứng tại chỗ hồi lâu. Chỉ là ngoại trừ tiếng những người nông dân trồng trà xa xa trò chuyện, còn có tiếng xới đất nhỏ bé vang lên, bốn phía cũng không còn một tia động tĩnh. Tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng, thế nhưng nàng rất rõ ràng không phải.

Nàng đi về phía trước vài bước, ngón tay thử thăm dò đi xuống tìm tòi, kì quái, nàng có thể cảm giác được hẳn là nơi này, tại sao lại không có gì dị dạng đây.

Nàng nhẹ nhàng lùi về sau một bước, lắc lắc cái chuông nhỏ bên hông, hộ vệ đợi ở phía sau lập tức bay đến: "Tiểu thư, có chuyện gì dặn dò?"

Cố Khê Nghiên giơ giơ tay chỉ vào nơi luồng gió kia hạ xuống: "Nhìn kỹ một chút chỗ kia, có điểm gì khác thường hay không?"

Hộ vệ nghe lời đi tới cẩn thận tìm kiếm, nhưng không thấy có gì đặc biệt.

"Tiểu thư, cũng không có khác thường, vừa nãy phát sinh chuyện gì sao?" Mấy hộ vệ này vẫn theo Cố Khê Nghiên, đối trình độ nhạy cảm của nàng chưa bao giờ dám xem thường, thậm chí bọn họ nếu có người đi ngang qua tửu quán trở về, cho dù không uống rượu, tiểu thư sợ rằng tửu quán kia lúc đó đang bán rượu gì đều biết.

Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu: "Không có gì là tốt rồi, vô sự, có đều dặn dò mọi người cảnh giác, ta cảm thấy có cái đồ vật gì đã rơi vào bên trong trà viên."

Mấy hộ vệ hai mặt nhìn nhau, bọn hắn đều ở đây nhìn chằm chằm, cũng không cảm giác được cái gì không đúng, chỉ là vừa rồi tiểu thư đột nhiên nghiêng người sang một bên, là cảm giác được đồ vật kỳ quái kia?

Nhưng bọn hắn ở trà viên dò xét một tuần cũng không phát hiện điểm gì khác thường, Cố Khê Nghiên không muốn gây nên khủng hoảng, cũng tạm thời coi như thôi.

Về sau xác thực không có chuyện gì xảy ra, Cố Khê Nghiên vẫn như cũ nghe thư xong liền đến trà viên. Bởi vì phải bón dặm thêm phân, vì lẽ đó trà viên được một lần sửa sang lại, A Thất lo lắng nàng bị vấp ngã, liền theo sát bên bồi tiếp nàng.

Cố Khê Nghiên cũng không từ chối hảo ý của A Thất, hai người đi bên trong trà viên, nàng đưa tay hái một đọt trà mới lộ chồi non, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, A Thất nhưng là ồ một tiếng, có vẻ hơi kinh ngạc.

"Làm sao vậy" Cố Khê Nghiên hỏi, nàng tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng đã sớm dưỡng thành thói quen lúc nói chuyện liền nhìn đối phương, nếu như không phải quan sát kĩ phát hiện đôi mắt màu mực của nàng có chút tối nhạt, hoàn toàn không nhìn ra nàng có gì khác so với người bình thường.

A Thất chỉ vào một cây trà phía trước, mở miệng nói: "Cây trà này thật giống như bị bệnh, mọc cũng không ngay hàng thẳng lối, làm sao không ai phát hiện đây?"

"Nơi nào?"

"Bên trái phía trước, cách sáu bước chân." A Thất chỉ rõ phương hướng, Cố Khê Nghiên đã đi sáu bước, sau đó dưới sự hiệp trợ của A Thất, chạm lên cây trà này.

Cây trà có chút gầy yếu, nàng không nhìn thấy được toàn cảnh, chỉ có thể đưa tay vuốt ve cành lá an ủi một chút, có vài chiếc lá khô héo bị vểnh lên, giống như là bị lửa thiêu đốt.

"Ngoại trừ khô héo, lá cây cũng có chút ố vàng, tiểu thư có muốn dọn dẹp hay không." Cây trà xung quanh đều rất khỏe mạnh, như thế xen vào một cây gầy yếu, vẫn dọn đi là thích hợp nhất, để tránh khỏi bệnh hại truyền nhiễm cho các cây khác.

Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu, nàng cúi người nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó hái một chiếc lá nâng lên, ở đầu ngón tay bóp nhẹ mấy lần, lại đưa lên mũi ngửi, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

Nàng đột nhiên cảm thấy có cỗ cảm xúc không tên ở trong lòng quanh quẩn, cả người giống như không bị khống chế, lần thứ hai cúi xuống sâu sắc ngửi một hồi, phảng phất ngây ngại ngơ ngác đứng ở tại chỗ.

A Thất liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Khê Nghiên, nhận ra động tác của tiểu thư liền cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì nàng hiểu rất rõ Cố Khê Nghiên, tiểu thư chính là loại kia thái sơn sập trước mắt vẫn mặt không biến sắc, cơ hồ không có chuyện gì có thể làm tiểu thư đánh vỡ dáng vẻ hờ hững đạm nhạt, vừa rồi động tác có chút cấp thiết khiến cho nàng một phen kinh ngạc.

Nhận ra được tiểu thư sững sờ đã lâu, A Thất đang muốn mở miệng, lại phát hiện Cố Khê Nghiên vành mắt thoáng ửng hồng, lại như không nhịn được muốn rơi lệ, nhất thời có chút gấp: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"

Cố Khê Nghiên lấy lại tinh thần, vội vã chớp mắt một cái, đem cảm xúc không tên vọt tới trong lòng đè xuống, ổn định thanh âm thấp giọng nói: "A Thất, trà này thơm quá."

Thanh âm nàng rõ ràng dẫn theo tia mất tiếng để A Thất lo lắng phi thường, này đột nhiên làm sao liền khó chịu như vậy?

Mà hai người cũng không phát hiện, dưới động tác của Cố Khê Nghiên, cây trà bệnh tật kia đột nhiên run lên một hồi. . Truyện Nữ Phụ

A Thất săn sóc không tiếp tục hỏi, đến gần ngửi một cái, lúc ẩn lúc hiện có cỗ hương vị trà thơm ngát, rất tinh thuần. Nàng mặc dù đối với trà không tinh, nhưng cũng biết loại lá trà già khác ngửi lên cơ bản sẽ không có mùi thơm, thường thường lộ ra một luồng sáp vị, loại hương vị này thật là hiếm thấy, vì lẽ đó tiểu thư nhưng thật vui vẻ?

Giờ khắc này Cố Khê Nghiên trên mặt phảng phất có một tầng ánh sáng nhạt, trực tiếp kéo lên vạt áo ngồi xổm trước cây trà. Hương vị này nàng mạc danh quen thuộc, giống như khắc vào ở bên trong cốt nhục. Nàng đắm chìm trong trà nhiều năm như vậy, kỳ thực nàng cũng không biết vì cái gì, đều là cảm giác mình nên chăm sóc những cây trà, đi thưởng thức tư vị trong trà, không giải thích được như trúng độc.

Thế nhưng ngay thời khắc nàng ngửi đến mùi thơm này, nàng đột nhiên biết rồi, nàng muốn tìm chính là loại khí tức này, hương vị này làm cho con mắt của nàng có cảm giác chua xót.

Nàng cấp thiết mò mẫm khắp thân trà, trong lòng đại khái đối dáng dấp cây trà có đường nét khắc họa. Nàng cẩn thận từng li từng tí đem lá khô hái xuống, ngón tay vuốt ve sống lá, căn dặn A Thất: "Ngươi cho người đem xung quanh cây trà dịch chuyển, lại đem chút nước đến đây."

A Thất thấy tiểu thư tựa hồ đặc biệt yêu thích gốc trà này, vội vã thuận theo. Cố Khê Nghiên nhịn không được lại nhẹ ngửi cây trà, nàng khứu giác vô cùng nhạy bén, trà này mùi vị kỳ thực rất nhạt, thế nhưng nàng ngửi được chính là có cỗ mùi vị làm cho nàng vui vẻ không thôi.

Nàng mười tám năm nhân sinh như một hồ nước tĩnh lặng vắng ngắt, mặc cho phong lãng cuốn qua đều không có bao nhiêu sóng lớn, mà hương vị nhàn nhạt này lại rơi thẳng vào trong lòng nàng, nhấc lên từng đợt sóng.

- -------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, gặp mặt.

Diệp Trà Xanh: vừa thấy mặt tức phụ đã hái ta? Này phát triển không đúng

Tác giả: ngươi không những bị nàng hái, còn bị nàng khắp nơi ngửi ngửi, khắp nơi vuốt ve

Diệp Trà Xanh: này miêu tả làm sao có điểm không đúng?

Nơi này giải thích một chút, trà xanh, hồng trà phân loại, chính là lá trà được chế biến, độ lên men (sao trà) khác nhau, cho nên nói trà xanh tinh kỳ thật không đúng, chỉ là vì xứng Bạch Liên Hoa Thần Quân, mọi người chớ phun ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play