Giao thừa, Mục ba ba cùng Mục mụ mụ cũng đến Sơ gia. Mà Sơ gia vốn đang trong cảnh gà bay chó sủa bởi ba người kia, nhờ sự xuất hiện của Mục mụ mụ đã yên tĩnh trở lại. Tâm trạng Mục Thu khá tốt, nhưng tinh thần của Đại tiểu thư có vẻ đang không ổn cho lắm.

Vẫn ngồi ở chỗ kia, hồn vía như không còn trong người, sắc mặt cũng cực kỳ kém. Kém đến độ làm Mục mụ mụ, Mục ba ba cùng ba người ở Sơ gia đều không thể bỏ qua.

"Đông Đông, sắc mặt của con sao tệ dữ vậy? Có phải bị cảm không? Hay là khó chịu chỗ nào?" Mục mụ mụ lo lắng hỏi.

"Phải đó Tiểu thư, sắc mặt em tệ lắm luôn đó! Có phải máy sưởi trong phòng không đủ ấm không?"

"Tiểu thư, để tôi đi chỉnh ấm hơn chút."

"...... Con không sao." Sắc mặt Sơ Đông tái nhợt, cười khổ.

"Nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra." Mục Thu đến gần Sơ Đông, vươn tay rờ trán Sơ Đông, nghiêm túc hỏi: "Không được nhẫn nhịn, nghe không?" May quá, trán không nóng, chắc không phải phát sốt.

"Tôi biết rồi." Nhưng tinh thần vẫn sa sút cực kỳ.

Tuy nghe được Sơ Đông trả lời như vậy, Mục Thu vẫn lo lắng, bỏ tay xuống xong vẫn cau mày nói: "Không được, tôi thấy em vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi. Nếu đổ bệnh thì mệt lắm." Nói xong thì trực tiếp nắm tay kéo Sơ Đông lên lầu luôn.

"Tôi không sao, đã nói là không sao rồi." Đại tiểu thư giãy dụa.

"Không được không được! Mặt em tái mét hà, không sao là thế nào chứ? Trở về nghỉ ngơi, tiểu quỷ thì không nên cậy mạnh!"

"......" Mục Thu, trong lòng của chị, tôi thật sự chỉ là một tiểu quỷ thôi sao?

Nhưng nàng, không muốn làm tiểu quỷ nữa!

"Ngoan ngoãn nằm đi, không được lộn xộn." Rốt cuộc cũng kéo Sơ Đông nằm yên xong, Mục Thu nghiêm túc nói với Đại tiểu thư trên giường.

"Mục Thu, chị ngồi với tôi một lát đi." Đại tiểu thư nói.

"Tất nhiên rồi. Yên tâm, trước khi em ngủ, tôi vẫn sẽ ngồi đây." Mục Thu ngồi xuống bên giường.

Sơ Đông quả nhiên an tâm liền, từ từ nhắm hai mắt, cầm lấy tay Mục Thu, im lặng ngủ. Cho dù mắt đã nhắm, nhưng đôi mày của nàng vẫn nhăn lại, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ giãn ra.

"......" Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến nàng nhăn mày đến thế này? Mục Thu ngồi bên cạnh, nhìn chữ 'xuyên' trên mặt Đại tiểu thư. Khó hiểu.

Cô cẩn thận nhìn mặt Sơ Đông chằm chằm. Mục Thu thích nhất làm ngắm Sơ Đông lúc nàng ngủ, bởi vì bình thường khi Sơ Đông tỉnh, bản thân rất ngại nhìn nàng chằm chằm. Cho nên chỉ có thể ngắm khi Sơ Đông ngủ mà thôi.

Cơ mà sự thật chứng minh, Sơ Đông khi ngủ tuyệt đối còn đáng yêu hơn với khi nàng tỉnh. Ít nhất là yên tĩnh không bốc đồng. 囧

Cô ngồi một lúc lâu, di động trong túi quần bỗng rung lên. Kia là tiếng nhạc chuông vô cùng quen thuộc, mà tiếng chuông này đã nhiều năm rồi không có vang lên. Bởi vì đó nhạc chuông Mục Thu cài đặt riêng cho Mục Yên.

Là điện thoại của Mục Yên.

Mục Thu vì tiếng chuông này mà tim đập thình thịch mãnh liệt.

Đã lâu lắm rồi Mục Yên không có gọi cho cô, mà mội lần cô gọi qua, cũng đều là người đại diện của Mục Yên nghe máy. Luôn được nghe 1 câu thong báo: 'Mục Yên đang bận, có chuyện thì hãy nhắn lại.'

Cho nên lần này nhận được điện thoại của Mục Yên, cô kích động đến nỗi tay cầm điện thoại cũng không xong.

"Tiểu Thu, chị khỏe không......" Vừa bắt máy, đã nghe thấy tiếng của Mục Yên. Mục Thu cảm thấy, dường như đã mấy thế kỷ rồi mình chưa được nghe lại giọng nói này.

"Tiểu Yên......" Vừa gọi cái tên đó, lại bỗng không biết nên nói gì. Kỳ thật bởi vì có rất nhiều lời muốn nói, nên nhất thời chẳng biết nên nói gì nữa.

"Chị à, chị có nhớ em không?"

"Nhớ chứ, chị rất nhớ em đó!" Mục Thu cảm thấy bản thân sắp khóc rồi. "Tiểu Yên, chừng nào em về? Sao mà nhiều năm qua, không gọi cho chị cuộc nào thế?"

"......"

Kỳ thật Sơ Đông căn bản không có ngủ, hơn nữa từ lúc Mục Thu rút tay ra, chạy ra ban công, cũng đã mở mắt. Hơn nữa còn đi xuống giường luôn. Nàng nhìn Mục Thu đứng ngoài ban công, đột nhiên cảm thấy người nọ lại cách xa đến thế, xa đến mức khiến nàng bất an. Tuy rằng thật ra, người nọ đang ở ngay trước mắt mình.

Nàng đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, bên ngoài gió lạnh vù vù thổi vào, khiến nàng lạnh run. Nhưng nàng hoàn toàn không cảm giác được, nàng chỉ nhìn thấy người ở trước mặt, nhìn bóng dáng của cô, nghe thấy giọng nói trầm trầm khe khẽ của cô.

Mục Thu mừng rỡ vô cùng, tuy rằng cô không biết vì sao đến cuối cùng Mục Yên vẫn không đến với người đàn ông kia, [mỗ Bổn: Là vì độc giả khinh bỉ người đàn ông kia mãnh liệt......] nhưng giọng Mục Yên trong điện thoại, nghe có vẻ rất thoải mái, từng lời nói đều chứa ý cười.

Nàng cười nói với cô, ở công ty, nàng gặp một người mới, chọc ghẹo rất vui. Thật sự hy vọng có thể giới thiệu cô ấy cho mọi người. Nàng còn nói thật ra Bổn gia cũng không quản nàng chặt lắm, còn nói nàng đã nghe nhiều chuyện của mình với Tiểu quỷ từ miệng Tang Linh của Bổn gia.

Sau đó cuối cùng nàng nói, bây giờ nàng đã có thể nói với mình một câu chúc phúc thật tình.

Một câu chúc phúc kia, đơn giản chỉ có bốn chữ không thể đơn giản hơn nữa. Nhưng bốn chữ đó, đối với cô mà nói, cũng là một loại giải thoát.

Thật sự giải thoát cô khỏi xiềng xích trói buộc.

Toàn bộ thể như bừng sáng lên.

Cuối cùng, cô cúp điện thoại, lúc quay đầu lại, liền thấy Sơ Đông đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

"Đông Đông?! Sao em lại đứng đây?!" Cô đi tới sờ lên cái áo mỏng manh của Sơ Đông, kinh ngạc hỏi.

"Mục Thu."

"Mau về giường đi!" Mục Thu hơi giận, kéo Sơ Đông tới giường.

"Mục Thu...... Chị thích tôi sao?"

"Vấn đề này hiện tại không quan trọng, em mau nằm xuống đi."

"Quan trọng! Vấn đề này rất quan trọng!" Sơ Đông lại bướng bỉnh không muốn đi, đứng tại chỗ lớn tiếng lặp lại: "Mục Thu, chị thích tôi sao? Tôi không muốn nghe chị xấu hổ, tôi muốn nghe chị nói cho tôi biết! Chị thích tôi sao? Thích...... Hay là không thích......"

"......" Tại sao lại lộ cái vẻ mặt như sắp bị bỏ rơi vậy?

"Thích...... hay là không thích."

"Đại tiểu thư......"

"Thích...... hay là không thích, thích, hay là không thích."

"...... Nếu không thích, thì sao tôi lại ở bên cạnh em cơ chứ."

"Thích...... hay là không thích. Một chữ, hay là hai chữ."

"...... Tôi, đương nhiên thích em rồi......" Khẽ thở dài, chậm rãi mở miệng nói: "Không thích em, thì lúc trước cần gì ở lại? Không thích em, sao tôi lại có thể dễ dàng tha thứ sự tùy hứng của em? Không thích em, sao có thể dễ dàng tha thứ khi em làm tôi đau lòng được chứ? Không thích em, vì sao khi thấy em ở cạnh cười vui với nam sinh khác, tôi lại tức giận đây?"

"......"

"Có lẽ là lúc đó, khi tôi vươn tay ra về phía em, hoặc là khi tôi vì lỡ ăn đồ em làm, xém chút nữa thì đi tới cầu Nại Hà du lịch, hoặc là sớm hơn nữa, tôi đã thích em rồi, Đại tiểu thư của tôi......"

"Vậy tôi và Mục Yên, chị thích ai hơn?"

"......"

"Người nào?"

"Trước kia là Mục Yên...... Bắt đầu từ giờ phút này, tôi sẽ thích em hơn."

"Thật sự?"

"Thật."

"Thật sao?"

"Thật sự thật."

"Thật sự là sự thật sao?"

"Phải."

"Oa a a a a a...... Thật sự thật sự thật sự thật sự...... Là thật sao? Thích tôi sao? Sẽ luôn thích tôi sao?"

"...... Phải......" Cô cười, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

"Oa a a~~~~" Nước mắt đầy mặt.

"Đại tiểu thư, em chỉ có khi khóc mới có được khí khái của một tiểu T đó!" o[╯□╰]o.

"......"

Một chùm pháo hoa đột nhiên bừng sáng trong đêm.

"Oa a! Dì Thẩm! Dì nhìn kìa, có người bắn pháo hoa!"

"Nhanh lên nhanh lên, đi gọi tiểu thư và phu nhân, phải ăn cơm tất niên, ăn xong rồi chúng ta cũng đốt pháo!"

"Vạn tuế!"

2011, giữa màn pháo hoa sáng rực, chạy tới đây.

Dưới lầu, cả năm người đều ngồi tại chỗ của mình, bó bách hợp bày trong phòng khách tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

"Happy thỏ year!"

"Năm mới vui vẻ."

"Năm thỏ vui vẻ."

- --

"Đốt pháo hoa đi!"

"Xem pháo hoa thôi!"

Trong sân vườn cực lớn của Sơ gia, đã sắp sẵn một đống pháo hoa. Một đám người cứ như vậy đứng trong sân, nhìn Mục ba ba đi đốt.

Sơ Đông cực kỳ vui vẻ. Nhìn chằm chằm pháo hoa trong sân, ánh mắt sáng long lanh.

Mục Thu nhìn Sơ Đông bên cạnh, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng một cái.

"......" Sơ Đông trợn mắt thật to, mắt còn sáng hơn cả pháo hoa trong đêm.

"......"

Giữa đêm khuya, lúc mọi người đều đã ngủ, Mục mụ mụ lại đột nhiên tỉnh dậy, đẩy Mục ba ba đang nằm bên cạnh.

"Ông già này."

"Ừ~~~"

"Ông già dậy dậy đi."

"Chuyện gì vậy~~~~ nửa đêm nửa hôm."

"Ông nói xem, Mục gia chúng ta có thể sẽ đoạn hậu không đây?"

"Không biết!" Vì bị quấy rầy khi đang ngủ mà có hơi bực mình.

"Tôi nói chuyện nghiêm túc với ông đó. Tôi thật sự cảm thấy Mục gia chúng ta sau này sẽ đoạn hậu đó."

"Chuyện này sáng mai nói sau!"

"Sao có thể để mai nói chứ?! Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng @#¥%......"

"Ây dà!" Mục ba ba bị hỏi phiền. Phút chốc bật người dậy, lớn tiếng nói: "Đoạn hậu thì đoạn hậu, dù sao chúng ta cũng có người ở bên chăm sau đến khi già khi chết là được rồi! Trên thế giới thiếu gì người bị đoạn hậu chứ! Ai cũng như bà thì sao mà sống nổi chứ! Ngủ!" Nằm xuống, trùm chăn.

Hô — hô — hô –

"Đây chính là ông nói đó...... Ông già...... Thật ra, hồi nãy tôi nhìn thấy hết rồi...... Ai ~~~~"

- ------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thông báo:...... Ừm...... Thế đó. Chương sau là kết thúc rồi ~(≧▽≦)/~ bộp bộp bộp. Bộ này còn có chỗ nào chưa rõ, ngoại trừ người đàn ông kia...... mọi người đều có thể nêu ra, mỗ Bổn sẽ đưa ra lời giải thích ở phiên ngoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play