*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những ngày kế tiếp, Sơ Đông vẫn cứ ngoan ngoãn như vậy. Đương nhiên tâm tình Mục Thu cũng vẫn cứ khó chịu như vậy.
Sau đó kỳ nghỉ quốc khánh hoàng kim kéo đến. Đại tiểu thư dường như rất vui, còn nói với Mục Thu, ngày 2 tháng 10 nàng sẽ mở party ở nhà, sẽ có rất nhiều người đến.
Đối với chuyện party, bởi vì ký ức không đẹp khi xưa, làm Mục Thu phản xạ sinh ra cảm giác bài xích. Mà Đại tiểu thư có vẻ cũng biết điểm này, cho nên đã rất lâu Sơ gia chưa hề tổ chức thêm bữa tiệc tùng nào. Tuy rằng Mục Thu vẫn có chút không vui, nhưng nhìn vẻ hứng khởi của Đại Tiểu thư, Mục Thu không nỡ nói ra chữ 'không'. Chỉ có thể gật đầu cười đáp ứng.
Không có cách nào, ai biểu hiện tại mấy từ "Sơ Đông sẽ vui vẻ" như một câu thần chú phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên người Mục Thu chứ?
Thần chú a! Quả nhiên là thần chú mà!
Sơ Đông vẫn còn đang rất phấn khích, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, đã khiến Đại tiểu thư có thể phấn khích đến độ này.
Mục Thu không phải không hiếu kỳ, cho dù Mục Thu không hiếu kỳ, Sơ gia còn có người khác hiếu kỳ nha! Vì thế lòng hiếu kỳ của Chuy Danh thôi thúc nàng trở thành người đầu tiên hỏi: "Tiểu thư vui đến vậy, chẳng lẽ ngày đó sẽ người nào cực kỳ đặc biệt xuất hiện sao?"
Nghe hỏi như vậy, Sơ Đông thế mà lại ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ còn ra vẻ nghiêm túc, trả lời: "Ừm, ngày đó sẽ có người rất đặc biệt xuất hiện." Nói xong lời này, lại còn quay đầu rất có thâm ý nhìn Mục Thu một cái.
"......" Nhìn cô như vậy làm gì? Người nào đó khó chịu trong lòng. Trên mặt cô chẳng lẽ mọc ra bông hoa sao?!
Người nào đó liên tục khó chịu!
Ngồi trên ghế, giống như vô cùng nhàn nhã, bưng tách trà, phẩm trà.
"......" Uống trà.
Cô thật muốn nhìn xem, ngày đó, đến tột cùng sẽ xuất hiện người đặc biệt thế nào!
Vì thế ngày đó Mục Thu thấy được cái người gọi là 'đặc biệt' kia.
Thật sự chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Mục Thu vẫn chú ý tới cậu ta, cũng biết được người này chính là người đặc biệt mà Sơ Đông nói.
Cũng không phải là vì nam sinh đầu tiên xuất hiện trong đám bạn ít ỏi của Sơ Đông, mà là bởi vì......
Sơ Đông cùng nam sinh nọ đứng cực kỳ gần nhau, hơn nữa...... Trò chuyện với nhau thật vui vẻ!
Tiểu quỷ này rốt cuộc có đề tài gì mà nói hăng say vậy chứ?!
Người nào đó đứng ở một bên nhìn chằm chằm hai người phía trước tựa hồ không coi ai ra gì, trong lòng cực độ không thoải mái.
Cô thậm chí cảm thấy có chút bi thương...... khổ sở.
Chuyện thật ra cũng không có gì, Sơ Đông cùng thằng nhóc kia cũng không phải rất gần đâu. Tuy rằng nói giữa nam sinh và nữ sinh không có tình bạn đơn thuần tuyệt đối, nhưng cũng không thể vừa thấy nam sinh cùng nữ sinh đứng với nhau trò chuyện thật vui vẻ, liền lập tức liên nhận định theo phương hướng kia được chứ?
Huống chi...... Huống chi...... Huống chi Sơ Đông cũng không phải là con gái bình thường...... [rốt cuộc nàng làm sao mà không bình thường?]
Dựa theo góc độ bạn bè mà nói, chuyện này chẳng có vấn đề gì. Bởi vì khi Sơ Đông ở cạnh Minh Ký, Hi Nhược, Kế Hoa Thanh, hành động còn thân mật hơn rất nhiều. Cho nên đây hoàn toàn không có vấn đề gì. Không phải chỉ là đối tượng từ nữ sinh đổi thành nam sinh thôi sao?
- _-||||||
"Tiểu Chuy này, cô có thấy là sắc mặt phu nhân hơi hơi không ổn không?" Bên cạnh giọng nói nho nhỏ hỏi.
"Là không tốt." Chuy Danh lên tiếng.
"Vậy, phu nhân tức giận hả?"
"Ờ...... Thật ra tức giận cũng tốt, đều là phu nhân tự tìm." Trong lời nói của Chuy Danh mang theo chút hả dạ.
"Hở? Sao lại nói là phu nhân tự tìm?" Đối phương không rõ.
"Ừm...... Cứ kéo dài như vậy, kịch tình thật sự là không thể nhìn." Chuy Danh đen mặt. "Tôi phải đi xem bách hợp đồng nghiệp văn để điều tiết lại một chút đã." Đau đầu nói.
"???" Hoàn toàn không hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tâm trạng Kế Hoa Thanh tốt lắm. Ngồi ở một bên, trong tay còn cầm quyển sách, chẳng qua tâm tư cũng không đặt trên xách. Nàng đang ngồi xem, mang theo cảm giác vui sướng khi người gặp họa xem.
Mục Thu bên này vẫn đang bất mãn. Hơn nữa cảm xúc này trên mặt càng ngày càng rõ ràng. Xem ra biện pháp lần này của Sơ Đông tuy rằng hơi tầm thường, nhưng vẫn khá là hữu dụng.
Minh Ký cùng Hi Nhược quyết định chen một chân. Vì thế mang theo vẻ mặt yd(*) tới gần Mục Thu, nói: "Dì nhỏ ơi, dì có thấy cậu bạn đứng cạnh Đông Đông rất tuấn tú không?"
(*)
yd: damdang~ "Hửm?" Đối phương khó hiểu, nhướn mày.
"Cậu ta là một trong những học sinh giỏi của trường đó. Đông Đông đứng cạnh cậu ta quả thực chính là tuyệt phối. Hơn nữa á, cậu ta còn từng tỏ tình trước mặt Đông Đông đó."
"......" Sắc mặt Mục Thu lúc này liền trầm xuống ba phần. "Con nít con noi, đừng nói lung tung. Đông Đông bây giờ còn nhỏ, tuy rằng không phản đối, tôi cũng không tán thành chuyện yêu sớm." Lời nói thật là đường hoàng. Nhưng bên trong không khí lại bay đến mùi hương chỉ cây dương mai(*) mới có thể có.
(*)
杨梅 – dương mai, dâu rượu hay thanh mai đỏ, có vị chua à chắc đây mới là ý của tác giả~"Nào có nào có......" Minh Ký tiếp tục vô giúp vui. "Cho dù không phải cậu ta, rất nhanh cũng sẽ có người khác thôi! Đông Đông ở trường là tiểu mỹ nhân rất hot đó. Con đoán nha, Đông Đông không lâu sẽ là danh hoa có chủ." Hưng phấn, phấn khích.
"Nói bậy, nàng đã sớm là danh......" Đột nhiên dừng lại.
"A? Dì nhỏ nói cái gì, Đông Đông đã sớm làm sao vậy?" Ánh mắt sáng như sao.
"...... Không có gì...... Tôi khát nước, đi uống nước đây." Xoay người, vội vã rời đi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã lộ rồi. [kỳ thật thiên hạ đã sớm rõ ràng rồi có biết không?]
Kế Hoa Thanh nhìn hai người mang vẻ mặt thực hiện được gian kế chạy về, nhướn mày hỏi: "Đùa vui không?"
"Đương nhiên rồi, vui lắm luôn~~~~"
"Lần đầu tiên thấy dì nhỏ của Sơ Đông biểu hiện dáng vẻ như thế đó. Lần này nếu thành công, Đông Đông nhất định phải mời chúng ta ăn cơm mới được."
"......"
Sơ Đông đương nhiên cũng thấy được phản ứng này Mục Thu, cho nên nàng vốn đã hưng phấn nay càng thêm hưng phấn. Quả nhiên thành công làm cho Mục Thu ghen tị, ha ha ha...... Điều này chứng tỏ, nàng rất nhanh là sẽ có thể tóm Mục Thu vào túi rồi! ~[≧▽≦]/~
Mấy điều này, thật sự là chuyện tiểu quỷ mới lên cao trung có thể làm được sao?
- --
Buổi tối, lúc Mục Thu soi gương, nhìn bản thân trong gương, trong nháy mắt lại hoảng hốt đi xác nhận một chút, trên đầu của mình trong gương có phải đang đội cái mũ màu xanh không đây.
Thần kinh của mình, đã không còn bình thường sao?
Sơ Đông từ phòng sách về, rất nhanh đã lên giường.
"Đông Đông nè......" Người nào đó đã nằm trên giường từ sớm mở miệng gọi tên Đại tiểu thư.
"Hửm?"
"Hôm nay lúc còn trong tiệc, tôi thấy em nói chuyện với nam sinh nào đó thật vui vẻ nha."
"Ừ...... Đúng rồi, tôi rất thích tám chuyện với cậu ta." o(∩_∩)o~
"...... Ồ~~~ Thế à, vậy hai đứa nói chuyện gì vậy?" Khóe miệng run rẩy, lời nói ra cũng vạn phần không được tự nhiên.
"Chúng tôi ấy hả......" Sơ Đông liếc nhìn Mục Thu một cái, trả lời không cần nghĩ ngợi: "Chúng tôi nói chuyện triết học này, luận chuyện nhân sinh này...... Còn bàn tới tương lai, có thể tám với nhau rất nhiều chủ đề đó." Ánh mắt cực kỳ hữu thần nhìn Mục Thu, chờ mong, chờ mong.
Em rốt cuộc đang chờ mong cái gì a?! o(╯□╰)o
"Triết học? Nhân sinh? Tương lai? Đông Đông, chủ đề mà hai đứa bàn luận có phải là hơi thâm ảo rồi không?" Tiểu quỷ mới từng ấy tuổi nghiên cứu triết học cái gì chớ, rồi còn nhân sinh nữa chứ!
"Chẳng có gì, bọn tôi nói khá hăng say."
"Này, yêu sớm không tốt." Thiếu chút nữa liền hận không thể hô to với người nào đó "Di tình biệt luyến không tốt".
"Mục Thu, bọn tôi chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần thôi." Thực 'thuần khiết' trả lời.
"......" Rất nhiều cặp đôi, đều là phát triển từ quan hệ bạn bè. Cho nên, phi thường nguy hiểm! Đánh giá hoàn tất!
Sắc mặt Mục Thu đã đen đến mức quăng than tới cũng tìm không thấy.
"Mục Thu chị làm sao vậy? Sắc mặt chị hình như không tốt." Sơ Đông 'quan tâm' nói.
"...... Không có gì, ngủ đi......" Tiểu tổ tông khóc hô cầu xin mình thích nó, quả nhiên đã ngồi tên lửa bay đi mất rồi sao?
Mục Thu cảm thấy thật muốn khóc to a a a!
Sao cô lại cảm thấy tâm hồn đang bị tổn thương nghiêm trọng chứ? Sao cô lại cảm thấy mình đang bị bỏ rơi chứ?
Sau hôm đó, tình huống của Sơ Đông ngày càng nghiêm trọng. Mà Mục Thu cũng sắp đến điểm giới hạn bùng nổ.
Sau đó rốt cuộc ở một buổi dã ngoại, thành công bạo phát!
Nhìn Sơ Đông cùng nam sinh kia vừa nói chuyện về Shakespeare, vừa chuẩn bị món phụ, người nào đó bị bắt buộc tới cùng ăn cơm dã ngoại, nhưng sau khi tới thì luôn bị lơ đẹp, rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
"Tôi muốn đi về!" Đứng lên, phất tay áo, ném lại một câu, giận dữ đứng dậy về xe của mình.
"Dì nhỏ muốn về sao?" Thấy Mục Thu đòi đi, Minh Ký vội vàng mở miệng hỏi.
"......" Trả lời nàng là bóng dáng Mục Thu giận dữ bỏ đi.
"Oa! Lần này hình như thật sự tức giận à nha!"
"Đông Đông, cậu không đuổi theo có ổn không vậy?"
"Ừm......" Sơ Đông nhíu mày, kỳ thật lúc nàng nhìn thấy Mục Thu bỏ đi đã muốn lập tức đuổi theo. Nhưng buổi dã ngoại này là nàng đề nghị, lúc này, nàng không thể phủi mông bỏ đi để mọi người ở lại được.
"Không sao đâu, tối nay về tôi sẽ tim chị ấy 'nói chuyện' rõ ràng." Kỳ thật nàng có chút tâm lý trả thù, ai biểu bình thường Mục Thu đối xử với nàng như vậy chi? Luôn là nàng chủ động, luôn là nàng tự mình rối rắm, cũng phải để Mục Thu rối rắm một chút chứ? Hừ!
Kết quả chuyện xảy ra vào tối hôm đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đại tiểu thư.
Ực...... Kỳ thật phải nói là, chuyện ngày hôm đó, ngay lúc Mục Thu xoay người bỏ đi, cũng đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Đại tiểu thư rồi.
- ------
Editor có lời muốn nói: đang định nói mấy chương gần đây sao hài thế thì đến cuối lại bị quăng bom~