Từ sau lần "đánh lén" đó, trên người Sơ Đông liền xảy ra một chuyện cực kỳ bi kịch.
Nàng, nàng phát hiện hình như mình "đánh lén" riết nghiện. Hơn nữa tuy rằng bản thân cực lực khắc chế, nhưng cơn nghiện càng lúc càng lớn, hiện tại đã nghiêm trọng đến mức, muốn mỗi tối đều phải thử một lần!
Nàng theo thói quen sẽ đợi Mục Thu ngủ mê, sau đó thì khống kiềm chế được mà tiến hành loại hành vi đánh lén ác liệt kia. Tuy rằng không phải mỗi ngày đều có thể thành công, nhưng xác suất thành công dưới tình huống nàng càng ngày càng ngủ trễ thì lại dần dần tăng cao.
"Chụt!" Thêm một lần "đánh lén" thành công, tảng đá trong lòng lại một lần nữa rơi xuống. Sơ Đông ôm đầu, quỳ gối trên giường thống khổ vạn phần.
Sự tình, sự tình tại sao lại biến thành như vậy nha nha nha!
Sơ Đông sâu sắc cảm nhận được giờ phút này bản thân đang bồi hồi bên cạnh vòng nguy hiểm, ở trong lòng đau khổ kêu to.
Cứ như vậy, nếu cứ như vậy mình nhất định sẽ bị phát hiện, nhất định sẽ bị Mục Thu phát hiện! ~~~~(>_<)~~~~
Nếu bị phát hiện, thật là phải làm sao bây giờ nha!
Nhưng mà, nhưng mà nàng không dừng được! Đây là vì sao chứ~~~~~ Bản thân nhất định không bình thường.
Tuy rằng biết rõ nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị Mục Thu phát hiện, hơn nữa cũng đang cố gắng ngăn chặn loại hành vi đó, nhưng Đại tiểu thư vẫn không kiềm chế được mà ôm đầu tiếp tục khinh bỉ rối rắm.
Sau đó, giữa lúc Đại tiểu thư còn rầu rĩ không thôi, năm lớp 9, hoa hoa lệ lệ xuất hiện.
Lớp 9, chính là lớp cuối cấp, phải thi chuyển cấp. Cả ngày thi thi thi, ngoài bài thi vẫn là bài thi. Tuy rằng nói các tiểu quỷ ở khối trung học của Học viện Anh, bình thường đều sẽ ở lại Học viện Anh học cấp 3, nhưng vẫn đều phải trải qua tuyển chọn. Mà có tuyển chọn, thì nhất định sẽ có người bị đào thải.
Cho nên Học viện Anh cũng không tránh khỏi, việc đi lên con đường mà các trường trung học khác đều chọn.
Con đường dùng các loại bài thi phân chia.
Sau đó đám tiểu quỷ sắp vào cấp 3, lại bị phụ huynh, giáo viên, còn có hoàn cảnh thực tế ngăn cản bản ngã, sau khi học xong, thì ngoài tám chuyện vẫn chính là liên tục tám chuyện.
Khẩu hiệu của lớp 9, lợi dụng tất cả những khoảng thời gian có thể lợi dụng để tám!
Lúc có thể tám thì phải tám, lúc không đủ thời gian tám thì vẫn phải dành một chút thì giờ ra để tám.
Nghỉ trưa, không thể nghi ngờ chính là thời điểm tốt nhất để tám chuyện.
Đám học sinh lớp 9 lúc này ngồi chung với nhau thì sẽ bàn chuyện gì? Soái ca, ngôi sao, bla bla...... Miễn sao không có mạt trượt là được.
Thế thì đám hủ nữ lớp 9 ngồi với nhau sẽ bàn chuyện gì?
Tiểu công tiểu thụ, tiểu thụ tiểu công...... Lặp lại vô hạn.
Sơ Đông ngồi giữa một đám hủ nữ, vừa há miệng cắn đồ ăn, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe mấy con chim sẻ bên người líu ríu.
Nhóm chim sẻ thường thường đều lựa chọn một chủ đề nhất định tiến hành nghiên cứu và thảo luận sâu xa. Về phần cuối cùng chủ đề được nghiên cứu và thảo luận sẽ chạy đến đâu, chúng ta có thể không cần lo lắng.
Lần này chủ đề được nhóm chim sẻ nghiên cứu và thảo luận là: hôn lưỡi?!
Được rồi được rồi, mấy cô nói thử xem một đám tiểu quỷ còn chưa có trưởng thành thậm chí cũng không đến 16 tuổi thế mà lại ở đây thảo luận về hôn lưỡi!? Thế giới quả nhiên đã phát triển vượt bậc rồi sao? Quả nhiên đã phát triển đến mức chúng ta phải ngồi trên máy bay bay với vận tốc âm thanh may ra mới theo kịp rồi sao?
"Woa cha, đoạn hôn môi được miêu tả trong bộ [Xe buýt lãng mạn], cực ấm áp luôn đó~~~" Trên mặt Minh Ký tràn ngập khát khao.
"Đó chỉ là sơ cấp thôi, miêu tả có chút xíu đó mà nói người ta là khẩu vị nặng rồi~~~"
"Ai nha nha nha~~~~ Đó là cảm giác, cảm giác thôi~~~"
"Cảm giác? Cảm giác đầu lưỡi đưa vào trong miệng của người ta sao? Phải kèm theo một chút tính xâm lược, kịch liệt, cái loại nước bọt đều chảy ra. Đầu lưỡi cứ thế cứ thế quấn quít lấy nhau~~~" Vẻ mặt mê gái.(*)
(*): trong bản raw là "HC中", mình tìm hiểu thì lấy có nhiều nghĩa lắm, trong đó có nghĩa là mê gái(花痴-huā chī), hoan hô(喝彩-hècǎi), nói bậy(胡扯-húchě), rất kém cỏi(很差-hěn chà)... và một số nghĩa viết tắt tiếng Anh, từ khoa học bla bla...
"Đầu lưỡi?" Sơ Đông lại một lần nữa nghe được một từ kinh tủng. "Tại sao hôn môi nhất định phải đưa đầu lưỡi ra? Không đưa lưỡi không được sao?" Mỗi lần nàng chụt Mục Thu, căn bản không có đưa lưỡi ra nha.
"Nói nghe nè Đông Đông......" Hi Nhược rốt cuộc nhịn được xúc động muốn trợn trắng mắt, mặt run rẩy kêu tên Sơ Đông. "Hôn môi mà không đưa lưỡi ra là cấp nhà trẻ thôi~~~~"
"Đúng rồi đúng rồi! Bây giờ làm gì còn có chuyện hôn môi không đưa lưỡi chứ~~~~ Tôi nói Đông Đông cậu đừng có ngây thơ như vậy nha!" Minh Ký tiếp lời, trên mặt cũng là vẻ không thể chịu nổi.
"......" Sơ Đông liền rối rắm ngay tại chỗ.
Tôi nói mấy cậu mới tí tuổi đầu, đừng dùng cái giọng điệu đó nói chuyện được không?
"Vậy ý cậu là, cậu đã từng hôn rồi?" Không hôn lưỡi coi như là chưa hôn? Nàng đã chụt nhiều làn như vậy mà.
"......" Vì thế khóe miệng Minh Ký run rẩy, không nói gì.
Và vì thế, Sơ Đông khinh bỉ nàng.
Nhận thấy ánh mắt khinh bỉ, Minh Ký lập tức nhảy dựng lên: "Tuy rằng hiện tại còn chưa hôn nhưng luôn có cơ hội hôn!"
"Vậy cậu hôn đi."
"Cũng phải có người để tôi hôn chứ!"
"Bên cạnh cậu không phải có một người sao?"
"!" Hi Nhược hoảng.
"Tôi tôi tôi!!! Tôi mới không phải người tùy tiện như vậy!"
"Cậu hôn môi với tôi mà ủy khuất như vậy sao!"
"@#¥#¥%......"
"@¥#%@¥......" Khắc khẩu kịch liệt.
Không muốn tiếp tục đề tài này, Sơ Đông trực tiếp không nhìn các nàng nữa, chuyên tâm ăn đồ ăn của mình.
Tại sao chủ đề lại chạy đến loại tình trạng này rồi?
"Được rồi, có chút xa rời chủ đề rồi, có hứng thú các cậu có thể trở về từ mình nếm thử rồi hẵn tiếp tục." Kế Hoa Thanh đúng lúc nhảy ra ngăn cản, cũng kịp ngăn cản một trận tranh đấu đổ máu sắp diễn ra. Đề tài được chấm dứt kịp thời.
Nhưng đề tài bị chấm dứt, lại có người hiếu kỳ nghi hoặc.
Chuyện đó...... Rốt cuộc có cảm giác như thế nào?
Vì thế tối nay, Sơ Đông nhìn khuôn mặt đang ngủ của Mục Thu, càng thêm rối rắm.
—_—||||
Nàng muốn thử xem xem...... Thật sự muốn......
Quả nhiên tâm lý của mình đã vặn vẹo đến thế sao? Không đúng không đúng không đúng! Như vậy rõ ràng là không đúng nha. ~~~~(>_<)~~~~
Kiềm chế! Mình nhất định phải kiềm chế tà niệm! Kiềm chế kiềm chế đi!
o(╯□╰)o
"......"
"......"
—_—||||
Nhưng thân thể lại muốn động thì làm sao bây giờ đây~~~~
Chỉ một chút thôi, chỉ hôn một chút thôi rồi thả ra, chỉ một cái nhẹ mà thôi, sẽ không bị phát hiện đâu! Tuyệt đối sẽ không, nàng sẽ làm xong nhanh thôi! Một lần thôi, sau lần này, nàng tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!
Cậu xác định cậu có thể làm vậy không? Chính cậu cũng không tin tưởng bản thân mình đi?!
Không được nói như vậy! Lần này là thật, là thật có thể kiềm chế!
Ngụy biện!
Câm miệng!
Đại tiểu thư đã diễn giải hai bản tính cách trong đáy lòng vô cùng nhuần nhuyễn, rốt cuộc bại trong tay tà niệm của chính mình.
Sơ Đông cúi đầu...... Muốn, muốn hôn.
Đại tiểu thư thuần khiết của chúng tôi ơi, em ở nơi nào? Đã lâu rồi tôi không thấy em......
Sở dĩ bi kịch làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, là vì nó đến hoàn toàn bất ngờ, làm cho người ta không kịp phòng bị, hơn nữa hậu quả luôn vô cùng nghiêm trọng.
Tỷ như hiện tại, ngay giây phút Sơ Đông làm chuyện xấu này. Ngay giây phút nàng rốt cuộc có được dũng khí đem cái kia kia hôn cái kia kia @#¥%......
Mục Thu, nhân vật chính, đột nhiên tỉnh lại.
Ánh mắt mở to sáng như sao trên trời.
Bốn mắt nhìn nhau, thế giới bởi vậy mà lặng im. Đầu lưỡi của Đại Tiểu thư còn chưa kịp vươn ra.
"......" Lặng im quỷ dị, một giây, hai giây, ba giây......
"......" Lặng im quỷ dị tiếp tục, một phút, hai phút, ba phút......
2012 hỡi, ngài ở nơi nào? Vì sao ngài chậm chạp không chịu đến hả?
Mục Thu mang vẻ mặt chỉ có người bị đánh thành não tàn mới có.
Mà trong đầu Sơ Đông cũng đã hiện lên trăm ngàn phương pháp. Trong đó bao gồm, trực tiếp đánh Mục Thu thành đồ ngốc luôn.
Sau đó Đại tiểu thư đột nhiên dùng sức cắn xuống.
"A?!" Bởi thế mà đẳng cấp não tàn của Mục Thu được tăng thêm. Ánh mắt "lóe sáng" mở càng lớn......
Vì thế Đại tiểu thư nhắm chặt mắt lại, càng thêm dùng sức cắn.
Nàng không có nhìn thấy gì hết, nàng nhắm mắt cho nên không có nhìn thấy gì hết, cái gì cũng không biết......
Một, không làm, hai, không nghỉ! Điếc không sợ súng!
Mục Thu hé miệng giống như si ngốc. Lần này thật có lợi cho Sơ Đông tiến lên. Dù là một người không hôn giỏi, nhưng đối phương đã mở miệng ra, nằm một chỗ không nhúc nhích, đầu lưỡi cũng không nhúc nhích, để yên đó, dáng vẻ như kiểu "mặc người nhấm nháp". Yêu cầu đối với người hôn thật sự không cao.
Đầu lưỡi cứ như vậy tiến vào, khi tiếp xúc với thứ mềm mềm thì bỗng nhiên rụt về, nhưng rất nhanh lại cực kỳ...... cực kỳ không có kỹ xảo đưa tới lần nữa.
"......"
"......" Lần này Mục Thu chịu đả kích rất lớn, quá lớn, đạt tới mức giới hạn năng lực tiếp nhận của cô luôn. Cho nên đầu óc cô đã không thể hoạt động được nữa, ngay cả cơ năng của thân thể cũng không thể hoạt động thuận lợi.
Cô... cô quên phản kháng, cứ như vậy há miệng, để cho người nào đó trên người mình cắn cắn mãi. Cái dạng này thực khiến người ta hiểu lầm, về phần hiểu lầm cái gì...... Chậc...... Chỉ cần người lạc vào hoàn cảnh kỳ lạ này, tin tưởng bất cứ ai đều sẽ hiểu.
Sau đó, cô quên hô hấp, thẳng đến khi thân thể đã thiếu ô xi trầm trọng, cô mới bắt đầu phản kháng theo bản năng, lấy tay đẩy cái người phía trên ra.
"Ưm ưm a~~~~~" Hai chân giãy lung tung, hai tay dùng sức muốn đẩy Sơ Đông ra. Má ơi, cô đang gặp mộng xuân?! Giấc mộng xuân này quá quỷ dị đi!? —_—||||
Vì thế, Đại tiểu thư dùng hết sức bình sinh khống chế Mục Thu.
"Ưm ưm......"
Liều mạng, liều mạng đánh một trận!?
Cắn! Cắn cắn cắn!
"Ưm ưm ưm~~~~~" Chết mất chết mất......
Giãy dụa, giãy dụa! Lần này thật sự sẽ chết mất thôi! ~~~~(>_<)~~~~
Giấc mộng này, giấc mộng này thật quỷ dị! Chẳng lẽ cô sẽ phải chết trong mộng?!
Mục Thu liên tục giãy dụa! Mộng! Tuyệt đối là mộng! Bằng không đứa nhỏ chết tiệt này làm sao khỏe dữ vậy? Bằng không bản thân mình sao lại lưu lạc tới nước bị một tiểu quỷ đè được chứ!
Lưỡi cùng lưỡi bắt đầu kháng chiến! Quấn quít lấy nhau, phát ra thứ tiếng làm người ta thẹn thùng.
Khóe miệng Mục Thu có nước bọt tràn ra.
Cảnh xuân ngập phòng.
Cả hai bên đều đang...... liều mạng...... Hôn?! —_—||||
Cả hai bên đều đang liều chết trong tuyệt vọng[?]. Phổi đã căng đầy, Đại tiểu thư vẫn liều mạng nhắm mắt, vì thế hành động bịt tai trộm chuông thắng lợi.
Mục Thu chớp mắt.
Lần đầu tiên, một nữ sinh bị hôn môi hôn đến bất tỉnh hoa hoa lệ lệ xuất hiện trong sử sách.
"Ưm~~~~" Giấc mộng xuân này rất quỷ dị! Ở trong mộng cũng có thể hôn được sao?!
Đại tiểu thư chiến thắng, mồ hôi lạnh đầm đìa, lớn tiếng thở dồn dập, nhìn chằm chằm Mục Thu chết ngất [?] ở trên giường, cẩn thận, cẩn thận vươn tay tới, thăm dò dưới mũi của Mục Thu. —_—||||| [Đại, Đại tiểu thư a~~~]
Không, không chết...... —_—|||||
Sơ Đông đổ mồ hôi như mưa, trườn xuống khỏi người Mục Thu.
Hôn lưỡi, hôn lưỡi...... Thật đáng sợ!!!
- ------
Editor có lời muốn nói: chữ trong [ ] đều là của tác giả~
Ps: mới có hôn thôi mà đã dữ dội như vậy rồi~ tội Tiểu Thu quá~~ヽ('∇`)ノ
Pss: sắp tới vì bận ôn và thi cuối kỳ nên mình tạm lặn một thời gian~ hẹn gặp lại vào một ngày không xa~~ ( ̄▽ ̄)ノ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT