Thời gian nghỉ đông thường khá ngắn, năm mới qua chưa được bao lâu, đã tới khai giảng. Học kỳ mới, Học viện Anh lại một lần nữa bận rộn. Hội học sinh lại đón lượt thành viên mới. Là học sinh chuyển trường. Cả ngày đều ôm Hạ Mạt kêu "học tỷ học tỷ", ép buộc đến nỗi mỗi ngày Hạ Mạt đều phải bạo phát mấy lần.
Tình cảm của Tô Thiến cùng Lạc Hà có thể xem như ổn định, ít nhất Mục Thu không có thấy Tô Thiến cả ngày trốn tránh Lạc Hà. Nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện Tô Thiến bị Lạc Hà áp, trong lòng Mục Thu liền thích a thích vô cùng.
Mục Yên còn đang ở nước ngoài, cũng có gọi điện về, nói là bệnh tình của Triết Vũ đã ổn định hơn rồi. Thỉnh thoảng Sơ Đông sẽ đến tìm Mục Thu, tuy rằng tính tình Đại tiểu thư vẫn dễ làm người ta nổi điên.
Cuộc sống thực bình thản. Sự bình thản này kéo dài đến tận tháng năm. Khoảng nửa cuối tháng năm, cũng không biết là vì gì, Đại tiểu thư chưa từng đến tìm Mục Thu.
Mục Thu nghe được ít nhiều từ Mục mụ mụ vốn rất chú ý đến thị trường chứng khoán. Gần đây giá cổ phiếu của Sơ gia biến động lớn. Nghe nói là bên trong Sơ gia đã xảy ra tranh chấp, giá cổ phiếu rớt xuống rất nhiều, khiến rất nhiều nhà đầu tư lo sợ.
Mục Thu loáng thoáng thấy bất an. Kỳ thật chuyện cổ phiếu gì đó của Sơ gia cũng chẳng có quan hệ gì với mình. Chuyện trên thị trường chứng khoán, cơ bản như là ngồi trên thuyền hải tặc, lúc lên lúc xuống không ổn định, mà có lên có xuống gì cũng là chuyện nội bộ bên trong. Mục Thu quan tâm nhất vẫn là chuyện tranh chấp trong nội bộ Sơ gia. Nghe giọng điệu của Sơ Đông, nội bộ Sơ gia chắc không ổn, không biết Đại tiểu thư thế nào rồi, hy vọng là không có chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng nói là chuyện không có liên quan đến mình, dựa theo tính cách của Mục Thu, hẳn là không đáng để ý tới, nhưng cũng không biết bị làm sao, luôn nhịn không được mà đi lo lắng.
Sơ Đông, Sơ Đông.
Mình quả thật bị trúng tà rồi. ~~~~(>_<)~~~~
Nhưng cho dù có lo lắng, Mục Thu vẫn còn chút lý trí, ít nhất cô sẽ không chạy đến Sơ gia hỏi thăm chuyện tình. Nơi đó cũng đã loạn lắm rồi, nếu mình còn đến đó, thật sự là......
Nhưng trên cơ bản, cái ý nghĩ do dự có nên đi tới đó hay không làm Mục Thu khó chịu muốn chết. Rõ ràng đã nói là không tham dự vào chuyện của Sơ gia rồi mà~~
Thời gian chưa từng bởi vì Sơ gia bỗng xảy ra chuyện mà thay đổi tốc độ, một ngày lại một ngày nhanh chóng trôi qua. Mục mụ mụ vẫn trước sau như bị động kinh mà chú ý đến cổ phiếu của Sơ gia.
Hội học sinh vẫn náo nhiệt như thế, học muội mới tới vẫn cứ thích quấn quít lấy Hạ Mạt kêu "học tỷ học tỷ", Bá Vương Long liên tục bạo phát.
Tháng năm cứ như vậy đi qua, tháng sáu mang theo khí hậu nóng bức kéo tới. Sau đó giữa sự rung chuyển của thị trường chứng khoán, tháng sáu cũng đi mất, tới phiên tháng bảy, Học viện Anh nghênh đón kỳ nghỉ hè, Hội học sinh lại một lần nữa bận rộn, thương lượng kỳ nghỉ hè nên tổ chức đi chơi nơi nào. Sơ Đông vẫn chưa từng đến tìm Mục Thu. Nỗi bất an mơ hồ trong lòng Mục Thu cũng chưa từng vơi bớt.
Cổ phiếu của Sơ gia giờ phút đã biến động hỗn loạn đến mức Mục mụ mụ mở miệng ra là nhắc tới, đã loạn đến nỗi máy người đầu tư trong phố Bỉ Ngạn cũng bắt đầu bàn tán xôn xao như Mục mụ mụ luôn.
Bản tin thời sự một lần nữa chú ý đến gia tộc này. Thỉnh thoảng Mục Thu đi ngang qua cổng nhà Sơ gia, đều có thể thấy phóng viên như là ong mật bao vây trước cửa lớn Sơ gia, chờ có cơ hội sẽ chộp lấy người có liên quan. Cổng cao của Sơ gia vẫn luôn đóng kín, bên trong như là một tòa nhà trống không, chưa từng có ai đi ra hết.
Sau đó đến giữa tháng bảy. Tời sự lại bắt đầu lôi chuyện hôn sự của Mục Yên và Sơ Đỉnh Văn ra bàn, có rất nhiều chuyên gia chứng khoán bình luận về chuyện cũ của Sơ gia, cũng có không ít báo lá cải liên hệ hai chuyện với nhau. Phố Bỉ Ngạn lại một lần nữa náo động.
Nhưng tạm thời Mục Thu còn chưa phát hiện phóng viên trước cửa nhà mình. Cũng phải, Mục Yên rõ ràng đang nước ngoài, cho dù bao vây trước cửa nhà mình, cũng không thể chiếm được tin tức gì. Bọn phóng viên cũng chưa ngốc đến mức đó.
Ngày hè trôi nhanh ngoài dự đoán của mọi người. Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã đến hồi kết thúc. Tới tháng tám, phố Bỉ Ngạn bùng ra một tin tức làm chấn động quá nửa người nghe, kinh sợ nhất là những người đầu tư cổ phiếu của Sơ gia, ngoài ra còn có cả nhà Mục Thu.
Sơ Đỉnh Văn bị tai nạn giao thông ở nước ngoài, qua đời.
Tin tức giống như là giông tố giữa ngày mùa hè, một tiếng 'ầm ầm' thoáng cái nổ tung tất cả. Làm tất cả mọi người dựng hết tóc gáy. Còn chưa phản ứng kịp, bầu trời đã tối đen trút xuống cơn mưa như thác đổ.
Trong phút chốc phố Bỉ Ngạn lâm vào tình trạng hỗn loạn chưa từng thấy. Tất cả các mặt báo, tin tức thời sự cả ngày đều nhắc đến chuyện của Sơ gia, chuyện Sơ Đỉnh Văn qua đời.
Giới chuyên gia bàn luận sôi nổi, nhưng lần này bọn họ chuyển từ bàn chuyện chứng khoán, sang chuyện nội bộ Sơ gia.
Đài truyền hình lại có chuyện để làm, ngay cả một người đã chết bọn họ cũng không buông tha.
Mà Mục Yên ở bên kia đại dương cũng biết, gọi một cú điện thoại, nói là ngày mai sẽ về nước.
Sau đó là lễ tang của Sơ Đỉnh Văn.
Mục Yên về nước, sự bình tĩnh Mục gia cũng bởi vậy mà bị phá vỡ.
Từ lúc Mục Yên về nước, trong nháy mắt bọn phóng viên đã ùa tới.
"Ôi trời ơi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy chứ! Sao mới đó mà Sơ tiên sinh đã......" Mục mụ mụ lôi kéo Mục Yên, vừa vội vã vào nhà vừa mở miệng nói không ngừng.
Lúc Mục Yên trở lại Mục gia đã là giữa đêm, bởi vì tuy rằng đã nói chuyện rõ với Sơ Đỉnh Văn rồi, nhưng dù sao vẫn chưa có công bố chuyện hai người đã chia tay. Mục Yên mới về nước đã đến Sơ gia, mãi cho đến khuya về nhà mình.
Lúc trở về, bộ dạng của nàng như tội phạm trốn tù. Mặt trắng bệch, quần áo cũng không chỉnh tề như mình thường, tóc cũng không gọn gàng, tùy ý xóa trên vai, có chút rối. Cả người đều tiều tụy hơn rất nhiều.
"Hôm qua con mới biết Sơ tiên sinh đã xảy ra chuyện." Nàng vào phòng khách, ngã xuống sô pha, ôm trán, giờ phút này trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn, không thể nói rõ được cảm xúc của bản thân khi Sơ Đỉnh Văn qua đời.
Sơ Đỉnh Văn đã chết, nàng đã thoát khỏi trói buộc ôn nhu của Sơ Đỉnh Văn rồi, nhưng lại bị một loại trói buộc khác quấn chặt hơn. Hơn nữa từ lúc Sơ Đỉnh Văn mất, đã không thể thoát khỏi, vĩnh viễn cũng không thể thoát được.
"Sơ gia đã an bài lễ tang, ngay tại ngày mai." Mục Thu đứng trong phòng khách, cô không có ngồi xuống cùng, cau mày, mặt không chút thay đổi nói. Cô nói với vẻ bình tĩnh như thế, bình tĩnh đến nỗi cứ như Sơ Đỉnh Văn chỉ là một người xa lạ, cứ như chuyện Sơ Đỉnh Văn mất đối với cô mà nói, không có ảnh hưởng gì cả.
"Em biết......" Mục Yên từ từ nhắm hai mắt, yếu ớt nói.
"Chuyện này đến quá đột nhiên, sao mà mấy ngày trước còn khỏe mạnh, không nói tiếng nào đã không còn chứ." Mục mụ mụ ngồi một bên thấp giọng lải nhải. Bà đã từng gặp Sơ Đỉnh Văn vài lần, nhưng dù sao cũng không có cảm tình gì sâu đậm, cảm kích thì có, nhưng dù sao cũng khác rất nhiều. Bây giờ, bà cũng chỉ như người ngoài cuộc đứng xem mà thôi.
"Mấy ngày nay phóng viên đến ngày càng nhiều." Mục ba ba nghĩ xa hơn một ít. "Sơ tiên sinh qua đời, tuy rằng Tiểu Yên không có tham dự hôn lễ, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là vợ của Sơ tiên sinh. Chuyện lần này, chúng ta không thể không quan tâm."
"Sẽ có chuyện gì sao?" Mục mụ mụ không có nghĩ xa như Mục ba ba, hoặc có thể bà đã từng nghĩ tới, nhưng lại không muốn để ý.
"......" Mục ba ba cúi đầu, không có trả lời.
Mục Thu nhíu mày. "Vấn đề này, nếu muốn tìm đến chúng ta, chung quy là sẽ tìm đến chúng ta. Cho dù bây giờ có nghĩ thế nào đi nữa, cũng không có ý nghĩa gì. Tiểu Yên phải tham dự lễ tang, bây giờ nên đi chuẩn bị đi." Cô vẫn đứng đó, không biết là vì không muốn ngồi, hay là thật không thích ngồi, chỉ bình tĩnh đứng đó. Đôi mày nhíu chặt, từng câu từng chữ, cứng ngắt nói ra.
Từ lúc Mục Yên vào nhà, cũng chỉ nói hai câu, sau đó là nhắm mắt lại, không có nói thêm câu nữa.
Nàng nằm trên sô pha, ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt. Nước mắt dần dần theo khóe mắt nhắm chặt rơi xuống.
Một giọt lại một giọt, không có dừng lại.
"Mẹ đi chuẩn bị quần áo cho em nó đi. Ba cũng về phòng nghỉ ngơi đi ạ." Mục Thu vẫn đứng yên tại chỗ đó, lên tiếng sắp xếp mọi chuyện.
"Được, được rồi, mẹ biết rồi." Nhìn bộ dạng này của Mục Yên, chỉ biết là bây giờ có nói thêm gì thì cũng chỉ làm nàng đau lòng hơn thôi, Mục mụ mụ lựa chọn không nhiều lời nữa, đi vào trong chuận bị đồ đạc.
Mục ba ba cũng vào phòng, trong phòng khách chỉ còn lại Mục Thu và Mục Yên. Mục Yên nằm trên sô pha, nước mắt vẫn không ngừng chảy, không kêu một tiếng. Cuối cùng Mục Thu cũng ngồi xuống, khuôn mặt bình tĩnh, cô mở to mắt, không biết đang nhìn cái gì, một câu cũng không nói.
Sự im lặng trong phòng khách làm người ta hít thở không thông, giờ phút này tựa hồ nói nhiều hơn một câu cũng có thể làm người ta hỏng mất.
Mục Yên bắt đầu nghẹn ngào ra tiếng. Tiếng nức nở đứt quãng, từng tiếng từng tiếng một không có nghĩa. Ánh đèn sáng bưng, nó vốn mang lại ánh sáng cho con người, cho người ta hy vọng, cho người ta ấm áp, giờ phút này lại làm người ta cảm thấy toàn bộ căn phòng trở nên lạnh lẽo không thôi.
Mục Thu nhìn phía trước, nghĩ đến Đại tiểu thư, cô bé thương ba mình đến vậy, ba lơ là một chút thôi đã chịu không nổi, luốn muốn đọc chiếm toàn bộ tình thương của anh ta, luôn nghĩ làm sao để ba cưng chiều mình vô hạn, sợ mất ba vô cùng. Nhưng hôm nay, cô bé đã thật sự mất ba ba hoàn toàn. Một mình cô bé ở trong căn phòng trống vắng như vậy, đối diện với một đám thân thích mà cô bé cực kỳ chán ghét, trong lòng sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào? Ánh đèn nơi đó, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu rét lạnh?
Người đàn ông lịch sự, tao nhã kia, trong chớp mắt, cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của họ.
- --
Ngày hôm sau sắc trời còn chưa sáng tỏ, Mục Yên đã mặc đồ đen chuẩn bị lên đường, Mục mụ mụ, Mục ba ba là người bên nhà gái, cũng đi theo.
"Tiểu Thu, con không đi dự lễ tang sao?" Mục mụ mụ đứng ở cửa, hỏi Mục Thu đang trong bồ đồ ngủ.
"Con không đi." Mục Thu lại trả lời như vậy.
"Con thật sự không đi? Là người bên nhà gái, chúng ta nên tham dự. Nếu không đi, sợ là có chút thất lễ." Mục mụ mụ cau mày, có hơi khó xử.
"Con thấy không thoải mái lắm, không đi đâu ạ, mọi người đi là được rồi." Cô nói như vậy, nhìn Mục Yên đang đứng phía đối diện, sắc mặt vẫn tái mét, nhưng đã bình tĩnh hơn. Đứng trước cửa, tiễn người nhà lên đường.
Không thoải mái đương nhiên chỉ là viện cớ, Mục mụ mụ còn muốn nói cái gì, bị Mục ba ba cản lại. "Nhanh đi thôi, chậm trễ lại gặp phải phóng viên, sẽ phiền toái hơn đó." Mục ba ba luôn luôn không thích miễn cưỡng con gái mình phải nói ra những lời mà nó không muốn.
"Chúng ta đi trước, nếu Tiểu Thu con muốn đi, thì tự đi qua sau."
"Dạ, con biết rồi."
Tiễn người nhà đi rồi, Mục Thu ngồi trong phòng khách một mình. Tiết trời tháng tám nóng nực làm ngươi ta khó chịu cực kỳ, trong phòng không có mở máy điều hóa, mồ hôi trên trán Mục Thu từng giọt rơi xuống.
Sắc trời đã sáng hơn chút, đêm tối chậm rãi thối lui. Kỳ thật đêm tối cũng không đáng sợ, đáng sợ là chính là đoạn thời gian ngắn ngủi trước bình minh. Cái loại cảm giác đã sắp thấy ánh mặt trời rồi, nhưng lại sợ mình không thể đợi được tới lúc đó, cảm giác này có thể từng chút từng chút cắn nuốt người ta.
Mục Thu vẫn ngồi như vậy, thẳng đến khi trời hoàn toàn sáng hẳn, mới làm như nghĩ tới chuyện gì đứng bật dậy, bắt đầu tắm rửa, đánh răng. Trên người cô tất cả đều là mồ hôi, bộ đồ ngủ trên người đã ướt đẫm.
Sau đó cô bắt đầu ăn sáng, rửa mặt chải đầu, đâu vào đấy, sinh hoạt giống như ngày thường. Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Mục Thu mặc một bộ đồ trắng thuần, ra khỏi nhà.
- familyOKb
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT