Cửa lớn của Ban đại học Hội học sinh của Học viện Anh đột nhiên bị một Tiểu quỷ đẩy ra.

"?" Vẻ mặt Hạ Mạt đầy kinh ngạc.

"Sơ tiểu thư?" Tang Linh mỉm cười, mặt không đổi sắc.

"Ồ? Là Đại tiểu thư Sơ gia à." Cốc Vũ cười, vẻ mặt bí hiểm.

"A! Đây không phải là tiểu mỹ nữ lôi kéo Tiểu Thu hôm đó sao?"

"Sao đột nhiên lại chạy đến đây?" Thành viên Hội học sinh tụm đầu bàn luận.

"Này này! Mục Thu đâu!" Sơ Đông đã đứng ở dưới đợi một đỗi, nhưng vẫn không thấy được người, cho nên nhịn không được mà xông lên hỏi thử một chút.

"Tiểu Thu hôm nay không có tới." Tô Thiến có chút uể oải trả lời.

"Vì sao?!"

"Hôm nay cô ấy tiêu chảy, cho nên xin phép."

"Tại sao lại bị tiêu chảy!?" Đại tiểu thư khiêm tốn hiếu học.

"Nghe nói là ăn tầm bậy tầm bạ gì đó, cho nên mới bị tiêu chảy."

"......" Đại tiểu thư đối với trù nghệ của mình khá là hiểu nên có chút chột dạ, cảm thấy rất có thể là vì đồ ăn của mình mới tạo thành...... "Chị ta sao lại vô dụng như vậy! Lớn đầu rồi còn bị tiêu chảy!" Tuy rằng ý thức được điểm này, nhưng Đại tiểu thư hoàn toàn không cảm thấy áy náy, khó chịu hô.

Tiểu thư? Sao em không nói là tay nghề của em thật sự quá cường hãn?

"Người lớn...... Cũng sẽ bị tiêu chảy." Tô Thiến trả lời, mặt vẫn luôn buồn bực.

"Hừ!"

"Muốn đi tìm cô ấy, tôi có địa chỉ." Tô Thiến ít khi có hảo tâm, nói.

"Tôi mới không thèm đi tìm chị ta!" Đại tiểu thư lập tức phản bác nói, như là phản xạ có điều kiện.

"Được được, quên đi, coi như tôi chưa có nói gì." Nói như vậy, cả người lại tiếp tục uể oải. Chính nàng còn có một đống chuyện phiền toái không chưa xử lý đâu, hiện tại thật sự là không có tâm tình đi xem trò hay.

"Chị hãy nói địa chỉ cho tôi biết!" Đại tiểu thư nghiêm trang ra lệnh.

"......" Tô Thiến cực kỳ buồn bực.

Không phải em đã nói, em không thèm gặp cô ấy sao? Cần địa chỉ làm gì?

"Nhanh cho tôi địa chỉ, là chị nói sẽ cho tôi biết!" Đúng lý hợp tình.

Người vừa mới nói không cần địa chỉ đến tột cùng là ai? Hả? Rốt cuộc là ai hả?

Tô Thiến đi đến trước bàn, tùy tiện xé một mảnh giấy, cầm bút, 'xoát xoát xoát' viết xuống một hàng chữ. "Này, cho em, chính là địa chỉ này. Muốn tìm cô ấy phải tới đó."

"Hừ!" Sơ Đông quyết đoán nhận. "Hừ! Người lớn phiền toái! Hở chút đã tiêu chảy!" Nói lời làm người ta không thể hiểu xong, tức giận bỏ đi.

"......"

Phố Bỉ Ngạn, Mục gia.

Mục Thu bị tiêu chảy vô cùng thảm thiết, làm ầm ĩ cả buổi sáng, vừa mới lên giường nằm ngủ được một lát. Mục Yên đi ra ngoài mua thuốc cho Mục Thu. Mục mụ mụ đang ở tiệm sách, Mục ba ba đã đến trường. Trong nhà giờ phút này không có ai.

Sơ Đông đứng trước cổng Mục gia, đã nhìn lại địa chỉ trong tay tới ba lần.

"Không cần nhìn nữa, mình đã xác nhận, địa chỉ này không có sai." Kế Hoa Thanh bị Sơ Đông kéo đến để thêm can đảm, ở một bên lạnh nhạt mở miệng. Nàng cũng thật nhàm chán, cứ như vậy ngây ngốc ngơ ngác đứng trước cửa nhà người ta một lúc lâu như vậy.

"Mình biết! Mình chỉ muốn xác định một chút!" Đại tiểu thư da mặt mỏng, bây giờ đã có chút ửng đỏ, vừa lớn tiếng nói, vừa đi qua đi lại trước cửa Mục gia.

Kế Hoa Thanh đứng phía sau Sơ Đông, người bạn học trước mặt này tới tới lui lui làm nàng hơi chóng mặt. Nàng lấy tay dụi dụi mắt, lắc lắc đầu, mở miệng nói: "Đông Đông, kỳ thật cậu không nên xác nhận địa chỉ trên tay có sai hay không."

"Vì sao?" Sơ Đông đang bước đi thong thả thì ngừng lại, quay đầu kinh ngạc.

"Cậu hẳn nên xác định rốt cuộc mình muốn đến hay không." Đã lắc lư hơn nửa tiếng, Kế Hoa Thanh tự nhận tính nhẫn nại của mình không tệ, nhưng giờ phút này cũng bắt đầu không kiên nhẫn. Mấu chốt là hoa mắt, quá hoa mắt đi thôi.

"Tất nhiên mình muốn đến!" Bị người ta nghi ngờ! Đại tiểu thư càng thêm khó chịu.

"Nếu đã xác định muốn đến, thì đi nhấn chuông đi, cũng không phải chuyện gì khó khăn." Tiếp tục lạnh lẽo nói.

"Không cần cậu nhắc mình cũng sẽ đi nhấn!" Xoay người, hung hăng, hận không thể nhấn nát cái chuông của, nện lên.

Ách...... Đúng, nói là nện cũng không có gì sai!

Sau đó, cái chuông cửa may mắn chưa có tới số đã hoa lệ vang lên.

"Bính boong~~~ Bính boong~~~~"

Mục Thu đau đầu nằm trên giường, vừa mới ngủ không được bao lâu, đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, cảm giác thật là muốn nổi điên. Cô không hề động đậy, cũng không muốn mở mắt, vẫn tiếp tục ngủ, chờ ai đó trong nhà ra mở cửa.

Dù sao cũng không tới phiên cô mở cửa. Cô bây giờ là bệnh nhân mà, nên nhường nhịn cô không phải sao?

"Bính boong~~~ Bính boong~~~~"

Đáng tiếc trong nhà không có ai nhường nhịn cô. Kỳ thật là trong nhà căn bản không có ai, cho nên muốn nhân nhượng cũng không có cơ hội, không phải sao? Cho nên, chuông cửa vẫn bán mạng "Bính boong~~~ Bính boong~~~" kêu.

"Bính boong~~~ Bính boong~~~"

"Tiểu Yên~~~~ mẹ ơi~~~" Người nằm trên giường thật sự là chịu không nổi, ôm đầu kêu.

"Bính boong~~~ Bính boong~~~" Đáp lại lời cô cũng chỉ có tiếng chuông cửa 'Bính boong'.

Người đâu người đâu hết rồi? Sao không có ai ra mở cửa vậy~~~ Sao mà mấy người đều lười hết vậy~~~~

Người trên giường rốt cuộc cũng ngồi dậy, sau vài giây suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra. Hình như trong nhà hiện tại không có ai.

Đột nhiên cảm thấy lúc mình sinh bệnh thật là thê lương a, ngay cả một người ở bên quan tâm cũng không có. ~~~~(>_<)~~~~

Bệnh nhân đang âm thầm rơi lệ không có cách nào khác đành lăn từ trên giường xuống, không có cách nào khác đành tiêu sái bước ra phòng, không có cách nào khác đành tiêu sái xuống lầu, không có cách nào khác đành đi mở cửa.

"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?" Còn chưa kịp thấy ai ở ngoài, đã bắt đầu nói chuyện.

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.(*)

(*): ý chỉ nhiều việc cùng đồng thời xảy ra, nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, giống như hai đó hoa cùng nở, nhưng chỉ có thể tả lại từng đóa một, không thể cùng lúc tả cả hai.

Nguồn: yunjaejiyong.wordpress.com

Lúc Sơ Đông chưa nhấn chuông cửa còn chưa thấy gì, nghe tiếng 'Bính boong' thì bắt đầu khẩn trương. Nhưng mấy tiếng 'Bính boong' vang lên, vẫn không có ai ra mở cửa.

"?" Không có người? Nhưng đã sinh bệnh thì không phải nên ở nhà nghỉ ngơi sao? "Hình như không có ai." Nàng nói.

"Chắc không phải đâu." Kế Hoa Thanh ở bên cạnh như đang lâm vào trầm tư.

"Hay là chị ấy không muốn gặp mình?" Nghĩ đến đây sắc mặt còn hơi trắng, hỏi.

"...... Mình không biết." Tiểu quỷ học lớp năm bây giờ còn chưa đủ khả năng suy đoán tâm tư người lớn đâu. Tuy rằng tiểu quỷ giống Kế Hoa Thanh như vậy đã là nhiều tâm kế đến hiếm thấy. Nhưng dù sao cũng không phải người lớn.

"Nhất định là vậy rồi!" Chẳng lẽ bởi vì trước kia nàng đối với Mục Thu rất tệ cho nên cô chán ghét nàng, không muốn thấy nàng! Nhất định là thế nhất định là thế! Sơ Đông đứng ở cửa rất là bi thảm nghĩ.

"Có muốn nhấn thêm không?" Vì thế Kế Hoa Thanh đề nghị.

"Hừ! Rõ ràng là chị ta không tốt!" Đại tiểu thư tức giận. "Nếu không gặp thì cũng phải là mình không muốn." Đưa tay, lại một lần nữa đi tàn phá cái chuông cửa của Mục gia.

"Bính boong~~~ Bính boong~~~"

Lại một lần nữa 'Bính boong' mấy lần, cửa vẫn không ai mở! Đại tiểu thư có chút thẹn quá thành giận, tiết mục tàn phá cũng diễn thêm mấy lần. May mắn chất lượng chuông cửa của Mục gia cực kỳ tốt, dưới sự tàn phá liên tục không ngừng của Sơ Đông, vẫn kiên trì không có dấu hiệu muốn bãi công, vẫn bán mạng "Bính boong~~".

Cũng không biết sau mấy tiếng chuông nữa, cửa nhà Mục gia được mở ra.

"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?" Người bên trong mắt buồn ngủ mông lung nói.

"Hả?!" Xuất hiện có bất ngờ, Đại tiểu thư nhất thời 'hả' một tiếng, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Hửm?!" Thấy rõ người đứng ngoài cửa, Mục Thu hơi giật mình, nhướn cao hai hàng lông mày, nhìn Tiểu quỷ đứng trước mặt mình.

Phản ứng đầu tiên là......

Bánh bao(*).

Cái thứ mốc meo đen không ra đen xanh không ra xanh kia như bánh bao mà không biết có phải là bánh bao hay không. Cô bị như vầy là nhờ ân của chúng.

(*): 团子 ; tìm trên gg thì ra là dango (một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp), còn dịch bằng gg thì là bánh bao.

"Tay nghề của Đại tiểu thư em thật sự là rất không ổn." Cô thốt lên.

Từ khi bắt đầu bị tiêu chạy, những lời này vẫn luôn xoay vong trong đầu Mục Thu, đã tới tới lui lui không ngừng lặp lại không biết bao nhiêu lần. Muốn nói a muốn nói a, vẫn luôn muốn nói với Đại tiểu thư rằng, vì an toàn sinh mệnh của người khác, Tiểu thư em vẫn không nên làm cái thứ tai họa đó nữa.

Kết quả của việc liên tục suy nghĩ tới chính là, vừa thấy đối phương, ngay cả tên cũng chưa chào, thì đã đem lời dồn nén trong bụng bấy lâu nói ra.

Trong nháy mắt lúc Sơ Đông nhìn thấy Mục Thu liền khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nói nàng sống đến mười một năm, đây là lần đầu tiên nàng khẩn trương đến vậy. Thật sự rốt cuộc mình đang khẩn trương cái gì nha, có cái gì mà khẩn trương chứ. Không phải chỉ là gặp người vốn là mẹ kế lại không phải là mẹ kế của mình sao!

[ -_-|||] A a! Sao lại uất ức như vậy chứ?!

Làm sao bây giờ a làm sao bây giờ? Kế Hoa Thanh!

Nàng vội vàng quay đầu cầu cứu người ở phía sau.

"?" Phía sau, trống trơn.

Làm sao còn có người tên Kế Hoa Thanh?

"......" Nàng biết mà nàng biết mà, Kế Hoa Thanh quả nhiên không phải là người có thể thành bạn bè của mình. Người này mỗi lần cần, nếu không phải nàng đứng ở một bên thỏng thả nhìn, chính là biến mất một cách thần không biết quỷ không hay, lúc phát hiện thì đã sớm ngay cả mùi thơm cũng không còn ngửi được!

Bằng hữu chỉ dùng để thấy chết không cứu! Không biết những lời này là ai nói.

Trong lòng Đại tiểu thư thực bi phẫn, cho nên đã quên, kỳ thật mỗi lần ở thời điểm mấu chốt nhất, đa số vẫn người bạn này cứu mình.

"Tay nghề của Đại tiểu thư em thật sự là rất không ổn."

Sơ Đông còn chưa kịp bình ổn cảm xúc từ trong bi phẫn, lại nghe người trước mặt nói như vậy.

Tay nghề không ổn? Đây là lần đầu tiên nàng liều mạng xuống bếp nấu cho cô ăn, người này còn nói tay nghề của nàng rất không ổn?

"Cái gì, chị nói cái gì chứ! Tay nghề của tôi làm sao không ổn, rõ ràng là vô cùng hoàn hảo!" Quay đầu trợn mắt nhìn.

"A a...... Tôi thật là muốn chết." Vẻ mặt Mục Thu đầy bi tráng.

"Rõ ràng chị vẫn còn sống!"

"......" -_-|||| Nhưng lúc này cô là sống không bằng chết.

"Là bụng chị không tốt! Ăn có chút đồ đó thôi đã tiêu chảy, tôi cũng ăn nhưng không có tiêu chảy!" Lớn tiếng biện giải.

"Em cũng ăn?" Tò mò.

"Đúng vậy đúng vậy! Tôi cũng ăn! Tôi vốn không có bị tiêu chảy!"

"Em thật sự ăn?" Không tin.

"Chị mới hay gạt người, tôi đương nhiên thật sự ăn, tôi mới không có gạt người!"

"......" Chẳng lẽ là bởi vì lần đó mình chỉnh Đại tiểu thư này, không có chỉnh chết Đại tiểu thư, ngược lại chỉnh ra một cái bụng bằng sắt? Mục Thu buồn bực.

"Chị quá vô dụng!" Khinh bỉ lộ liễu.

"......" Rốt cuộc là vì sao mà mình lại biến thành cái dạng này? A a, quả nhiên khi đó mình bị não tàn sao? Hiện tại quả nhiên là xứng đáng.

Sơ Đông hung hăng đẩy Mục Thu, lấy thứ gì đó nhét vào trong lòng Mục Thu. "Mục Thu chị quá vô dụng, tôi ghét chị lắm. Sau này tôi có làm ra thứ gì đó cho chị, chị ăn bị tiêu chảy, để tôi thấy tôi sẽ không tha thứ cho chị đâu!!" Xoay người, chạy vội, bỏ trốn.

"......" Rốt cuộc tôi đã làm gì em chứ? Hình như là tôi chưa có làm cái gì mà, không phải chỉ ăn một ít đồ của em sao. Chẳng lẽ cô ăn cái gì cũng là lỗi sao?

Mục Thu đứng trước cửa thập phần buồn rầu suy nghĩ. Sau đó cúi đầu nhìn nhìn túi trong tay, sau đó thì cảm thấy có hơi chút ấm áp.

"Đại tiểu thư này coi như còn có chút lương tâm, biết đem thuốc tới cho mình."

Ai...... Nhưng nếu nàng muốn tặng mình gì đó, chẳng lẽ không thể sử dụng phương pháp ôn hòa một chút sao? Không cần phải hung hăng đẩy một cái rồi nhét vào lòng mình như vậy chứ?

Cảm giác ấm áp này kéo dài không được bao lâu, bởi vì cô nhớ tới một câu của Đại tiểu thư lúc sau cùng.

"...... Còn muốn nấu món gì đó cho tôi ăn sao......"

Nằm mơ nằm mơ nằm mơ......

Cô không muốn ăn nữa, cô không bao giờ muốn ăn nữa...... ~~~~(>_<)~~~~

- ------

Editor có lời muốn nói: Đại tiểu thư có phải tsun không???

8'|S

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play